Vệ Khanh về nhà, lúc đi ngang qua trung đình, nhìn thấy dưới giàn nho trùng điệp, dường như có người. Đi qua nhìn thấy, lắp bắp kinh hãi: “Anh, sao anh lại về?” Vệ An làm việc bận rộn, trăm ngàn công việc, một năm chẳng mấy khi thấy về nhà, thảo nào khiến Vệ Khanh kinh ngạc.
Vệ An cầm chén rượu trong tay, nhấp từng ngụm nhỏ, dưới đất đặt một bình rượu lớn vừa mới mở nút, xung quanh đều nồng đậm hương rượu. Vệ An ngẩng đầu nhìn Vệ Khanh, thản nhiên nói: “Trăng đêm nay đẹp như vậy, uống rượu ngắm trăng.” Mười lăm âm, đúng là đêm trăng tròng, ánh trăng sáng ngời như ban ngày, không vướng bụi trần. Chẳng mấy khi ở Bắc Kinh có vẻ đẹp ban đêm như vậy, nguyệt minh tinh hi, ô thước nam phi [19]. Một vòng trăng tròn treo lơ lửng giữa trời cao, đêm lạnh như nước, gió lạnh len qua từng lớp áo.
Một đêm như vậy, nhất định có người thở dài.
Vệ An ở trong giới chính trị, trước nay vui buồn đều không để lộ ra, trấn tĩnh ung dung, chuyện lớn tới đâu cũng đều có cách giải quyết, rất ít khi xử trí theo cảm tính. Nhưng đêm nay anh không chỉ ngắm trăng gặm nhấm nỗi đau, mà còn nhỏ giọng ngâm: “Đối tửu đương ca, nhân sinh kỷ hà. Thí như triêu lộ, khứ nhật khổ đa. Khái đương dĩ khảng, u tư nan vong. Hà dĩ giải ưu, duy hữu đỗ khang!” [20]. Dường như trong lòng có rất nhiều chuyện buồn bực, khó có thể giải sầu. Áp lực bao lâu, nhưng lại không biết làm thế nào để giải tỏa.
Vệ Khanh ngồi xuống bên cạnh anh, vỗ nhẹ vai anh hỏi: “Anh, anh làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?” Đêm nay anh rất lạ. Vệ An thở dài: “Tự nhiên nhớ tới chuyện trước kia, có chút hoài niệm.” Vỗ vai hắn, nói: “Hai anh em mình mỗi ngày đều bận rộn, uống rượu không ít, nhưng chúng ta, đã lâu lắm rồi chưa từng ngồi với nhau.”
Vệ Khanh cười: “Đúng, cái thời mà anh em mình ngồi dưới giàn nho làm bài tập, đã là chuyện của hai mươi năm về trước.” Những chuyện trước đâu, tiếp tục nhớ tới, vẫn còn nhớ rõ mồn một. Nhưng chỉ chớp mắt, người đã tới tuổi trung niên, thời gian như nước chảy vô tình, qua mau.
Vệ An hơn hắn tám tuổi, luôn yêu thương cậu em trai này, làm việc gì cũng giúp hắn, tình cảm hai anh em rất tốt. Phần lớn vì có anh trai quan tâm, nên mới dám giương nanh múa vuốt ở Bắc Kinh. Vì thế, nhấc chén lên, hào khí nói: “Hôm nay chúng ta không say không về.”
Vệ An giơ chén mỉm cười nói: “Chén đầu tiên, chúc mừng chú tình trường đắc ý, sớm thành một gia đình. Anh rất hâm mộ chú.” Vệ Khanh nhớ tới Chu Dạ, giờ phút này, bỗng cảm thấy nhớ da diết, đâu đó trong lòng, có cảm giác mềm mại không thể nào giải thích được, chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào cũng thấy đau. Hắn nghe ra trong giọng nói của Vệ An tịch mịch cô đơn, vẫn hỏi ra: “Anh, anh đưa chị đi ra sân bay, trên đường không xảy ra chuyện gì chứ?”
Vệ An day day mắt, lắc đầu, không trả lời. Hai anh em lại uống thêm mấy chén, Vệ Khanh thở dài: “Anh, anh vẫn còn nhớ tới bạn gái trước kia phải không?” Thở dài thật sâu. Hắn biết Vệ An luôn giữ kín tình cảm trong lòng, không dễ dàng cho người khác biết.
