Giờ phút này, Lệ Du Tư giống như một con sói vừa thoát khỏi lốt cừu, từ sau cặp kính gọng vàng, khí chất tà mị trời sinh không ngừng lộ ra, anh yên lặng nhìn cô chăm chú, sau đó đưa tay tháo mắt kính, đặt lên chồng sách nhỏ bên cạnh, ngay lập tức, khuôn mặt tuấn mỹ hoàn toàn hiện ra trước mắt cô, một đôi con ngươi đen láy ẩn giấu sự nguy hiểm bên trong, giống như là có thể nuốt sống con cừu nhỏ trước mặt vào bụng bất cứ lúc nào.
“Anh Tư. . . . .”
Phó Sồ Nhi cảm thấy có chút sợ hãi, dường như là cô chưa bao giờ biết, sau khi tháo kính, đôi mắt của Lệ Du Tư lại sâu như vậy, khuôn mặt của anh cách cô rất gần, đôi môi mỏng khiêu gợi giống như tùy lúc đều có thể hôn cô.
Anh khẽ cười một tiếng, nâng tay vuốt ve khuôn mặt mềm mại của cô, trả lời vấn đề mà cô đang thắc mắc: “Đúng vậy, Sồ Nhi của anh, chúng ta nhất định phải sử dụng thật tốt, nếu không thì chẳng phải là sẽ uổng công em quyết tâm lắm mới có thể đi tới cái chỗ như vậy để mua đồ ngủ rồi sao?”
“Sao anh biết vậy? Em phải đấu tranh tư tưởng dữ dội lắm mới dám bước vào trong đó!” Anh là con giun trong bụng cô sao? Đến cả chuyện này mà anh cũng biết nữa! Phó Sồ Nhi ngạc nhiên, trợn to mắt đẹp, không dám tin nhìn chằm chằm vào anh, trong đôi mắt tràn ngập sự vui vẻ và cảm giác ngọt ngào.
“Em nghĩ anh là ai? Anh là anh Tư, là người nhìn em lớn lên từ bé, là chú rể đáng thương, bởi vì một cuốn tạp chí tình yêu nho nhỏ mà không lấy được cô dâu của mình. Em nói xem! Anh có thể không hiểu em sao?”
“Anh Tư, em biết em sai rồi, em xin lỗi, sau này. . . . . Xin anh đừng nhắc lại chuyện đó nữa, có được không?” Cô kéo kéo ống tay áo của anh, vừa lắc lắc vừa làm nũng.
“Vậy thì hãy bồi thường cho anh thật tốt, để cho anh có thể hoàn toàn quên đi chuyện này, được không?” Anh nhướng hàng chân mày, cười cười nói.
“Em sẽ cố gắng. . . . .” Cô nhỏ giọng đáp.
“Không, em phải nói là sẽ cố gắng hết sức mới đúng!” Anh sửa lại lời nói giúp cô.
“Em ——”
Bất đắc dĩ nâng đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của anh, Phó Sồ Nhi lập tức cảm thấy lòng mình hoảng loạn, cô nhanh chóng cụp mắt xuống, hít một hơi thật sâu, lại lập tức phát hiện ra mình đã làm sai một chuyện, bởi vì cô hít một hơi thật sâu khiến cho đường cong trên bộ ngực của cô trở nên phập phồng, vốn là một hành động trong vô thức, thoạt nhìn lại giống như cô đang cố tình hấp dẫn anh.
“Đẹp quá!” Trông thấy cảnh đẹp mê người trước mắt, Lệ Du Tư không kìm được mà khẽ cảm thán một câu.
Anh quỳ gối xuống trước mặt cô, tựa như một kỵ sĩ đang thần phục trước gót chân của nữ hoàng, động tác ưu nhã là thế, lại mơ hồ để lộ ra một cỗ dục vọng cuồng dã, tựa như anh hạ thấp mình như vậy là để che giấu ham muốn dục vọng chiếm hữu của mình.
“Anh Tư, anh làm gì vậy?”
