thở dài một tiếng đầy thỏa mãn, hơi rút mình về, chống đôi tay thon dài, ngưng mắt nhìn cô khóc đến sắp ngất đi.
“Bảo bối, đến lúc này rồi, em không được nói hai chữ ‘hối hận’ với anh, nếu em làm như vậy, anh sẽ điên mất.” Anh khàn giọng nói nhỏ, cúi xuống hôn lên từng giọt nước mắt đang không ngừng rơi xuống bên gò má cô.
“Em không nghĩ rằng sẽ đau đến thế. . . . .” Cô lắc lắc đầu, vừa khóc vừa nói.
“Chúng ta đã vượt qua được cửa ải khó khăn nhất rồi, Sồ Nhi, cố chịu đựng một chút, nếu như vẫn còn đau thì em cứ tiếp tục khóc đi!” Còn anh sẽ hôn lên tất cả những giọt nước mắt đó của em. – Lệ Du Tư tự nói thầm ở trong lòng. Anh đưa tay nâng mông cô lên, chậm rãi chuyển động ở trong cơ thể của cô.
“Đừng. . . . .em không muốn!” Cô giãy giụa càng thêm kịch liệt, đôi tay nhỏ bé không ngừng đẩy anh, cố hết sức kháng cự việc anh đang ra ra vào vào trong cơ thể mình. Đúng vậy! Anh làm cho cô đau đớn như vậy, cô cự tuyệt là chuyện đương nhiên, cô hẳn là nên làm như vậy. . . . . .
Thế nhưng, dần dần cô lại không biết vì sao mình lại phải làm vậy, rong ruổi theo những lần rút ra đẩy vào của anh, cảm giác đau đớn đã được thay thế bằng một cỗ khoái cảm xa lạ, một loại cảm giác sung sướng len lỏi đến tận trong xương mà cô chưa từng biết đến, chưa bao giờ biết đến!
Lệ Du Tư hôn cô, anh không nhịn được mà khẽ cười một tiếng, phát hiện ra cơ thể của cô đang dần dần thả lỏng, anh biết, đây mới chỉ là khởi đầu, nếu như anh có biểu hiện ‘tốt’, vậy thì có thể sẽ khiến cho cô đáp lại anh một cách cuồng nhiệt hơn nữa.
Sau đó không lâu, suy nghĩ của anh đã được nghiệm chứng, Phó Sồ Nhi cảm thấy có một cỗ sức mạnh đang bức bách mình đến không thở nổi, cô chưa bao giờ biết cảm giác sung sướng lại có thể khiến cho người ta kinh sợ đến vậy, rồi lại giống như một loại cổ độc, không để cho cô ngăn lại sự trầm luân của mình.
Cô cong người, nghênh hợp từng đợt va chạm mạnh mẽ của anh, sau những lần ra ra vào vào, khoái cảm khiến cho cơ thể cô dần dần trở nên căng thẳng, trong lòng lại có chút bối rối, tựa như một con thuyền đang trôi bồng bềnh, vậy mà, thân thể cứng cáp và cường tráng của anh lại có thể vững vàng ghì chặt cô, cái loại tiếp xúc da thịt này khiến cho cảm giác khó chịu ở trong lòng cô lại càng thêm kích động.
“Anh Tư. . . . .” Cô rên rỉ thở dốc, nâng mông để anh có thể tiến sâu vào thêm một chút, đôi tay trắng nõn vòng lên ôm cổ anh thật chặt, khi mỗi cái rút ra, nhấp vào của anh càng trở nên nhanh và mạnh hơn, cô không nhịn được mà nấc lên từng tiếng nghẹn ngào, sau đó lại run rẩy bám chặt khuỷu tay anh, để cho anh phóng thích dục vọng vào sâu bên trong cơ thể của mình. . . . .
