Thảo xoay lưng, trên người cô là bộ váy đồng phục mẫu mà Đan vừa may xong. Ngắm mình trong gương, Thảo xuýt xoa:
- Ôi, trông em đỡ béo đi bao nhiêu. - Thảo mũm mĩm khỏe mạnh chứ có béo đâu. - Nhưng… em mê dáng người của chị. Trông thanh thanh, thích lắm. - Chị lại thích tròn lẳn như em. - Chị em phụ nữ toàn thích cái mình không có - Đức ngồi trên giường nhìn 2 bà chị, thở ra 1 câu triết lý nửa mùa xanh rờn! Đan lườm yêu thằng em 1 cái làm nó lại càng múa mép: - Đúng thế mà! Em thấy nhiều cô thấp lại thích đi dép cao, đen thì đánh phấn trắng. Buồn cười chết đi được. May mà chị với chị Thảo không đến nỗi u mê thế, không thì xong đời 2 anh em nhà ông Lập. - Chỉ được cái ăn nói linh tinh! Đi xuống nhà cho 2 chị tâm sự riêng! Đan cau mặt, dứ dứ nắm đấm vào cái điệu bộ tí tởn của Đức. Nó vừa vào đại học, thích tỏ ra ta đây người lớn 1 cách trẻ con! Quay qua phía Thảo, cô vuốt lại nếp viền thổ cẩm trên tay áo: - Ngoài việc mặc trông gọn đi, Thảo còn nhận xét gì không? - Áo này mặc vào cử động thoải mái lắm. Chất vải cũng mềm. Kiểu thì vừa đẹp vừa lạ. - Khen vừa thôi cô nương, tôi bay lên được bây giờ! - Em nói thật mà. Chị vẽ đẹp mà cắt may cũng đẹp nữa. Em tưởng thiết kế thời trang là chỉ có ngồi vẽ với chọn vải thôi. - Phải biết cắt may nữa thì mới dựng được bộ quần áo mình đã vẽ. Kể cả có thợ làm cho thì mình cũng phải biết để nói cho họ hiểu mà làm đúng ý mình, hoặc khi phải sửa chỗ này chỗ kia… Chị bây giờ không có thợ phụ thường xuyên, muốn may thử cho em mặc thì phải để tự làm thôi. - Thì em có phải diễn viên ca sĩ đâu mà có tiền triệu trả công cho chị thuê thợ - Thảo che miệng cười, cô ngắm mình trong gương 1 lần nữa, chắc lưỡi - Chị may đẹp mà nhanh nữa. Chỉ áng chừng số đo thôi sao vừa in…
- Tại chị phải may để Thảo kịp mặc thử. Phải mấy tháng Thảo mới lên đây 1 lần, chờ lấy số đo nữa thì đến bao giờ. Sắp sang mùa đông rồi mà mới xong bộ mùa hè.
- Em thấy bộ mùa đông chị cũng để kiểu thế này nhưng may rộng ra, tay dài ra và vải dày lên là được. Bọn em sẽ mặc áo len ở trong và mặc áo đồng phục ra ngoài, như áo khoác ấy.
- Ừ, vậy cũng được. Chị sẽ phải sửa 1 chút về cổ áo, cho nó cao lên, hoặc là làm thêm mẫu khăn quàng ấm đồng phục.
- Khăn đồng phục à? Nghe hay quá! Nhưng mà may đồng phục cho chừng ấy người thì phải lấy chừng ấy số đo ý hả chị?
- Ừ. Hay là em thích may 3 cỡ to - nhỡ - nhỏ như kiểu cũ?
- Không, không - Thảo xua tay – Nhưng em thấy hơi mất công. Chị phải đo cho từng người xong rồi ghi chép rồi may từng bộ. Mệt ghê lắm.
