bởi vì chị ấy bị cướp, mà chị ấy phải trả lại cho anh một mạng sao?"
"Chuyện này chỉ có như vậy, mới là cách giải quyết tốt nhất."
Ánh mắt Mạch Sanh Tiêu lạnh nhạt, "Chị gái em sẽ như thế nào?"
"Không ngoài dự tính, thì là tù chung thân."
Sanh Tiêu nắm lấy bàn tay của người đàn ông, "Tôn, đây chỉ là cách tạm thời của anh thôi phải không? Không lâu nữa, anh sẽ nghĩ cách cứu chị gái em ra, phải không?"
"Đây là sự công bằng cho A Nguyên."
Bàn tay của Mạch Sanh Tiêu buông xuống, "Dùng sự tự cả đời của chị gái em để lấy công bằng? Anh có biết không? Chị gái em đang thay đổi, trước đây chị ấy đã ngồi xe lăn quá lâu, nên mới làm sai nhiều việc. Chị ấy đến khu đại học đáng nhẽ phải gọi em đi cùng, nếu là di động của em bị cướp, có phải anh cũng muốn em phải ngồi tù, có phải anh cũng muốn dùng em để truy điệu cho A Nguyên đã chết?"
"Anh sẽ không quan tâm cô ta bây giờ như thế nào, Sanh Tiêu, anh đã đồng ý với em, giao việc này cho cảnh sát."
"Nhưng anh lại dùng vụ án của Tô Niên để định tội cho Tương Tư, Duật Tôn, lúc trước em theo anh là vì cái gì?"
"Em muốn nói cái gì?" Người đàn ông quay sang, sự bình tĩnh trong ánh mắt được thay thế bằng vẻ nham hiểm, hắn nhìn Mạch Sanh Tiêu không chớp mắt.
"Chính là bị áp chế bởi vụ án Tô Niên, em mới ở bên anh, bây giờ, anh lại đào nó lên, Duật Tôn, hai năm em theo anh, anh coi là gì?" Mạch Sanh Tiêu kích động vô cùng, không chút nghĩ ngợi mà thốt ra.
Ánh mắt người đàn ông sắc bén, giọng nói lạnh như băng: "Em ở bên anh hai năm, chỉ vì muốn đè xuống chuyện này?"
Mạch Sanh Tiêu nghẹn lời, không nói nổi.
Lồng ngực Duật Tôn giống như bị một tảng đá đè nặng, có lẽ, chính hắn đã nghĩ quá nhiều, lúc trước Sanh Tiêu đi theo hắn còn thể vì cái gì nữa? Sau đó cô lại thuận theo, cố gắng lấy lòng hắn. Khi kết hôn Duật Tôn thậm chí còn cảm thấy áy náy, không ngờ, bọn họ lại coi nó như một nhu cầu, hắn lợi dụng cô để giải quyết việc gấp, còn cô, còn cao hơn anh một bậc.
Hai năm bên anh, coi là cái gì?
Khóe miệng người đàn ông hiện lên nụ cười lạnh, hắn xoay đầu, tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
Mạch Sanh Tiêu nói không suy nghĩ, lại nhớ lại, cô tức giận vì Duật Tôn đem chuyên Tô Niên năm đó đổ lên đầu Tương Tư, "Tôn, anh giúp em được không?"
Cô ăn nói khép nép cầu cạnh hắn, biết rõ chỉ có hắn mới giúp được Tương Tư.
Ngón trỏ của Duật Tôn day day lông mày, tiếng cầu xin của Mạch Sanh Tiêu lúc này lọt vào tai hắn chói tai đến dị thường, dường như từng câu từng chữ của cô, đều ẩn giấu mang theo mục đích, giống như cô cam tâm tình nguyện ở lại bên hắn.
Hắn mở khóa xe ra, "Xuống xe."
Sanh Tiêu chưa kịp phản ứng lại.
Vẻ mặt hắn mờ mịt không rõ.
Duật Tôn xoay đầu sang nhìn cô, giọng điệu đầy chán ghét, "Xuống xe! Cút đi cho tôi!"
Mạch Sanh Tiêu kinh sợ, từ sau khi kết hôn, cô chưa từng thấy hắn tức giận như thế. Cô nhìn vẻ mặt hắn, dường như nhớ lại tính cách thất thường của hắn khi mới gặp. Hốc mắt cô đỏ bừng, đẩy cửa xe ra, hai chân vừa chạm đất, Duật Tôn liền đạp chân ga, chiếc xe ngay sát tay cô lao vút về phía trước.