Vệ An thở dài: “Lại nói tiếp, hơn mười năm trước, có nhiều chuyện đã quên. Chú nhìn anh xem, đã gần bốn mươi rồi, vẻ mặt mệt mỏi, trên mặt đã có nếp nhắn, cả ngày hối hả ngược xuôi. Chuyện thời trẻ lông bông, sao có thể nhớ rõ.” Tuy nói như vậy, nhưng đêm dài vắng vẻ, nhất định vẫn nhớ tới.
Bởi vì rất cô đơn .
Vệ An cũng xuất thân từ quân đội, chẳng qua sau này lại theo chính trị, là người chính trực, tính tình ngay thẳng, không ở bên ngoài làm chuyện xằng bậy. Cuộc sống hôn nhân lại bất hạnh như thế, anh chỉ có thể dựa vào trí nhớ, nhớ lại một chút ôn nhu trong lòng. Đêm nay, anh chợt hiểu ra, hơn mười năm qua vùi đầu vào việc quốc gia đại sự, đối với vợ anh mà nói, có phải rất không công bằng? Chuyện tình cảm, là lỗi của hai người. Bất đắc dĩ, anh cảm thấy vô lực. Mọi chuyện bế tắc, giống như một cái lưới vô hình bủa vây xung quanh, bảo anh nên làm thế nào? Làm cách nào có thể giải quyết triệt để?
Vệ Khanh cười an ủi: “Anh, anh vẫn còn trẻ, thân giữ chức vụ quan trọng, tiền đồ rộng mở. Với tuổi của anh, chính là thời cơ phát triển tiền đồ, là nhân tài trụ cột của đất nước. Không giống em, chỉ cần có một công ty nho nhỏ, đã cảm thấy thỏa mãn.”
Vệ An cười: “ ‘Vân Mã’ cũng không phải là công ty nho nhỏ, rất nhiều người ở trước mặt anh khen ngợi chú là nhân tài tinh anh của xã hội.” Dừng một chút, còn nói: “Nhưng mà nói thật, điều khiến anh hâm mộ chính là, chú tìm ở đâu ra một cô bạn gái vừa xinh xắn lại thông minh như vậy?” Quan trọng hơn chính là cả hai bên đều yêu thương nhau, thật sự rất khó.
Xã hội càng ngày càng tiến bộ, chuyện tình cảm lại càng ngày càng xa xỉ. Cũng không phải ai cũng có thể may mắn như vậy, ở bước ngoặt cuộc đời, trong lúc vô ý lại gặp được tình yêu truyền thuyết. Nếu không nắm bắt cơ hội, sẽ lặng lẽ trôi đi.
Vệ Khanh có chút đắc ý, cười nói: “Cô gái nhỏ này, còn chưa vào cửa, không biết đã làm em ăn bao nhiêu trái đắng rồi.” Mặc dù giọng điệu bất mãn, nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào. Vệ An cười: “Chú cũng phải biết chừng mực! Một cô gái như vậy, dù cô ấy có không thương mình, mình cũng sẽ yêu cô ấy.” Đêm nay, có lẽ Vệ An nhớ rất nhiều chuyện cũ đã qua, cảm khái.
Vệ Khanh do dự một lúc, chần chừ hỏi: “Anh, anh và chị…” hắn nghĩ đêm nay bọn họ nhất định đã xảy ra chuyện gì đó. Vệ An lảo đảo đứng dậy: ‘Không có việc gì, một ngày nữa lại trôi qua. Ngày mai lại là một ngày mới.” Vệ Khanh chạy nhanh tới đỡ anh. Anh xua tay: “Không cần, chút rượu nhỏ ấy làm sao anh ngã được, chẳng qua ngồi lâu nên chân hơi tê một chút. Đêm đã khuya rồi, chú cũng đi ngủ đi.” Nói xong, cầm bình rượu đi về.