- Không phải – Đan cười - Bộ này của em chị may mẫu xem có ổn không thôi. Chứ khi nào may cho mọi người, chị sẽ không làm 1 mình tất cả những việc đấy đâu. Sẽ có người phụ mà. Thảo gật đầu ra vẻ đã hiểu. Cô chỉ vào chiếc máy tính ở góc phòng: - Chị nhập số đo của từng người vào máy rồi xếp theo thứ tự béo gầy hả? Làm trong Excel ấy. - Cũng gần gần như thế. Ngay từ lúc đo chị sẽ phân loại theo nhóm. Vì thật ra cũng chỉ có mấy kiểu khung dáng người thôi, tam giác xuôi, tam giác ngược hoặc 2 tam giác chúc đầu vào nhau… Chị xếp như vậy để khi may đến nhóm nào có ưu điểm nhược điểm gì thì sẽ xử lý cho hợp. - Chị làm việc khoa học thật - Thảo tấm tắc khen – Hèn nào anh Lập cứ nôn nóng đòi rước chị về. Đan phì cười: - Làm việc khoa học thì liên quan gì đến chuyện anh Lập chịu rước chị về hay không? - Ấy, có chứ. Chị không biết đấy thôi. Anh Lập bảo là đợi chị… chị… chui đầu vào rọ… xong thì sẽ mở riêng công ty thời trang cho chị. Lần này thì Đan cười thành tiếng vì cái kiểu dùng từ của Lập và cái thói chủ quan của anh. Đến chị Quỳnh Anh ở tận Núi Ba cũng biết là Lập đã sắm “còng” gắn kim cương chỉ còn đợi ngày đẹp để đeo vào ngón tay cô. Chủ nhật vừa rồi chị về Hà Nội chơi, 2 chị em đi dạo chợ vải, chị còn ra sức tư vấn cho Đan xem nên mua vải gì may váy cưới. Hừ, Lập cũng thật là… Lại còn chuyện mở công ty cho cô nữa chứ! Cô đã nói không biết bao nhiêu lần với anh là cô không thích dùng tiền của anh cho sự nghiệp của riêng cô rồi… - Thôi, bỏ qua chuyện của chị. Thảo nói chuyện của Thảo với Thạch đi! Nghe Thảo gọi điện mà chị thấy lo quá. - Em xin lỗi. Tự nhiên để chị lo vì chuyện không đâu… - Thảo tư lự - Tối qua, trước lúc em gọi cho chị là anh Thạch gọi cho em. Hình như anh ấy uống rượu nên nói toàn chuyện đâu đâu… - Chắc là dưới công trường buồn quá nên Thạch uống chơi chơi ấy mà. Thạch nói gì với em? - Anh ấy trách em ghê lắm. Anh ấy bảo là em… lạnh nhạt, em coi thường tình cảm của anh. Anh ấy còn bảo là… là… em thích anh Lập. Nhưng không phải vậy đâu chị ạ, em coi anh Lập như anh cả em ở nhà. - Ừ, chị hiểu mà. Thạch say quá nên nói bừa thôi. Nhưng mà thật là em không có tình cảm gì với Thạch à? Thảo không trả lời vào câu hỏi của Đan. Cô nắm tay Đan lắc nhè nhẹ: - Chị nói cho em cảm nghĩ của chị mỗi khi ở cạnh anh Lập đi chị! - Ừm, chị với anh Lập hợp nhau. Trông bên ngoài có vẻ khắc khẩu nhưng thật ra không phải như vậy. - Đúng rồi. Đầu tiên em cứ nghĩ là chị kỵ với anh ấy ghê lắm. Nghe bác Huyên nói là anh chị yêu nhau, em còn không tin. Đan cười mơ màng. Chính cô nhiều lúc còn không tin là cô yêu được người đàn ông mà ngay từ buổi đầu gặp mặt đã liên tục tìm cách gây sự này. - Mới đầu thì như vậy, dần dần bọn chị đều nhận ra là mình có 1 số sở thích chung và những điểm hấp dẫn riêng, rồi nhận ra là ở bên nhau cả 2 không thấy nhàm chán. - Đấy là cái em thiếu. Em và anh Thạch hầu như không có sở thích chung nào. - Thật à? Chị tưởng cả 2 cùng thích thiên nhiên cây cỏ mà. - Không, anh Thạch yêu cây cảnh, còn em thích cây rừng. Anh ấy thích hoa phải cắm cẩn thận, em thì thích hoa còn trên cây… Nói chung là nói chuyện với anh Thạch rất mau đến đoạn tắc tị. Viết thư thì đỡ hơn nhưng mà cũng nhàm lắm chị ạ. Quanh đi quẩn lại anh Thạch viết có chừng ấy chuyện.