Sáng sớm, những tia nắng mặt trời len lỏi hắt vào rèm cửa sổ, tạo nên những quầng sáng mỹ lệ, từ trong vòm ngực rộng lớn, Phó Sồ Nhi chậm rãi tỉnh dậy sau giấc mộng đẹp.
“Mấy giờ rồi?”
Khẽ híp mắt lại, cô đưa bàn tay nhỏ nhắn sờ soạng ở trên người anh, giống như một chú chuột con bé xíu vừa mới được sinh ra, còn chưa kịp mở mắt, mò mẫm loạn xạ.
Lệ Du Tư đã tỉnh từ lâu, anh ôm cô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé, khẽ cúi người hôn nhẹ bên môi: “Chín giờ bảy phút rồi, vẫn còn sớm, ngủ thêm chút nữa đi!”
“Ừm. . . . .” Phó Sồ Nhi thả lỏng thân thể yếu ớt, lại lần nữa vùi mình vào bên trong chiếc chăn ấm, khóe môi khẽ mỉm cười ngọt ngào, ôm lấy gối trắng tiếp tục thả mình vào mộng đẹp, dù sao bây giờ mới có chín giờ bảy phút, cô tranh thủ ngủ thêm một chút nữa vậy. . . . . Hả? Chín giờ bảy phút? !
“Đã chín giờ bảy phút rồi sao?” Cơ thể của cô như được lên dây cót, ngay lập tức bật dậy, hai tay kéo chăn nhung bao lấy thân thể xinh đẹp, đôi mắt hoa đào mới vừa rồi hãy còn ngái ngủ, bây giờ thì lại trợn to như hai quả chuông đồng, cô quay sang nhìn đồng hồ báo thức một lần nữa rồi lại hét to: “Chín giờ bảy. . . .không, là tám phút rồi!”
“Ngủ thêm chút nữa đi, em cần phải nghỉ ngơi mà!” Lệ Du Tư cười cười ôm người đẹp kéo vào trong ngực, sau đó lại đem chăn phủ kín người cô.
Phó Sồ Nhi bị anh cuộn trông chẳng khác gì một miếng Sushi , cô giãy giụa kịch liệt, thấp giọng kêu lên: “Em sắp bị muộn giờ rồi. . . . . Không, là đã bị muộn giờ rồi!”
“Muộn giờ?”
“Ừ! Muộn rồi! Anh Tư, nếu anh có lòng tốt thì hãy mau buông em ra, hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên của em đó!” Cuối cùng, cô chỉ còn cách kêu lên thảm thiết, thừa lúc Lệ Du Tư còn đang kinh ngạc, cô xoay người thoát khỏi vòng tay tráng kiện của anh, vọt xuống giường nhanh như một cơn gió.
Đau quá!
Sau khi xuống giường, Phó Sồ Nhi bỗng chốc giật mình, cô cảm thấy hai chân mình mềm nhũn, thân thể giống như một con búp bê bị người ta tách ra làm đôi, cắm thêm vào mấy cây đinh ốc, bụng dưới lại đau âm ỉ, cảm giác bủn rủn như muốn nhắc nhở cô về những chuyện đêm qua, trước mắt bỗng hoa lên, sau khi thoát khỏi vòm ngực của anh chưa đầy ba phút, cô lại bị anh ôm trở lại vào trong ngực, mà cô cũng vô lực, chỉ còn biết dựa vào anh để mình không bị ngão nhào xuống đất.
“Cẩn thận! Em cứ từ từ mà đi, không cần vội!”
“Nhưng hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên của em! Chẳng phải anh cũng biết em đã mong đợi ngày này bao lâu rồi sao? Làm gì có ai đi trễ vào ngày khai giảng cơ chứ!”
“Tiết thứ nhất của em là mấy giờ?”
“Mười giờ!”
“Em có biết lão tài xế Trương mà anh coi trọng nhất, lúc trước là một người như thế nào không?” Lệ Du Tư vẫn bình chân như vại, chả có chút động tác gấp gáp nào.