Cô bị cái hành động đột ngột này của anh dọa cho sợ mất hồn, thân thể không tự chủ mà co rúm lại, trong lòng lại cảm thấy khó hiểu, tại sao. . . . . Khi khom người xuống, thân thể cao lớn của anh lại mất đi vẻ uy hiếp so với mọi ngày, nhưng lại mang đến cho cô cảm giác xâm chiếm mãnh liệt hơn, khiến cho nội tâm của cô không nhịn được mà run rẩy.
“Sồ Nhi, anh muốn ăn em, không thể lãng phí dù chỉ là một chút!” Giọng nói của anh trầm thấp mà tràn đầy từ tính, mỗi một câu một chữ phát ra cũng tràn ngập ý vị trêu đùa.
“Anh Tư, em sẽ sợ. . . . .”
Phó Sồ Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng cô đang bắt đầu run rẩy. . . . . Nhưng mà, cô thật sự là đang sợ hãi sao? Không . . . . có lẽ, bắt đầu từ ngày đó, nội tâm của cô đã dấy lên một nỗi khát vọng, thân thể cô, trái tim cô đã thay đổi lúc nào mà cô không hề hay biết, cô đã không còn muốn kháng cự, ngược lại, cô như một thiếu nữ đang vụng trộm nếm trái cấm, tò mò muốn khám phá bí mật thực sự của trái cấm là gì, có giống như trong tưởng tượng của cô, một loại cảm giác ngọt ngào, một loại cảm giác khiến cho người ta vui sướng hay không?
“Trò chơi chỉ mới bắt đầu, bây giờ em sợ hãi thì vẫn còn quá sớm, Sồ Nhi của anh, hãy để cho anh được yêu thương em!” Anh nhẹ nhàng đặt nụ hôn xuống đôi môi cô.
Trong khoảnh khắc, xúc cảm trên đôi môi bỗng chốc đã thay đổi, như muốn nhấn chìm cô vào hơi thở ấm áp, hòa quyện vào hương vị của phái nam mạnh mẽ, khiến cho cô cảm thấy hoảng hốt: “Anh Tư. . . . .”
“Câu trả lời của em là gì? Sồ Nhi, em muốn để anh yêu thương em sao?” Giữa từng hơi thở tràn ngập sự tà mị đến mê người, anh khẽ nở nụ cười, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn cô.
Phó Sồ Nhi cắn cắn môi, khuôn mặt xinh đẹp đỏ rực hệt như một trái táo, cô khẽ lắc đầu, trong ánh mắt lại như đang giằng co, giống như cái lắc đầu này cũng không phải là thể hiện cho những gì mà cô đang nghĩ.
“Thật không? Đây chính là câu trả lời của em sao?” Dường như là anh có thể nhìn thấu được tâm tư của cô, khóe môi khẽ mỉm cười, ánh mắt sắc bén, ngón tay thon dài chậm rãi từ xương quai xanh trượt xuống, đặt lên trên bầu ngực xinh đẹp của cô, dưới lớp voan che phủ màu hồng nhạt, anh nhẹ nhàng tìm được nhũ hoa mềm mại, nhỏ bé.
“A. . . . . .” Cô sợ hãi hô lên một tiếng, đôi mắt mở to, thân thể mềm mại yêu kiều mang theo chút ngây thơ khẽ cong lên. Bàn tay to lớn của anh ôm trọn gò núi đôi mềm mại của cô, trong khoảnh khắc anh không ngừng xoa lên hạt châu nhỏ thì cảm xúc mập mờ lúc ban đầu bỗng chốc lại thăng hoa đến cực hạn.
“Nói cho anh nghe, cái bộ nội y có giá trị không nhỏ này, rốt cuộc là có chỗ nào lại đáng giá như vậy?” Anh nhướng mày, đôi tay không ngừng trêu chọc cô.
“Nhân viên bán hàng nói. . . . . không cần cởi, mà có thể. . . . . làm luôn.” Cô nhút nhát trả lời, gò má ngay lập tức lại ửng đỏ.