- Ừ, chị hiểu. Em không rung động.
- Nghe từ rung động hơi cao siêu quá. Em chỉ coi anh Thạch như anh em thôi. Em đã viết thư nói nhiều lần như vậy nhưng anh Thạch vẫn…
- Thế rồi hôm qua Thạch gọi điện trách móc em?
- Dạ. Anh ấy nói nhiều lắm, nhắc nhiều chuyện, nhắc cả chị cả anh Lập, nhưng mà chủ yếu vẫn là trách em… Cũng tại em không dứt khoát rõ ràng…
- Em không sai chỗ nào hết. Em nói rõ rồi nhưng Thạch không chịu hiểu đấy chứ! Mà em nói hôm qua Thạch nhắc cả chị và anh Lập là sao?
- Anh Thạch nói… nói là anh Lập đào hoa, đã được… nhiều người yêu rồi lại còn… thêm em… Nhưng mà không phải vậy đâu chị ạ, anh Lập chỉ nghĩ đến chị thôi. Anh ấy tốt với em là vì tưởng em với anh Thạch… - Ừ, chị hiểu mà. Anh Lập quý em vì em rất ngoan. Anh ấy bảo là thích có em gái như em. Đan trìu mến ngắm nhìn vẻ bối rối của Thảo. Cô bé này sợ cô hiểu lầm đây mà. Thỉnh thoảng vui chuyện, Lập lại nhắc đến Thảo, anh không chỉ thích có em gái như Thảo mà còn muốn… con gái của Đan và anh phải giống cô bé. Và anh cũng khai hết với cô về các mối quan hệ cũ, về đám người mẫu ca sĩ bám theo anh. Những chuyện như thế thì cô không còn hiểu lầm từ lâu rồi
Lập ngồi xuống đối diện với Kim Dung. Ở tuổi 50, nom người đàn bà tai tiếng này vẫn rất đẹp và lẳng lơ. Giơ tay vuốt lại chiếc áo cổ thuyền màu xanh cổ vịt, bà ta cười với anh tình tứ:
- Lập đến tận đây tìm tôi chắc là trời sắp có bão quá!
- Mùa hanh rồi!
- Lập vẫn thế nhỉ! Cứ nói cộc lốc bắt người ta phải hiểu! Sao dạo này không thấy Lập tới Đường Xưa nghe nhạc xem thời trang?
- Tôi không có thời gian.
- Không có thời gian thật không, hay là Lập chê Đường Xưa?
Lập cười, anh không muốn bị cuốn vào cái mạch chuyện trò tâng bốc tầm phào này.
- Bận ngập đầu lên! Cái Bãi Hạc resort của tôi có lắm đứa phá quấy quá.
- Cái chỗ chó ăn đá gà ăn cát trong kia hả?
Kim Dung chớp đôi mắt tô vẽ kỹ càng nhìn Lập thăm dò. Cái gã tỷ phú này luôn luôn có vẻ gì đó xa vời tự tôn rất hấp dẫn. Chẳng phải 1 thời hắn đã làm điên đảo tâm hồn của mụ đó sao. Giọng Lập nhạt nhẽo vang lên:
- Chị cũng biết chỗ đấy khô cằn khó kiếm ăn mà sao lại quan tâm đến nó thế?
