Một chàng trai trẻ, khôi ngô tuấn tú và một cô gái xinh đẹp đang ngồi đối diện nhau. Ánh sáng mặt trời nhẹ nhàng rọi vào chiếc bàn nhỏ nằm bên cạnh cửa sổ, khiến cho làn da trắng nõn của cô gái nhỏ lại càng trở nên mềm mại và trong suốt, bờ môi căng mọng giống như củ ấu, cong lên khẽ mỉm cười, đôi con ngươi tựa như hai viên bảo thạch đen láy, từ trên bàn cờ ngước lên, để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, dáng vẻ vô cùng đáng yêu lại giống như có chút đùa giỡn nhìn về phía chàng trai trẻ kia.
“Anh nói, nếu em thắng, anh sẽ đãi em đi ăn một chầu thật hoành tráng, có đúng không?”
“Không sai, chỉ cần em nói ra, anh đều có thể mời.” Chàng trai trẻ sờ cằm cười nhạt, trên đôi hàng mi của anh để lộ ra một loại cảm giác ung dung và tự tin.
Nghe vậy, cô gái xinh đẹp hơi cúi đầu suy nghĩ một chút.
Một lát sau, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nâng lên, vô cùng nghiêm túc nói: “Vậy. . . . em không đi ăn tiệc nữa, em muốn đi chợ đêm ăn hà tử tiên*, với lại ăn thêm mấy món lạnh lạnh nữa, có được không?”
“Đương nhiên là được, cho dù em muốn gom hết toàn bộ cái chợ đêm cũng không có vấn đề gì cả.” Chàng trai trẻ bị những lời đề nghị ngoài dự liệu này của cô làm cho anh cảm thấy buồn cười.
“Vậy thì tốt quá!” Cô vui vẻ, đôi mắt to tròn cười híp lại, ngón tay nhỏ bé cầm một viên cờ màu trắng đặt xuống bàn cờ, dưới cái nhìn kinh ngạc của chàng trai, cô chậm rãi thốt lên ba chữ.
“Em, thắng, rồi!”
“Aizz. . . . . .”
Từ sáng sớm đến giờ, âm thanh than thở này không biết đã xuất hiện bao nhiêu lần, mà nguồn gốc phát ra âm thanh đó lại đến từ một người, đó chính là người kế thừa trường phái cờ vây của nhà họ Lệ từ ba năm về trước, được quốc tế công nhận là thiên tài cờ vây – Lệ Du Tư, đồng thời cũng là người thừa kế vị trí đứng đầu cả một sản nghiệp trung tâm thương mại của tập đoàn Mạnh gia, địa vị của anh, bất luận là về phạm vi học thuật hay là thương nghiệp cũng đều là tiêu điểm khiến cho mọi người phải ao ước.
Vì thế, cái tình huống rất hiếm khi xảy ra này khiến cho rất nhiều người phải tò mò, đợi cho đến khi anh thở dài hết 256 lần, mọi người đứng bên cạnh cuối cùng cũng đưa ra một người đại diện —— chính là Phó Tiểu Kỳ tiên sinh tiếng tăm lừng lẫy, anh tiến lên trước để bày tỏ sự an ủi, muốn hỏi xem có phải là Lệ Du Tư có điều gì bất mãn với cái câu lạc bộ này mà không thể mở miệng lên tiếng, cho nên mới thở dài hay không. Nếu quả thực là như thế thì cũng cần phải quan tâm thăm hỏi một chút rồi!
Bởi vì, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, có nét đẹp giống như con lai, thân hình cao lớn rắn chắc, một cặp kính gọng vàng đặt trên sống mũi, khiến cho bên trong vẻ tuấn mỹ mê người kia lại tràn ngập phong độ của một nhà tri thức, đối với rất nhiều phụ nữ mà nói, những người như Lệ Du Tư, bề ngoài anh tuấn lịch lãm, bên trong lại thông minh cơ trí, tài năng đánh cờ cũng có thể hạ gục được những chiếc máy vi tính công nghệ cao, quả thực mà nói, chính là độc dược trong độc dược, hay có thể gọi là bách độc chi vương*.
