ời, vô cùng ồn ào, nhưng tôi lại nghe rõ rành rọt từng lời mẹ nói. Nghe rõ như hồi còn nhỏ, mẹ luôn miệng dặn dò bên tai tôi vậy.
Mẹ nói: “Sau này con muốn ăn thứ gì, mẹ sẽ gửi cho con!”. Tôi khẽ gật đầu, chỉ có thể gật đầu. Có hàng ngàn vạn điều muốn nói, đến lúc này chỉ thấy bất lực.
Mẹ nói tiếp: “Đến tết, nếu có thể, cố gắng về nhà con nhé! Bao năm rồi, nhà ta chưa tụ họp đông đủ”. Lúc nhỏ, hoặc lúc học cấp ba, bởi vì một số chuyện vặt vãnh, tôi hay chê mẹ cằn nhằn, chê mẹ cứ nói mãi không thôi. Nhưng đến giờ tôi mới biết, được nghe thấy những lời cằn nhằn này, cả đời không có mấy lần.
Cô nhân viên phát thanh thông báo máy bay chuẩn bị cất cánh. Ông xã đưa túi xách cho mẹ, mẹ cười tươi, quay người bước đi. Tôi vẫn không lên tiếng, cũng không nhúc nhích, sợ rằng khi cử động, nước mắt sẽ tuôn trào.
Mẹ liên tục quay đầu lại, liên tục vẫy tay chào tạm biệt tôi. Tôi giơ tay lên chào, nhìn bóng dáng mẹ, bao nỗi xót xa bỗng trào dâng, không thể nào kìm nén được, như sắp bùng nổ.
Đôi chân tôi giống như đã cắm rễ, chỉ có thể nhìn bóng dáng mẹ xa khuất dần biến khỏi tầm mắt mình, nhưng lại không thể làm được gì. Ông xã kéo tôi: “Về nhà thôi em!”.
vẫn không nhúc nhích, như thể hóa đá.
Anh hỏi: “Em sao vậy?”. Anh chợt lo lắng sờ đầu tôi, giật mình hoảng hốt: “Bà xã, em sốt rồi!”. Anh ôm tôi, dìu thẳng ra ngoài.
Tôi dựa cả người vào lòng anh, chợt yếu đuối một cách đáng sợ, đột nhiên nước mắt tuôn trào.
Ông xã, bất luận anh có bao nhiêu lời nói dối, chỉ xin anh một điều, lúc phản bội em, hãy cố gắng đừng để em biết!
Ông xã, đôi khi những lời nói đường mật, những lời nói nịnh nọt, đối với em, thực sự rất ngọt ngào.
Ông xã, tình yêu thực sự cả đời chỉ có một lần, xin đừng lấy lý do có vài tình yêu thực sự để viện cớ cho sự phản bội. Yêu vì tình dục, đó không phải là tình yêu. Làm tình vì yêu, có đôi khi, cũng không chắc hẳn đã là yêu. Tình yêu thực sự chính là thứ bạn cố hết sức để giữ lấy, là thứ sau khi bạn mất đi, mới biết cần phải trân trọng, là... thứ dù bạn có chết cũng không muốn buông tay. Nếu như yêu, xin hãy đừng phản bội! Trên miệng người phụ nữ nói tha thứ, thực sự trong lòng, đó mãi mãi là một vết thương không bao giờ lành!
Chỉ có điều, cô ấy tự xây thêm cho mình một bức tường dày kiên cố, cứ tưởng không thể nào công phá được, tưởng rằng vô cùng kiên cường vững chắc. Thực ra, chỉ cần đẩy nhẹ là sụp đổ.
Yếu mềm dễ vỡ giống như vỏ trứng vậy.
Cả người tôi nặng trịch, nằm bẹp suốt mấy ngày liền, cuối cùng cũng khá hơn. Mấy ngày nay, ông xã tôi luôn tận tâm chăm sóc, nhưng tôi chỉ cho rằng, bởi anh thấy h vì việc xảy ra với Trương Lâm Lâm.
Anh ăn cơm, cúi đầu rầu rĩ.
Tôi húp cháo tôm, cảm thấy anh có tâm sự: “Anh sao thế?”.
