Vừa bước ra khỏi cầu thang máy, tôi đã gọi điện cho ông xã, cất cao giọng: “Anh đang ở đâu vậy?”. Ở đầu dây bên kia, giọng anh ấp a ấp úng: “Anh đang đi làm”.
Giọng tôi hối hả: “Bụng em đau quá!”.
Anh hốt hoảng: “Anh về nhà ngay đây!”.
Tôi hỏi ngược lại: “Chẳng phải anh đang đi làm sao?”.
Anh càng không nói thêm được gì, tôi nhìn Tiểu Nhã đang ngẩn người đứng trước mặt, đôi mắt trợn trừng nhìn tôi, kêu lên đầy khoa trương: “Ôi đau quá!”. Anh bảo vệ đứng bên cạnh vội vàng chạy đến, hỏi tôi: “Có chuyện gì vậy, có cần gọi xe cấp cứu không?”.
Tôi cố tình thở dốc: “Bụng tôi đau quá!”.
Anh bảo vệ lại cuống quýt hỏi tôi: “Cô bị sao vậy?”.
Tôi cắn răng: “Tôi có thai!”.
Ông xã an ủi tôi qua điện thoại: “Em đừng sợ, anh đang trên đường, chỉ mấy phút nữa là về, chịu đựng nhé!”. Tôi nói: “Em đang ở dưới lầu đợi anh, anh nhanh lên một chút!”.
Tôi tắt máy, đi đến cạnh Tiểu Nhã, tươi cười rạng rỡ. Cô ta nhìn tôi đầy căm hận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô thật là bỉ ổi!”.
Tôi vẫn nở nụ cười rạng rỡ, mặc kệ cô ta, đứng ở trước cửa đợi ông xã về. Cô ta đứng cạnh tôi, vẫn trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt đó giống như vô vàn lưỡi dao, nhất loạt lao thẳng về phía tôi!
Tôi cười vẻ hối lỗi: “Xin lỗi nhé, đứa bẻ đạp tôi, cho nên đau bụng!”.
Bàn tay cô ta xách túi, tay nắm thật chặt, khớp giữa đốt ngón tay chuyển sang màu trắng. Anh bảo vệ lại chạy đến, ân cần đưa ghế cho tôi. Tôi ngồi xuống, tươi cười nhìn Tiểu Nhã.
Chỉ mấy phút sau, xe của ông xã xuất hiện. Tôi vẫn ngồi im không động đậy, ông xã bước từ trên xe xuống, vội vàng lao về phía tôi. Anh ôm tôi vào lòng, đưa thẳng lên xe, quên hẳn Tiểu Nhã.
Tôi ngồi vào trong xe, mới từ từ nói với anh: “Anh đừng quên Tiểu Nhã, cô ấy nói cô ấy cũng muốn đến bệnh viện, tiện thể đưa cô ấy đi cùng”. Ông xã giật mình, khẽ “ừ” một tiếng, gọi Tiểu Nhã lên xe.
Tiểu Nhã ngồi xuống ghế phía sau với vẻ vô cùng khó chịu.
Tôi nhìn vào kính hậu, nhìn chăm chú vào khuôn mặt lúc đen lúc trắng của cô ta, chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái. Tôi nghiêng đầu, khẽ xoa bụng, chỉ nói: “Đau!”.
Ông xã căng thẳng đến độ mồ hôi trán toát đầm đìa: “Vừa rồi em đã làm gỉ thế?”.
Tôi rầu rĩ: “Vừa rồi trong thang máy Tiểu Nhã không may chạm vào bụng em”. Tiểu Nhã khẽ nhúc nhích môi, xem ra đang chuẩn bị phản đòn, tôi vội nói: “Cũng không hoàn toàn là như vậy, chắc là chính cô ấy cũng không để ý!”.
Cô ta tức đến phát run lên, không thể biện hộ được gì. Lúc đó ông xã tối sầm mặt, nhưng cũng không tiện nổi nóng.