*bách đôc chi vương = vua của mọi loại độc.
Cũng bởi vì thế, anh thường hay bị đưa ra làm người đại diện cho câu lạc bộ để tham gia những cuộc thi đấu xã giao, trở thành người trong thiên hạ không có đối thủ còn chưa tính, Lệ Du Tư anh dù ở trên phương diện nào mà nói, cũng chính là hình tượng tốt nhất để đại diện cho cả câu lạc bộ này.
Nhưng mà, từ trước đến nay, anh là người vui buồn cũng không thể hiện ra sắc mặt, thế mà hôm nay khuôn mặt của anh lại có chút sầu não, tựa như ở nơi nào đó, sâu thẳm trong nội tâm của anh có điều gì đó không thể nào hiểu được, có khả năng cần phải tìm chỗ để trút ra.
“Tư, đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì.” Lệ Du Tư không chút để ý đáp, vẻ mặt trầm tư giống như có ý kháng cự, không để cho người khác đến gần mình trong phạm vi mười km.
Phó Thiểu Kỳ đối với sự lạnh nhạt thờ ơ của anh, chỉ mỉm cười nói: “Có câu, người ta càng phủ nhận, càng chứng tỏ là đang có chuyện gì đó xảy ra, nghe nói chiều hôm qua cậu đến nhà tôi, sao vậy? Ông già tôi lại quấn lấy cậu, bắt cậu phải đánh cờ với ông ấy nữa à?”
“Không, tôi không có gặp bác trai, chỉ gặp mẹ của cậu, bà ấy nhờ tôi để ý một chút đến. . . . .” Nói đến đây, lời nói của Lệ Du Tư bỗng nhiên xoay chuyển, nghi hoặc hỏi: “Cậu có một cô em gái thiên tài, đứng thứ ba toàn quốc, tên là Sồ Nhi phải không? Dùng ánh mắt của một người anh trai để nhận xét, cậu thấy cô ấy là người như thế nào?”
“Sồ Nhi nhà tớ? Sao cậu lại quan tâm đến nó vậy?” Phó Thiểu Kỳ cảm thấy vô cùng hoài nghi, khóe mắt khẽ liếc nhìn Lệ Du Tư một cái.
“Cậu khoan hãy nói chuyện này đã, nói cho tôi nghe, cô ấy là một cô bé như thế nào?”
Đối với vấn đề này, lúc đầu, chân mày của Phó Thiểu Kỳ hơi nhướng lên, bộ dạng chất vấn, nhưng rồi lại lập tức cười cười, giống như đối với sự kỳ lạ ở trong cái vấn đề này đã bị anh đoán được một chút rồi.
“Sồ Nhi là do bố mẹ tôi sinh ra lúc tuổi đã lớn, tôi còn nhớ thời điểm lúc nó vừa sinh ra, chỉ có hai ký mốt, là một đứa trẻ sinh non, so với những đứa bé sơ sinh bình thường thì nhỏ hơn rất nhiều, cho nên, vị cha già suốt ngày cứ ‘khéo lo trời sập, lo bò trắng răng’ của tôi đã quyết định để cho nó nằm trong phòng cách nhiệt ngủ suốt hai tháng, nhưng mà, bất hạnh thay, nuôi nó đến trắng trẻo mập mạp như thế, cuối cùng, con bé lại được mẹ tôi đưa sang Karuizawa bên Nhật, nói thật chứ, cuộc sống ở bên đó so với Đài Loan thì tốt hơn nhiều, trước khi con bé trở về Đài Loan thì từ nhỏ đến lớn nó đều sống ở Nhật, cho nên đến tận bây giờ, tiếng Trung của con bé kém cực kỳ.”