“Ồ?” Anh cười một cách đầy hứng thú, lại giả vờ như không biết, bất chợt đưa tay tháo chiếc nơ hình bướm ở trước ngực cô, thoáng chốc, bầu ngực căng tròn cùng với nhũ hoa mềm mại ngay lập tức hiện ra trước mắt anh: “Ý của em là như vậy?”
“Ừm. . . . . .” Cô muốn lấy tay che đi cái nơi đầy xấu hổ này, nhưng rất nhanh lại bị anh ngăn lại, hạt châu nhỏ bé được anh nâng niu ở trong lòng bàn tay, chỉ chốc lát sau, anh liền ngậm chúng vào trong miệng rồi từ từ thưởng thức, xúc cảm nơi đầu lưỡi đem đến cho anh một loại cảm giác thật vi diệu, lại từng chút từng chút mà len lỏi vào trong trái tim cô.
Cô tựa như một búp bê ngây thơ được người ta khoác lên bộ quần áo gợi tình, để mặc cho anh chơi đùa. Khắp thân thể, từ trong ra ngoài lại giống như đang bị lửa nóng thiêu đốt không ngừng, khiến cho cô có chút hoảng hốt.
“Cấu tạo của cái quần lót nhỏ này thật là dễ sử dụng nha!”
Lệ Du Tư giống như là vừa mới phát hiện ra một vùng đất mới, anh nở nụ cười tà mị, đưa ngón tay vạch ra hai mảnh nhỏ trên chiếc quần lót mỏng manh, thoạt nhìn giống như là quần lót của đàn ông, nhưng mà cái này thật sự là quần lót dành cho phụ nữ, vừa nhìn cũng biết, cái khe nhỏ này không phải là để dễ dàng cho việc đi toilet, mà là. . . . .
“Anh Tư, chỗ đó. . . . . .” Khẽ cắn cắn đôi môi hồng nhạt, cô đã không còn biết phải nên kháng cự từ đâu nữa. Khi anh chạm tới vùng cấm địa quan trọng nhất thì cũng là lúc trong thân thể mảnh mai của cô bỗng dưng vọt lên một trận run rẩy.
Cho dù biết rõ từng bộ phận trên cơ thể thì nơi đó vẫn là nơi xấu hổ nhất của một cô gái, tuy vậy, chỉ sợ cho dù có đem sách giáo khoa học đi học lại một vạn lần thì cô cũng sẽ không thể nào biết được, khi bàn tay của đàn ông chạm vào chỗ đó thì sẽ khiến cho người ta run rẩy đến cỡ nào, cảm giác giống như là bị điện giật, cô sợ hãi thở dốc, không thể nói thành câu.
Cô bắt đầu cảm thấy thật sự hoảng sợ, hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì nữa, để mặc cho anh vuốt ve đùa giỡn, khơi ra bản năng phụ nữ từ nơi sâu nhất trong nội tâm của cô, cô không biết bộ đồ lót bằng voan mỏng trên cơ thể mình đã được cởi bỏ từ lúc nào, lại càng không biết anh dùng chăn ôm cô đến bên giường từ lúc nào.
Đợi đến lúc ý thức của cô quay trở lại thì anh đã cởi xong món đồ cuối cùng ở trên người mình, thân thể trần truồng của người đàn ông tràn đầy sức quyến rũ, động tác ưu nhã giống như một con ác điểu, chậm rãi đè lên trên người cô, khi làn da nóng bỏng của anh chạm vào thì nội tâm của cô lại dâng lên một loại cảm giác an toàn như được bảo vệ, hoàn toàn khác với cảm giác bất an bởi vì khao khát dục vọng khi nãy,
Cô nằm trong lòng anh tạo thành một khung cảnh hài hòa đến kỳ diệu.
Nhưng cho dù trong đầu đã chấp nhận sự thật này thì trong lòng cô vẫn không ngừng run rẩy, đối mặt với một cỗ dục vọng mơ hồ không rõ, cô cảm thấy hoang mang và sợ hãi, không biết phải làm sao.