Anh ngẩng đầu, nhìn vào mắt tôi, rồi lại vội vàng cúi đầu.
Trực giác nói cho tôi biết đã có chuyện. Tôi hỏi: “Có phải có liên quan đến Tiểu Nhã không?”.
Anh há miệng nhìn tôi nhưng không nói gì, tôi cũng đoán biết được, “Cô ta lại làm sao? Đi đến công ty anh à?”.
Anh đặt bát cơm xuống bàn, gật đầu, nói vẻ hơi bất lực: “Cô ấy hiện giờ làm cùng công ty với anh, còn chung một phòng ban, cúi đầu không gặp thì ngẩng đầu gặp!”.
Tôi mím môi, vẻ uể oải: “Anh không cần phải sợ cô ta!”.
“Ơ!”. Anh cầm bát lên, nhưng vẫn thấp thỏm không yên. Sắc mặt anh rất khó coi: “Tối nay...”. Anh ấp úng: “Mọi người trong phòng nói muốn tổ chức ăn mừng lễ ra mắt cho Tiểu Nhã, đi đến KTV (2) chơi, anh nghĩ... anh không nên đi thì hơn”.
“Anh không nói đi, cũng không nói là không đi, có phải không?”. Tôi cười: “Nếu đã như vậy, em đi cùng anh, có được không?”. Anh lắc đầu, thận trọng nhìn tôi: “Bà xã, em đang ốm, em cần nghỉ ngơi!
Tôi lắc đầu, vẫn tiếp tục cười: “Bác sĩ chẳng phải đã nói em không sao mà? Đã truyền mấy chai nước biển, nếu còn không khỏe, chúng ta đi tìm bác sĩ tính sổ”.
Anh thấp giọng: “Bà xã, cảm ơn em!”.
Tôi mắt ầng ậc nước, mỉm cười: “Bà xã không cần anh cảm ơn đâu!”.
Anh “ồ” một tiếng, sau đó hỏi: “Vậy em cần gì?”.
Nước mắt tôi không kịp kìm nén, rơi lã chã xuống bát cơm, tôi vẫn mỉm cười, từ tốn nói: “Trái tim của anh...”.
Anh thoáng ngẩn người, định thần lại, chậm rãi gọi tôi: “Bà xã!”.
Tôi vội lau nước mắt, tươi cười: “Cay vào mắt”.
Sau khi trang điểm xong, hai vợ chồng tôi cùng nhau bước ra khỏi nhà. Đến quán KTV đã thấy các đồng nghiệp đang đợi trước cửa. Tiểu Nhã dáng vẻ thướt tha đứng giữa mọi người, vừa nhìn đã thấy rất nổi bật.
Khi nhìn thấy tôi, mặt biến sắc, nhưng vẫn nồng nhiệt gọi tôi: “Chị dâu, chị đến rồi à!”. Tôi khẽ “ừ” một tiếng, ông xã ôm tôi, ôm rất thân mật, anh đếm số người, thấy mọi người đã đến đông đủ, bèn nói: “Chúng ta vào trong nào!”.
Tiểu Nhã đi sát bên cạnh ông xã, gần như không rời nửa bước
Tiến vào phòng riêng, Tiểu Nhã sôi nổi chọn bài hát, bắt đầu độc chiếm micro. Tôi không thể phủ nhận, cô ta hát khá hay.
Ít ra cũng hát hay hơn nhiều người, như thể cô ta có giọng ca bẩm sinh.
Đột nhiên cô ta đưa micro cho tôi, ân cần nói: “Chị dâu, chị thích bài hát nào, em chọn cho chị!”. Tôi thoáng ngẩn người, mỉm cười lắc đầu: “Chị không biết hát bài nào cả!”.
Ông xã ôm tôi, giọng nói trầm trầm: “Hay em hát một bài đi?”.
Tôi lắc đầu. Tiểu Nhã vội nói: “Chắc là chị dâu sợ làm cho chúng ta hoảng sợ đấy mà”.
Tôi vừa nghe vậy đã nổi giận, đứa con gái này câu nào cũng chĩa mũi dùi vào tôi, không thể khách khí được!
Hát thì hát, cô đừng có mà hối hận!