Mới đầu, khi Phó Thiểu Kỳ còn trưng ra vẻ mặt cợt nhả, quả thực là Lệ Du Tư đã có ý định muốn đem hết tất cả những chuyện năm xưa ra tính sổ luôn một lần, anh không nhịn được nhíu mày, lúc sắp sửa bộc phát thì bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện, thì ra, cô gái nhỏ kia bị sinh non, thảo nào tay nhân vừa dài vừa nhỏ, gương mặt thoạt nhìn vô cùng sáng sủa, trắng nõn, dường như là kiểu người có ăn thế nào cũng không mập nổi.
“Trước kia cô ấy đã từng học cờ vây sao?”
Phó Thiểu Kỳ nhún vai: “Cái này tôi cũng không rõ, nhưng mà, con bé lớn lên ở Nhật, sống bên cạnh mấy chú mấy bác nên chắc là đối với cờ vây cũng có nghiên cứu một chút, lâu ngày mưa dầm thấm đất, cũng coi như là có biết chút ít đi!”
“Biết chút ít thôi sao?” Lệ Du Tư trầm ngâm một lúc lâu.
“Chuyện này, tôi nghĩ, ba mẹ tôi hẳn là rõ hơn tôi mới phải, à đúng rồi, cậu vẫn chưa trả lời tôi, sao cậu đối với Sồ Nhi nhà chúng tôi lại có hứng thú dạt dào như vậy?”
“Không có gì!” Lệ Du Tư cười, nhún nhún vai, bỗng đột nhiên đứng dậy, đi thẳng một đường ra cửa, nụ cười trên khuôn mặt anh đã thần bí, nay lại càng thêm quỷ dị.
“Tư, cậu định đi đâu đấy?” Phó Thiểu Kỳ gọi với theo.
Lệ Du Tư cười cười quay đầu lại, tự giễu nói: “Chiều hôm qua, Sồ Nhi nhà cậu đã đánh thắng tôi toàn cục, bây giờ, tôi phải đi thực hiện lời hứa với cô ấy, thay cô ấy bao hết tất cả cái chợ đêm, để cho cô ấy có thể thoải mái chơi bời phóng túng.”
“Nó thắng cậu? Làm sao có thể ——”
Còn chưa đợi Phó Thiểu Kỳ nói xong, Lệ Du Tư đã không còn thấy bóng dáng, bỏ lại ở phía sau lưng, là khuôn mặt của một người đàn ông đang bị nghẹn họng, trố mắt đứng nhìn, vẻ mặt giống như là đã bị đưa đến ‘Bắc cực’ mười năm rồi, đông cứng đến nỗi không còn chút biểu cảm nào, đơn giản bởi vì trong lòng bọn họ đã bị kinh sợ quá mức.
Chỉ bằng một Sồ Nhi nhỏ bé —— tuy rằng cô bé là em gái của anh, nhưng cẩn thận mà nói, căn bản cô chỉ là một cô gái chẳng có chút tiếng tăm nào, bây giờ lại nổi tiếng như vậy, có thể đánh bại được thiên tài cờ vây rồi ư?
Giờ phút này, ngay cả anh trai của cô là Phó Thiểu Kỳ, cũng rất không nể mặt mà nghi hoặc, anh thầm nghĩ, mình có phải là nên đem tin tức này đưa cho 《 chuyện cười bách khoa toàn thư hay không 》, để nó trở thành một câu chuyện nực cười nhất thế kỷ này! Hay là nên giao cho hiệp hội những chuyện lạ trên thế giới, cho bọn họ có cái để mà thảo luận trong thời gian rảnh rỗi . . . . .
Trong thư phòng rộng lớn, tất cả đều được lấy gỗ trầm hương làm chủ đạo, nơi này vốn là thư phòng của ông Phó, giờ phút này, lại lộ ra một cái đầu nho nhỏ, một cô gái cao khoảng mét rưỡi, đang ngồi trên chiếc ghế da bên cạnh cái bàn dài, cô cặm cụi gục xuống bàn, vùi đầu vào trong chồng sách, vóc dáng nhỏ bé kia, suýt nữa thì khiến cho người ta có ảo giác cô sắp bị cái bàn to và rộng này bao phủ, một chuỗi công thức toán học từ trong cái miệng nhỏ căng mọng của cô đang phát ra.