Vệ Khanh đứng dậy, dựa vào lan can làm bằng đá, lạnh buốt. Bóng đêm dày đặc, xung quanh không một tiếng động. Nhớ tới Vệ An, lại càng thấy mình may mắn cỡ nào. Giữa biển người mờ mịt, hắn gặp được Chu Dạ, hắn thích cô, mà cô cũng thích hắn, ở tuổi của hắn, cũng không phải chuyện dễ dàng. Hắn biết lúc này giữa bọn họ vẫn còn vô số vấn đề chưa giải quyết, chẳng hạn như tuổi tác, chẳng hạn như sự thông cảm lẫn nhau, chẳng hạn như việc sống chung… nhưng ít nhất hai người đều có tình cảm với nhau. Đó là điều may mắn.
Cảm xúc mênh mang, dường như khó kiềm chế nổi. Giờ phút này, rất muốn nghe giọng Chu Dạ, hắn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cau mày, không kiên nhẫn của cô, giống như đứa trẻ không rành thế sự. Nhưng có đôi khi, cô lại dịu dàng, hiểu biết làm cho người ta đau lòng, thành thục, lý trí vượt qua cả giới hạn tuổi tác. Nhìn đồng hồ, đã quá khuya, có lẽ giờ này cô đang ở trong mộng đẹp. Không muốn quấy rầy giấc ngủ của cô, nhưng lại không cam lòng, vì thế gửi một tin nhắn tới.
Nửa đêm Chu Dạ dậy đi toilet, nghe thấy điện thoại vang, là tin nhắn Vệ Khanh gửi tới: “Nhớ em.” Nhìn giờ, đã một giờ hơn, cô nhíu mày, hắn vẫn còn chưa ngủ sao? Nửa đêm rồi còn nhắn tin buồn nôn như vậy, không biết trong đầu lại nghĩ cái gì. Nhưng vẫn lẩm bẩm trong lòng: “Hôn một cái, ngủ đi…” chui vào trong chăn tiếp tục ngủ. Nhưng khóe miệng mang theo ý cười, một đêm mộng đẹp.
Sáng sớm Vệ Khanh tỉnh dậy, Vệ An đã sắp bước lên chuyên cơ chuẩn bị ra nước ngoài, anh đã khôi phục lý trí trấn tĩnh, không làm mất hình ảnh trước công chúng. Vệ mẫu ngồi bên bàn ăn, nói: “Con à, bao giờ con tính kết hôn đây?” Suýt nữa Vệ Khanh bị sặc, chuyện này cũng quá nhanh đi, hôm qua Chu Dạ mới tới nhà chơi thôi. Liền nói: “Chuyện này… có lẽ phải chờ một thời gian nữa ạ.”
Vệ mẫu buông đũa: “Chờ cái gì chứ? Không phải Thi Thi đã tốt nghiệp đại học rồi sao? Con cũng không còn ít tuổi, đây là thời điểm thích hợp nhất, còn không mau làm? Con nhìn mẹ và cha đấy, vì chuyện hôn sự của con đều đã bạc trắng tóc.” Lời của cha mẹ, nặng như núi Thái Sơn.
Hắn bất đắc dĩ nhìn mẹ: “Chuyện kia từ từ rồi sẽ đến mà mẹ.” Dục tốc bất đạt[21], đối với Chu Dạ, cần phải kiên nhẫn. Nếu làm không thỏa đáng, không khéo chữa lợn lành thành lợn què, cô sẽ lại tránh né. Vệ lão đại tướng ngồi ở sofa đọc báo, bỗng nhiên nói: “Vừa đọc báo, nói không ít sinh viên một tay cầm bằng tốt nghiệp, một tay cầm giấy kết hôn, đám trẻ bây giờ, phong nhã hào hòa, so với chúng ta ngày xưa phóng khoáng hơn nhiều.” Nói rõ ràng như vậy, xem ra Vệ lão đại tướng cũng có chút nôn nóng.
Mẹ hắn không khách khí nói: “Con đấy, con cho là mình mới có hai mươi tuổi thôi sao, việc gì cũng không vội không vội. Thi Thi xinh đẹp như vậy, lại dịu dàng, ở trong trường không lẽ không có ai thích sao? Con không nhanh tay lên một chút! Lề mề cái gì, có còn là đàn ông hay không?” Đúng là con trai không vội, bà mẹ đã cuống quýt.