Tôi trực tiếp nói với nhân viên phục vụ: “Giúp tôi bật bài Thật may có anh yêu em của Thái Thuần Giai!”.
Tôi cầm micro, thử míc, tiện thể liếc mắt nhìn Tiểu Nhã đang hào hứng chờ xem kịch hay.
“Ông xã!”. Tôi chui vào lòng anh, ngẩng đầu, mỉm cười: “Chú ý nghe lời ca khúc!”. Anh ngẩn người, định thần lại, mỉm cười với tôi: “Hát tặng anh à?”.
Tôi gật đầu, bắt đầu cất tiếng hát.
“Mất đi và có được, nỗi xúc động tạm thời, đời người có đôi khi giống như một cơn mơ.
Lúc tỉnh dậy, mở to đôi mắt, có bao việc không được theo ý mình. Bạn bè và người yêu, người đến người đi, mãi kiếm tìm, vì điều gì chứ?
Cần bao nhiêu thời gian, mới có thể hiểu được, thực ra, có anh là đủ rồi!
Nắm tay anh, đi qua những niềm vui nỗi buồn, chúng ta đã có những ngày và đêm dài bên nhau.
Đời người không có định luật tiết tấu, nên hãy dùng trái tim để cảm nhận.
Khoảnh khắc vui sướng chiến thắng khoảnh khắc đau buồn vĩnh cửu, sau màn đêm thì sẽ là bình minh và hoàng hôn.
Hai người đồng hành, sẽ không còn cảm thấy cô đơn, biết trân trọng từng khoảnh khắc bên nhau, cùng nắm chắc lấy, thật may có anh yêu em...”.
Sau khi tôi hát xong, khắp phòng tiếng vỗ tay vang rền, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào tôi và anh. Tiểu Nhã hằn học nhìn tôi, nét mặt thay đổi khôn l
Anh dịu dàng thơm lên mặt tôi, sung sướng như sắp bay lên trời: “Bà xã!”. Anh nắm chặt tay tôi, hạ thấp giọng nhưng lại cố tình để cho tất cả mọi người đều nghe thấy, đặc biệt là Tiểu Nhã. Anh nói: “Anh yêu em...”.
Khuôn mặt của Tiểu Nhã lúc này thật đúng như khuôn mặt tuồng, đen trắng đỏ vàng đều có cả. Tôi cố tình hỏi đồng nghiệp: “Tôi hát có hay không, có cần hát thêm bài nữa không?”.
Đồng nghiệp tranh nhau đề nghị: “Chị dâu, chị hát thêm bài nữa đi! Chị đúng là nữ vương hát karaoke!”.
Tôi khiêm tốn: “Đừng nói như vậy, Tiểu Nhã hát hay hơn tôi mà!”.
Sắc mặt Tiểu Nhã càng lúc càng khó coi, đột nhiên ném micro trong tay xuống đất, lao ra khỏi phòng.
Ông xã tôi mặt tỉnh bơ, ngẩng đầu, nhưng tôi lại nhìn thấy anh nhíu mày. Thấy tôi chằm chằm nhìn anh, anh miễn cưỡng mỉm cười, nhưng ánh mắt hơi mơ màng, giống như đang nhìn về một nơi nào đó, anh hỏi: “Bà xã, em sao vậy?”.
Tôi vùi đầu vào lòng anh, tay ôm chặt eo anh, khẽ nói: “Em muốn ngủ!”.
Anh lại nói: “Anh ra ngoài một chút!”.
Tôi buông anh ra, nhìn theo bóng dáng vội vàng của anh, mặt lạnh tanh.
Tôi cười với đồng nghiệp: “Tôi cũng ra ngoài một lát!”.
Tôi đứng trước cửa, hai tay ôm chặt lấy người, con tim đập loạn xạ trong lồng ngực.
Tôi nhìn tấm cửa kính mờ ở cửa ra vào, trên đó vẽ những bông hoa hồng nở rộ, màu đỏ tươi rực rỡ. Đỏ đến độ nhức mắt, gần như không thể thích ứng được sắc đỏ này, chỉ cảm thấy quá rực, quá quê, nhưng trong lòng... cũng sẽ không bài trừ.