Tôi lại giả vờ tiện miệng hỏi: “Tiểu Nhã, nghe nói dạo này cô thường xuyên gọi điện nhắn tin cho Tần Tử Long”. Mặt cô ta càng sa sầm, nghiến răng nói: “Liên quan gì đến cô!”. chẳng liên quan gì đến tôi. Nhưng ai bảo cô ta là kẻ thù cướp chồng tôi chứ! Trong lúc tôi đầm đìa nước mắt, cô ta lại vênh váo tươi cười. Khi con tim của tôi đau đớn như muốn chết, cô ta lại đang quyến rũ người đàn ông của tôi.
Có thù không báo phi quân tử, hơn nữa còn là mối thù này! Không trừng trị cho cô ta tơi bời hoa lá thì khó mà tiêu tan được mối hận trong lòng tôi!
Trong bệnh viện, Tiểu Nhã một mình đi lên khoa ung bướu ở tầng năm, tôi siêu âm xong cố nài ép ông xã lên tầng năm. Ngoài mặt tôi nói, nhất định phải quan tâm đến Tiểu Nhã, thực ra trong lòng tôi muốn đi lật tẩy lời nói dối của Tiểu Nhã. Cô ta vẫn luôn thề trời đất nói rằng cô ta bị mắc bệnh ung thư vú, chỉ cần tôi tìm thấy chứng cứ, xem cô ta giải thích ra sao!
Ở tầng năm, chúng tôi tìm lần lượt từng phòng, vẫn không thấy Tiểu Nhã. Hỏi bác sĩ, bác sĩ nào cũng nói là không có người này. Tôi vẫn không hết hy vọng, xuống dưới tìm từng tầng.
Ông trời đúng là có mắt, cuối cùng tôi cũng tìm thấy cô ta ở khoa phụ khoa ở tầng ba. Lúc này cô ta đang nói chuyện với bác sĩ phụ khoa. Ánh mắt tôi sáng ngời hỏi vị bác sĩ đang mặc áo blouse trắng: “Cô ấy bị mắc bệnh phụ khoa sao?”.
Tiểu Nhã không ngờ tôi đến, một mực muốn đẩy tôi ra ngoài. Tôi cứ đi đến trước mặt bác sĩ, nói như đứt từng khúc ruột: “Bác sĩ, Tiểu Nhã là bạn thân của tôi, cho dù cô ấy mắc bệnh gì, bác sĩ cứ nói thẳng, chúng tôi chắc chắn sẽ giúp đỡ để chữa khỏi cho cô ấy”.
Tiểu Nhã mặt tái mét, muốn đẩy tôi ra.
Mặt tôi càng thê lương: “Bác sĩ, bác sĩ thấy đấy, cô ấy vốn không muốn để cho chúng tôi biết, không muốn chúng tôi lo lắng. Nhưng, việc này không phải chuyện nhỏ!”.
Vị nữ bác sĩ khoảng chừng ngoài bốn mươi tuổi cuối cùng cũng động lòng: “Đúng là không nhỏ!”.
Tôi hất tay Tiểu Nhã ra, gần như lao đến trước mặt bác sĩ: “Vậy cô ấy mắc bệnh gì thế ạ?”.
Bác sĩ nhìn Tiểu Nhã, nói: “Là bệnh xã hội!”.
Tôi không dám tin! Hai mắt trợn tròn, nhìn bác sĩ chằm chằm: “Sao lại là bệnh xã hội được chứ? Cô ấy là gái trinh cơ mà! Bác sĩ, có lẽ bác sĩ đã nhầm rồi, việc này không đơn giản đâu!”. Ông xã cũng đứng trướcác sĩ, nói vẻ tán đồng: “Bác sĩ, có phải là chị đã nhầm lẫn gì không?”.
Bác sĩ nổi giận: “Tôi đã làm bác sĩ mười mấy năm nay, cô ấy có phải là gái trinh hay không tôi lại không biết sao? Cô ấy đã đến đây mấy lần rồi, lần này là kiểm tra lại!”.
Tôi lại vội vàng hỏi: “Bệnh xã hội từ đâu mà có?”.
Bác sĩ vẫn bực bội: “Quan hệ bừa bãi!”.
Tiểu Nhã cuống lên, xảo biện: “Tôi không quan hệ bừa bãi!”. Cô ta nhìn ông xã với vẻ thê lương, chỉ lắc đầu: “Anh hãy tin em, em thực sự không làm như vậy!”.