“Anh Tư . . . . . Anh Tư, em thật sự. . . . thật sự rất. . . . .” Sợ! – Nằm trong ngực anh, cô khẽ kêu lên thành tiếng, cả người run rẩy tựa như một đóa hoa trắng mỏng manh trong gió.
“Đừng sợ, ngoan. . . . .” Anh cúi thấp người, đôi môi ghé đến bên tai cô, nhẹ giọng dụ dỗ: “Sồ Nhi, tin tưởng anh, đem mình giao cho anh!”
“Nhưng mà. . . . .” Cô chần chừ, không dám trả lời, ngay lúc này, một cảm giác nóng rực, không giống với ngón tay anh khi nãy, phá tan nơi non mềm của cô, không cần tốn nhiều sức lực cũng đã khiến cho cô trở nên căng cứng, cô trợn to mắt, nín thở chờ đợi chuyện kế tiếp sắp xảy ra.
Một tay Lệ Du Tư giữ chặt cổ tay của cô, một tay vòng ra phía sau, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, nơi nào đó bị đè nén ở trong quần mạnh mẽ thoát ra, nhẹ nhàng chậm rãi đoạt lấy cô, vật khổng lồ cực nóng cứ thế mà áp sát vào, tốc độ tưởng chừng như chậm rãi, thế nhưng lại để lộ ra một cỗ khí thế không cho cô được phép kháng cự.
Đau. . . . . .
Không muốn. . . . . .Phó Sồ Nhi bắt đầu giãy giụa, nhưng lại không có cách nào thoát khỏi sự kìm hãm của anh, anh xâm nhập từng chút, từng chút một, rất nhanh sau đó, anh đưa tay nâng hai mông của cô lên, phá tan một lớp phòng tuyến cuối cùng, hoàn toàn đem cô chiếm hữu!
Đau quá!
Cô bị sợ hãi quá mức rồi! Cảm giác đau đớn trong nháy mắt đã chiếm cứ toàn bộ thân thể của cô, thế nhưng cô chỉ có thể cắn chặt môi, nghẹn ngào không dám thốt lên thành tiếng, chỉ sợ một động tác nho nhỏ sẽ làm mình rơi vào vực sâu của sự đau đớn.
Cô đã sớm biết điều này từ lâu. . . . . Nhưng mà, cô thật sự không ngờ rằng nó sẽ đau như vậy. . . . . Một lát sau, cô mới dám bắt đầu cử động, đôi tay trắng nõn nâng lên chống đỡ lồng ngực cường tráng của anh, giống như một con chó nhỏ đáng thương, nằm trong ngực anh nức nở.
“Đau quá. . . . . Anh Tư, buông em ra. . . . .” Cô nhỏ giọng kêu lên, kèm theo từng trận đau đớn là một cảm giác nóng rực đang từ từ dấy lên ở nơi sâu nhất trong bụng cô, nơi mà hai người giao hợp, có thứ gì đó không chút kiêng kỵ mà cứ ra vào một cách tùy tiện, khiến cho hô hấp của cô, nhịp tim của cô, và cả cái loại cảm giác đau đớn này, trong vô thức lại càng tăng vọt.
Đó chính là anh! Anh đã hoàn toàn lấp đầy cô, giống như ở trong người cô từng bị thiếu mất một phần, hôm nay đã được lấp đầy một cách hoàn chỉnh. Cô không nhịn được mà khẽ nấc lên thành tiếng, cái cảm giác lạ lẫm này khiến cho cô cảm thấy đã không còn là chính mình nữa.
Lệ Du Tư bắt lấy đôi tay nhỏ đang muốn chống cự của cô, thắt lưng khẽ trầm xuống, đem dục vọng đói khát của mình chôn sâu vào trong hoa huyệt non nớt chưa biết mùi đời của cô, cảm giác được từ chỗ sâu nhất trong cơ thể cô tuôn ra một luồng dịch nóng, anh kh