- Thì tôi cũng chỉ quan tâm vì Lập thôi. Đọc báo thấy nói dự án của công ty Lập ở đó nên cũng tìm hiểu thêm cho biết. Để Lập có đến đây hỏi thì tôi biết đường mà trả lời. Như bây giờ đây này… hi hi. Lập vẫn tỉnh bơ nhìn khóe miệng quá nhiều silicon của Kim Dung, anh nói nhẹ tênh: - Đêm hôm qua bọn tôi tóm được mấy thằng đang thả gà dịch vào resort đấy. Hình như có cả gà lai giống Đài Loan. Kim Dung hơi biến sắc. Giọng Lập vẫn đều đều: - Tôi cho khảo 1 lúc thì chúng nó khai tông tốc hết, hóa ra toàn người quen cả! Mà mấy thằng đấy ngu quá, khu Bãi Hạc chưa xây hoàn chỉnh, mới đón khách không chính thức, cũng toàn khách quen. Chúng nó biết thế mà còn nỡ thả gà cúm hại nhau! - Hại nhau cái gì? Mấy con gà đem chôn rắc vôi bột thì hại sao được nữa? - À, thì tất nhiên tôi phải đem tiêu hủy rồi. Nhưng tôi làm không đúng quy trình lắm, sợ người chủ gà đau lòng. Cả trăm con gà chứ ít đâu, trong đó lại có mấy con quá béo… - Lập chúa hay nói lấp lửng thôi, tôi sợ Lập lắm! - Thôi tôi nói rõ vậy nhé. Hôm qua thằng Lao Ái nhà chị bảo là nó với chị cãi nhau, trốn xuống đấy nghỉ. Nửa đêm người của tôi bắt được nó gần chỗ bể nước mưa, nơi mấy thằng ranh con quăng gà toi xuống ấy. Bọn ranh cũng khai ra là nó dẫn đường rồi. Bây giờ thì tôi đang để ngâm nó trong bể cùng với mấy con gà. Chị có đi lĩnh nó về thì đi! - Anh… anh… Nhìn người đàn bà điêu ngoa đang lắp bắp, Lập cười: - Tất nhiên là… anh nhà còn sống nhăn. Tay chân người ngợm còn nguyên, đem về phơi khô sao vàng hạ thổ tẩm bổ mấy hôm là anh lại dư sức phục vụ chị thôi. Anh đứng dậy đi về phía cửa, bỏ lại 1 câu nghe ớn người: - Nhưng lần sau thì đừng hòng! Cánh cửa vừa sập lại đã mở ra, Minh Ánh bước vào ngó nghiêng với vẻ dò xét. Kim Dung phẩy tay: - Cô đi ra hộ tôi đi! Sao tự tiện vào đây? - Chị hẹn em để ký hợp đồng mấy show mùa tới mà, chị quên hay sao? Hay là bận tiếp khách quý rồi nên không cần tới em nữa? - Quý báu lắm! - Người đàn bà chủ phòng trà đưa tay lùa vào mái tóc uốn sóng kiêu sa - Thằng khốn nạn! Minh Ánh nhếch môi cười: - Bây giờ chị mới biết hắn ta khốn nạn hay sao? Em thì biết lâu rồi. Nhưng mà sắp đến ngày hắn không cười được nữa rồi. - Cô nói thế nghĩa là anh Lương chưa biết tin tức à? - Tin gì? - Vụ gà cúm lộ rồi. Bọn nó đang nhốt thằng Vinh trong Bãi Hạc.
- Chồng chị là thằng ăn hại! Anh Lương đã bảo là chị đừng cho nó dính vào mà chị không nghe.
- Nhưng nó nói là có thù riêng với thằng kia cần trả.
- Trời ơi, nó nói thế mà chị cũng cho à? Sao chị ngu quá vậy? Chị biết thù riêng của nó với thằng kia là cái gì không?
- Tôi hơi đâu mà hỏi! Là chuyện gì?
- Chị biết con họa sĩ thiết kế thời trang không? Trời ạ, chồng chị còn khốn nạn hơn thằng Lập nữa! Con bồ cũ của nó chuẩn bị lấy thằng kia.
- Hả, con đó… lấy Lập ư? - Phải ạ. Cả nước biết rồi mà chị cứ như ở trên mây thế? Thằng Vinh nó làm chị lú lẫn rồi! - Sư bố chúng nó. Kim Dung chửi tục. Nỗi giận dữ bốc lên đầu ngùn ngụt. Hóa ra thằng chồng mụ… vẫn còn tiếc rẻ con ranh đó… thì ra là thế nên nó mới tức tốc đòi đi làm vụ này. Thế rồi thằng ăn hại chỉ được cái mã đó đã để Lập bắt được, đổ đi bao công sức của mụ! Mụ đã phải uốn lưỡi ngọt nhạt rồi chi hàng đống tiền cho