Tôi nói: “Phải rồi, lần trước cô ấy rõ ràng nói với tôi còn là gái trinh!”. Bác sĩ tức giận trợn trừng mắt: “Còn là gái trinh, chính cô ta tự nói đã trải qua tình một đêm với nhiều người đàn ông, cho nên mới mắc bệnh xã hội. Gái trinh gì chứ? Các người tưởng tôi làm bác sĩ mười mấy năm nay là làm bừa hay sao?”.
Tôi cười thầm trong bụng, thì ra người phụ nữ này thích tình một đêm! Vậy cũng khó trách được, phụ nữ đôi khi cũng có lúc kích động, hơn nữa cô ta cũng hai tám, hai chin tuổi, đang đúng vào độ tuổi có nhu cầu cao mà!
Tôi lại tỏ vẻ bi thương, dặn dò bác sĩ: “Mong bác sĩ chữa khỏi cho cô ấy! Sau này cô ấy sẽ không quan hệ bừa bãi nữa”. Bác sĩ vẫn chưa hết bực bội: “Vốn là đã chữa khỏi rồi, chính cô ta lại làm bừa, bây giờ lại bị mắc lại!”.
Trong lòng tôi cảm thấy vô cùng đắc ý! Tôi quay người, nhìn ông xã đang thẫn thờ, hỏi: “Chúng ta có thể về được chưa?”.
Ông xã trừng mắt nhìn Tiểu Nhã rồi lại nhìn tôi, ánh mắt chợt trở nên rất đỗi dịu dàng, anh nói: “Bà xã, anh xin lỗi!”.
Cuối cùng tôi đã rửa sạch nỗi oan được rồi! Cuối cùng anh cũng biết hôm đó Tiểu Nhã cố tình đổ oan cho tôi, gài tang vật để vu oan hãm hại tôi!
Tôi cười nhạt: “Không cần đâu!”. Tôi quay người bước ra ngoài, hồi tưởng lại chuyện cũ, trái tim vẫn như bị dao cứa, nỗi đau đớn không thể nào khống chế được. Anh chạy theo, kéo tôi lại, ánh mắt nồng nhiệt: “Bà xã, anh biết anh sai rồi, nhưng bây giờ cũng chưa quá muộn phải không em?”.
Tôi nhìn anh, chỉ cảm thấy trống rỗng: “Tất cả đã muộn rồi, đã quá muộn!”.
Rõ ràng, khi tôi muốn giữ chặt, anh lại đẩy tôi ra. Giờ đây, sau khi đã biết rõ chân tướng sự thực, anh lại muốn quay đầu.
Nhưng đợi đến khi anh quay đầu, đã không còn có bờ, cho dù có bờ, tôi vốn vẫn luôn đứng ở bờ phía anh, giờ cũng đã cách một bờ biển, đã ở bờ phía bên kia, trở thành một bóng hình anh không thể nào chạm tới được, một bóng hình mỏng manh đơn độc.
Buổi tối, Tiểu Nhã ủ rũ quay về một mình, nhưng cô ta vẫn không chịu từ bỏ anh. Cô ta chạy đến nhà tôi, cứ ngồi lỳ ở ghế sofa không chịu đi. Nói thực, tôi cố ý để cho cô ta vào nhà, tôi muốn để ông xã biết da mặt cô ta dày thế nào.
Cô ta kể lể với ông xã, nước mắt tuôn rơi lã chã, nói: “Năm đó, bởi vì rời xa anh, cho nên nhất thời hồ đồ, sau khi say rượu ở quán bar nước ngoài đã quan hệ với người khác!”. Thật đúng là một đứa trẻ đáng thương! Ông xã mặt lạnh tanh, không lên tiếng.
Cô ta cuống quá, cuối cùng chỉ lên trời thề thốt, nói sau này sẽ không bao giờ lên giường cùng với người đàn ông khác, nếu không chết không nhắm mắt! Quả nhiên, cô ta đã dùng tất cả mọi thủ đoạn. Ngay cả lời thề độc cũng nói ra được!
Tôi tấm tắc khen ngợi, chăm chú nhìn cô ta, thực sự không tài nào hiểu nổi! Nếu như bắt tôi phải dày mặt để đeo bám một người đàn ông như vậy, tôi thực sự không thể làm nổi!