“Góc A bằng góc C, góc C bằng góc B, góc. . . .cho nên. . . . Sao lại nhiều góc như vậy? Cũng không phải là con rết, hết góc rồi lại đến chân, thật là phiền chết đi được!”
Sau khi hét to một tiếng, Phó Sồ Nhi phiền não gãi gãi đầu, quẳng luôn cây bút chì, ngẩng đầu trừng mắt nhìn cuốn sách giáo khoa môn toán, khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sở cau có, vẻ mặt giống như là cô đã bị cuốn sách giáo khoa này khi dễ vậy.
Lúc này, Lệ Du Tư đã đứng ngoài cửa được một lúc lâu khẽ bật cười, anh mang vẻ mặt buồn cười bước về phía cô: “Thật sự khó như vậy sao?”
Phó Sồ Nhi không ngờ lại có khách, cô ngước đôi mắt to tròn lên nhìn anh, khoát tay nói: “Bây giờ em không có thời gian chơi cờ với anh, hôm nay không học xong được hết cái đống này, kỳ thi tới em nhất định sẽ tiêu đời!”
“Có cần anh hướng dẫn cho không?” Lệ Du Tư nhún nhún vai, hoàn toàn không để ý bản thân mình bị cô xem như ruồi muỗi mà xua đuổi, ngược lại, tâm tình của anh dường như còn rất tốt, chủ động đưa ra yêu cầu trợ giúp.
Nhưng mà, Phó Sồ Nhi lại đang đắm chìm ở trong sự thất bại của môn toán học, tiếp tục lẩm bẩm nói: “Vì sao cơ chứ. . . . rõ ràng ‘sủi cảo’ ăn ngon như vậy, tại sao cái hình tam giác này lại đáng ghét đến thế. . . . Cái gì? Anh vừa nói gì? Có thể lặp lại lần nữa hay không?”
Lúc này cô mới phản ứng kịp, cái miệng nhỏ nhắn kinh ngạc đến nỗi không thể nào khép lại được.
Vừa rồi là ‘chân rết’, bây giờ, đến ‘sủi cảo’ cũng xuất hiện rồi, Lệ Du Tư không nhịn được mà bật cười, không biết trong lòng cô bé này còn có thứ quái quỷ gì chưa nói ra nữa hay không? Nhưng mà, anh cũng có thể thấy được, cô đối với mấy cái ‘Góc’ này ‘Góc’ kia ở trong toán học là căm thù đến tận xương tủy.
“Anh làm gia sư miễn phí cho em nhé, lúc trước, khi còn đi học, môn toán của anh cũng không kém đâu!” Anh nhẹ nhàng cười bâng quơ, đâu chỉ là không kém, thầy dạy toán còn nói anh là thiên tài toán học, đối với năng lực tính toán của anh, bọn họ cũng đã được chứng kiến đủ rồi.
“Vô dụng thôi, không biết đã mời bao nhiêu gia sư về dạy môn này rồi, nhưng mà, em vẫn học không vào chứ đừng nói đến mấy cái tam giác lớn, tam giác nhỏ này! Anh không biết đâu, người làm ra sách giáo khoa này thật kỳ quái, sao cứ thích đem gà và thỏ nhốt cùng nhau, rồi lại bảo chúng ta đếm xem tổng cộng có mấy chân. Anh nói xem! Sao lại nhàm chán như vậy chứ?
Lệ Du Tư bị những lời oán giận hồn nhiên vô tư như trẻ con của cô chọc cho cười to: “Quả thật là rất nhàm chán, chẳng qua là, anh cũng không ngại sau khi em thi xong, đem tất cả những thứ học được trả lại cho người thầy giáo là anh đây, vậy nên, hãy để anh dạy cho em, được không?”