“Anh Tư, người ta không có thời gian chơi đoán câu đố với anh nữa đâu!” Cô gấp đến độ sắp khóc, giống như con kiến bị người ta bắt bỏ vào trong chảo nóng vậy.
“Trước kia ông ấy là một tuyển thủ đua xe, đã từng đoạt giải nhất của cuộc thi đua xe thế giới! Em yên tâm đi! Trước mười giờ, ông ấy nhất định sẽ đưa em đến trường học một cách an toàn!”
“Thật sao? Vậy em đi tắm rửa thay quần áo trước đã. . . . . A! Quần áo của em ——” Cô đột nhiên dừng bước, phát hiện ra một vấn đề quan trọng trước mắt.
“Quần áo của em thế nào?” Lệ Du Tư có chút khó hiểu, khẽ nhíu mày.
“Em không mang quần áo tới đây! Hôm qua, em chỉ khoác mỗi cái chăn rồi chạy tới phòng anh, cho nên. . . . . Cho nên chẳng mang một bộ quần áo nào tới đây cả! Lần này thì nguy rồi. . . . . em phải làm sao bây giờ?” Cũng như hôm qua, cô dùng một cái chăn để bọc quanh cơ thể, chỉ khác một điều, giờ phút này, dưới lớp chăn kia là một thân thể trần truồng mềm mại.
“Một mình em quấn chăn chạy dọc hành lang đến phòng anh?” Anh khẽ gầm lên, không dám tin vào tai mình, cô không biết làm như vậy thì sẽ nguy hiểm đến mức nào sao? !
Thế nhưng, Phó Sồ Nhi lại buồn bực hỏi ngược lại anh: “Đương nhiên là em tới đây một mình rồi! Chẳng lẽ, em lại đi nói cho người khác? Người ta mà biết em mặc cái loại quần áo như vậy thì mặt mũi của em để vào đâu đây? !”
“Vấn đề không phải là cái này! Em ——”
“Người ta sắp bị muộn rồi. . . . .” Cô chặt đứt lời nói của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhăn lại.
“Được rồi!” Anh thật sự là bị cô đánh bại rồi! Lệ Du Tư thở dài, xoay người bước vào phòng thay đồ để lấy quần áo của mình: “Em mặc tạm quần áo của anh để về phòng vậy!”
“Vâng!” Cô trốn ở trong chăn, tay chân vụng về mặc chiếc áo sơmi và quần thể thao mà anh vừa ném tới: “Anh Tư, em về phòng thay quần áo đây!”
“Đợi đã, Sồ Nhi!” Anh gọi với theo cô, trông thấy cô trở nên nhỏ bé trong bộ quần áo to lớn của mình, anh cảm thấy có chút buồn cười.
“Chuyện gì vậy?” Cô chạy ra tới cửa, tay thì túm chặt lưng quần thể thao đang sắp tụt xuống, nâng mắt tò mò nhìn anh.
“Chúng ta tổ chức hôn lễ một lần nữa có được không?” Giọng nói của anh trầm thấp, phảng phất giống như là đang thuyết phục cô, rồi lại giống như là đang dụ dỗ cô, sự dịu dàng đó khiến cho người ta phải tan nát cõi lòng.
Nghe vậy, Phó Sồ Nhi thoáng sững sờ trong giây lát, cái đầu nhỏ cúi gằm, cô có chút không biết phải làm sao, hàng mi rũ xuống mang theo sự ngượng ngùng, tưởng chừng như không hề có chút phản ứng nào, thế nhưng đôi môi hồng non nớt khẽ nhếch lên, để lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
“Sồ Nhi, câu trả lời của em là gì?” Anh hạ giọng, có chút sốt ruột thúc giục.
“Ừm. . . . . . Anh quyết định đi! Em không có ý kiến!” Cô dùng hết sức mình gật đầu một cái, bóng dáng xinh đẹp ngay lập tức chạy vọt ra bên ngoài, cũng chẳng dám dừng lại dù chỉ là một giây.