Đậu Đậu nghe tin vội đến, khi nhìn thấy Tiểu Nhã, hỏi đầy hứng khởi: “Tình một đêm vui không?”. Mặt Tiểu Nhã tối sầm giống như Bao Công, tiếp đó thay đổi liên tục, nhưng chốt lại hai chữ xấu hổ.
Đậu Đậu vẫn không buông tha, trong mắt mang theo ý cười: “Tôi cũng muốn chơi, nhưng không yên tâm”. Tiểu Nhã nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn tôi, trong lòng hiểu rõ, tôi cố ý gọi Đậu Đậu đến.
Giọng tôi hơi bất lực khuyên nhủ ông xã: “Anh hãy quan tâm đến cô ta một chút đi, người ta đã đáng thương như thế rồi!”. Đậu Đậu cũng nhân cơ hội mượn gió bẻ măng: “Đúng vậy, không được anh an ủi, chạy đi kiếm người tình một đêm. Bây giờ còn mắc bệnh xã hội, thật là đáng thương!”.
Tiểu Nhã bị chúng tôi giễu cợt, ôm lấy mặt, gào
Trong lòng tôi đột nhiên xuất hiện cảm giác tội lỗi, đều là phụ nữ với nhau, sao lại làm khó nhau chứ. Đậu Đậu rướn mày: “Thôi, tôi không nói cô nữa, tôi chỉ đứng cạnh xem kịch hay thôi”.
Tôi cũng im lặng, ngược lại hơi cảm thông với cô ta. Đậu Đậu chợt nói: “Diệp Tử, em ưng ý một người đàn ông, còn là một anh chàng giàu có, em đang nghĩ đủ mọi cách để tiếp cận anh ấy”.
Tôi hỏi: “Người đàn ông đó có tốt không?”.
Đậu Đậu ra sức gật đầu: “Tốt, thật sự rất tốt! Anh ấy là người đàn ông tốt nhất em từng gặp!”.
Tôi cười: “Lần này, đừng gặp phải người đàn ông đa tình nữa”.
Cô nói vẻ chắc chắn: “Đương nhiên rồi, người đàn ông này có thể tin tưởng được!”.
Chúng tôi cứ thế trò chuyện như bên cạnh không hề có ai, Tiểu Nhã càng rầu rĩ hơn, ngẩng đầu, mặt đầm đìa nước mắt nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt vô cùng căm phẫn: “Cô được đấy, cô giỏi lắm!”.
Tôi lại làm sao chứ? Chẳng qua cũng chỉ trò chuyện phiếm với Đậu Đậu mấy câu, cô ta sao phải nói như vậy chứ? Đậu Đậu bắt đầu lườm nguýt: “Chúng tôi thực sự rất giỏi, không giống ai đó, chậc chậc, như chết đói chết khát!”.
Ông xã chăm chú theo dõi bản tin thời sự trên ti vi, vẫn không lên tiếng.
Tiểu Nhã gào lên: “Anh Khoa, anh nói gì đi chứ!”. Ông xã vẫn bỏ ngoài tai, chỉ chăm chú nhìn ti vi. Tiểu Nhã nước mắt tuôn rơi lã chã, lắc mạnh cánh tay anh: “Em thực sự bị bệnh ung thư vú”. Cô ta khóc rất thảm thiết: “Em nói thật đấy…”.
Ông xã nhìn tôi, cuối cùng chậm rãi nói: “Bà xã, anh đói rồi, chúng ta ra ngoài ăn nhé!”. Tôi mỉm cười, Đậu Đậu góp lời: “Em cũng muốn đi ăn!”.
Ông xã mặt lạnh tanh: “Vậy thì ba người chúng ta đi ăn!”.
Tôi gật đầu, miễn cưỡng mỉm cười.
Một người phụ nữ dùng hình thức lừa dối để nhận được sự cảm thông của người đàn ông, dùng sự lừa dối để đạt được chung sống trọn đời với anh ta. Những lời nói dối như vậy có thể duy trì được bao lâu chứ? Loại Tiểu Tam giống như Tiểu Nhã đâu đâu cũng thấy. Những lời nói và sự lừa dối cứ tiếp nối nhau mãi. Những tưởng chỉ cần thành công đuổi được vợ của ngư