Vệ Khanh không biết nói gì, mãi mới nói: “Mẹ, gấp cũng vô dụng, tuy rằng con dâu mẹ đã tốt nghiệp đại học, nhưng cũng chỉ mới mười chín tuổi, cho dù muốn kết hôn, cũng vẫn phải chờ.”
Vệ mẫu lắp bắp kinh hãi: “Thi Thi còn nhỏ tuổi như vậy sao?” Chương trình học ở Bắc Kinh tương đối chậm hơn so với phía nam, nói thế nào đi nữa, tốt nghiệp đại học cũng đã hai mươi hai, hai mươi ba tuổi rồi. Chỉ có Chu Dạ, dường như không kịp học bài xong, đã vượt cấp nhảy vọt.
Vệ mẫu vội nói: “Con à, Thu Thu nhỏ tuổi như vậy, bình thường hai đứa ở chung có tốt không?” Chênh lệch tuổi như vậy, Vệ mẫu lại bắt đầu lo lắng, chỉ sợ lại thành bi kịch gia đình. Vệ Khanh tức giận nói: “Con dâu mẹ rất chín chắn, chờ vài năm nữa cô ấy lớn lên rồi tính. Mẹ, không phải mẹ thấy cô ấy mới mười chín tuổi là không thể tiếp tục đấy chứ?”
Vệ lão đại tướng ở bên cạnh nói: “Đứa nhỏ Chu Dạ này, tính tình chín chắn, không giống mười chín tuổi.” Ông nghĩ tới Chu Dạ còn nhỏ đã mất mẹ, gia cảnh bình thường, chắc chắn trải qua không ít gian khổ, độc lập tự chủ, suy nghĩ so với bạn bè cùng lứa cũng chín chắn hơn nhiều. Vả lại, tối hôm qua, Chu Dạ biểu hiện rất tốt, săn sóc hiếu thuận, khéo léo, bởi vậy, vấn đề tuổi tác không làm Vệ lão đại tướng lo lắng.
Vệ mẫu cũng không biết phải nói gì, thở dài: “Đứa nhỏ này cũng đã tốt nghiệp đại học, sao lại nhỏ như vậy chứ?” Sau đó còn nói: “Nhưng nhìn thông minh như vậy, không phải ai cũng mới mười chín tuổi đã tốt nghiệp đại học đâu!” Trong giọng thầm oán có chút đắc ý, giống như con mình vậy.
Vệ Khanh vặn thắt lưng: “Cho nên con mới nói, chuyện kết hôn cứ chờ một thời gian nữa đã.” Hắn mới ba mươi tuổi thôi, cũng không phải quá muộn, còn đầy người hơn ba mươi tuổi vẫn còn đang tranh đấu vì sự nghiệp kia kìa.
Vệ mẫu lại không nghĩ như vậy: “Con nhìn nhà khác xem, chỉ hơn con hai tuổi, thế mà con cái đã chuẩn bị đi nhà trẻ, sao con còn giữ cái dáng vẻ nhàn nhã như vậy chứ, sao không chịu thay đổi chút nào? Nếu Thi Thi chưa tới tuổi kết hôn, vậy thì hai đứa cứ đính hôn trước đi. Con đó, trước kia không ngoan ngoãn, hai bên phải nói chuyện rõ ràng, tránh cho kẻ khác xen vào giữa. Thi Thi là một cô gái tốt, con phải nhanh lên.”
Đối với chuyện đính hôn, Vệ Khanh cũng không chối bỏ, thực ra, hắn cũng muốn kết hôn sớm một chút… Chu Dạ ý chí kiên định, kiên quyết không cho hắn thực hiện ý đồ đen tối, hắn nhịn sắp tới cực hạn rồi. Người này, lúc nào cũng tràn ngập suy nghĩ xấu xa. Vì thế gật đầu đồng ý: “Vâng, con sẽ cùng Chu Dạ bàn bạc.” Hắn chỉ lo việc này không dễ dàng bàn bạc như vậy, thật sự không được, có lẽ phải dùng một chút mưu kế.
Quả nhiên không ngoài dự đoán. Khi hắn nói: “Chu Dạ, cha mẹ hỏi chúng ta khi nào kết hôn, biết em chư