Đàn ông... có phải là cũng như vậy không?
Tôi không dám khẳng định. Nhưng ngay lập tức có hình ảnh một nam một nữ rơi vào trong tầm mắt tôi, lại khiến tôi có cảm giác như sấm nổ trên đỉnh đầu. Ông xã tôi thực sự đã chạy ra ngoài tìm cô ta! Tôi mở cửa, đổ vật người xuống ghế sofa.
Anh yêu tôi... yêu được bao nhiêu? Tôi bắt đầu không thể hiểu nổi!
Tối hôm nay, anh uống rất nhiều, tôi dốc hết sức mới đưa anh về nhà được. Tôi rót cho anh cốc trà giải rượu, anh lại gạt tay khiến cốc trà bị đổ xuống sàn, sau đó nôn vung vãi khắp sàn.
Tôi cầm khăn mặt, lau khắp người anh thật sạch, sau đó dìu anh vào phòng ngủ. Miệng anh luôn lẩm bẩm: “Tiểu Nhã, không được... anh xin lỗi...”. Mấy chữ đó như kim châm vào não tôi, sau đó ra sức gây náo loạn. Ông xã không bao giờ uống rượu, hôm nay lại tự chuốc cho mình say khướt, chỉ vì người phụ nữ khác.
Tôi cầm cây lau nhà và khăn bông bận bịu lau dọn phòng khách, không dám dừng lại, chỉ mải miết lau chùi thật sạch ghế sofa bị anh nôn ra, lau
Chỉ có như vậy, tôi mới không thể suy nghĩ, mới có thể không nghe theo sự chỉ đạo của thần kinh.
Đầu óc mới có thể trống rỗng!
Khi bọn họ chạy ra ngoài đã nói những gì? Có phải là Tiểu Nhã ôm anh ấy, sau đó khóc lóc vẻ oan ức. Còn anh thì lúng túng ôm lấy cô ta an ủi.
Là như vậy sao?
Hay là, cô ta khẽ vùi đầu vào lòng anh, khóc lóc nói với anh: Làm như vậy đều là vì anh, cô ta yêu anh... yêu đến độ có thể sống chết vì anh, có thể bẽ mặt trước người khác vì anh.
Tôi không nên nghi ngờ, không nên đố kị, tôi mới là vợ anh, người vợ... danh chính ngôn thuận của anh!
Tiểu Nhã chỉ là bạn gái cũ, chỉ một năm mà thôi. Tôi đã đi theo anh mười năm... đúng mười năm! Cô ta có thể so được với tình yêu của tôi, nhưng cô ta không thể nào so được với gia đình của tôi.
Ngôi nhà mà tôi và anh đã mất mười năm xây dựng nên.
Sau khi tắm xong, tôi ngủ bên cạnh anh. Nhìn người đàn ông đã quen thuộc mười năm qua, trong khoảnh khắc này đây, tôi chợt nhận ra có biết bao điều tôi không hiểu về anh.
Anh ôm tôi, trong miệng lẩm bẩm: “Anh xin lỗi...”. Anh lại nói: “Tiểu Nhã!”. Tôi cắn chặt môi, tỉ mỉ nhìn kỹ khuôn mặt này. Đôi lông mày rậm, mũi cao, từng đặc điểm trên mặt, thậm chí đến từng lỗ chân lông tôi cũng đều quen thuộc.
Tôi bắt đầu sợ hãi khuôn mặt này, sợ một ngày nào đó, anh lại ôm ấp người phụ nữ khác, nói những lời đường mật tương tự. Sợ một ngày nào đó, sau khi ngày ngày gặp gỡ Tiểu Nhã, anh lại nảy sinh tình cảm.
Tiểu Nhã đã ngang nhiên công khai tranh giành đàn ông với tôi, người tinh mắt vừa nhìn đã hiểu ra ngay. Nhưng còn tôi thì sao? Tiếp tục giả vờ ngây ngô không hay biết? Hay là... cũng nên có hành động?!
Tôi đứng dậy, bật vi tính, lên mạng tìm kiếm tất cả những tuyệt chiêu để đối phó với Tiểu Tam. Kết quả lại khiến cho tôi nhìn