Sanh Tiêu giật mình đứng im tại chỗ người đàn ông qua kình chiếc hậu nhìn thấy cô ngồi xổm xuống, bóng dáng càng ngày càng xa. Hắn nhìn sang chỗ khác, nhấn ga tăng tốc.
Thái độ của Duật Tôn hết sức rõ ràng, hắn tuyệt đối không đưa tay ra giúp đỡ vào thời điểm này.
Mạch Sanh Tiêu bị bỏ giữa đường, người lại không mang theo tiền, đành phải trở lại trước cục cảnh sát. Cô đứng ngoài cổng rắt lâu, không ai chịu cho cô đi vào.
Lồng ngực Duật Tôn bức bối, hắn mở mui xe ra, gió nhanh chóng quật tới, thật nóng , cuối cùng hắn cũng cảm thấy thoải mái một chút.
Khi về phải đi qua cổng trường Hoa Nhân. Phía trước chỉ thấy ngựa xe như nước (xe cộ đông đúc), dày đặc. Lúc này hắn mới nhớ tới, hôm nay là thứ sáu, mỗi khi đến giờ tan học, xe đến đón sinh viên nữ sẽ xếp thành một hàng dài. Hắn còn nhớ rất rõ, lần đầu tiên hán gặp Mạch Sanh Tiêu chính là ở đây - bến xe buýt.
Mạc Y khoác trên vai một chiếc túi vải kaki, tại sao mới thứ sáu mà đã đông như vậy? Cô ta nhìn đồng hồ, chuẩn bị đến cuộc thi piano mà cô ta phải tham gia rồi, không biết có kịp không.
Tình huống này, rất giống khi đó Duật Tôn gặp Mạch Sanh Tiêu.
Mạc Y đơn giản chỉ ngồi trên hàng ghế dài chờ xe, một chiếc Lexus dừng lại trước mặt cô ta, cửa xe mở ra, từ bên trong một gã đàn ông khoảng 40 tuổi ưỡn bụng đi ra, "Em gái à, muôn đi đâu? Anh đưa em đi."
Mạc Y cảnh giác duỗi thẳng hai chân, cũng biết người như thế này cô ta không thể đắc tội, vội khoát tay, "Không cần đâu, cảm ơn."
"Trông em có vẻ rất vội, không sao đâu, lên xe đi." gã đàn ông nói rồi nắm lấy tay cô ta, Mạc Y sợ tới mức nhảy dựng lên, "Ông làm gì thế?"
"Em gái, đừng sợ, anh chỉ muốn đưa em đi thôi."
Mạc Y chỉ cảm thấy ghê tởm, cũng không nhìn xem mình đã bao nhiêu tuổi, còn xưng \'anh\', cô ta dùng sức giật tay ra, "Thật sự không cần, tôi không đi."
Cô ta bị giữ chặt, ảnh mắt đảo qua xe của Duật Tôn, nhìn thấy người đàn ông bên trong.
Duật Tôn nhìn cô ta, nhưng không có ý ra tay giúp đỡ.
"Em gái, hay là sau này theo anh đi, em sẽ trở nên nổi tiếng, thế nào?"
Ngoài vườn trường Hoa Nhân, mỗi ngày có rất nhiều màn như vậy, nhiều người nhìn đã quen, không ít sinh viên nữ đã bị bao nuôi như vậy. Mạc Y không ngờ người này dám công khai nói như vậy, gã đàn ông vươn bàn tay to béo đặt lên vai cô ta, "Đi thôi em gái, anh đưa em đi mua quần áo mới..."
"Buông ra!"
"Em có biết anh là ai không?"
Duật Tôn nhàm chán, xem một màn này.
"Tôi không quan tâm ông là ai." Mạc Y sau khi hất bàn tay ông ta ra, cầm lấy túi vội vàng chạy về phía vườn trường.
Gã đàn ông thẹn quá hóa giận, tự nhiên là không nhịn được, "Chờ đấy, về sau ông đây để cho mày phải đến cầu xin được nằm dưới thân ông, mẹ nó! Nhổ vào!"
Gã đàn ông hùng hùng hổ hổ mở cửa xe, Duật Tôn nhận ra khuôn mặt này, cũng coi như là nhân vật có chút tiếng tăm trong Bạch Sa.
Mạch Sanh Tiêu ở ngoài cục cảnh sát cho đến tận chập tối, ngay cả mặt Tương Tư cô cũng không có cơ hội nhìn thấy. Cô đã từng nếm qua khổ cực khi bị bức cung trong đó, Mạch Tương Tư nhất định là không chịu nổi, như vậy, cô phải chị ấy rất đói bụng? Có phải buổi tối cũng không ngủ được?
Trở lại Hoàng Duệ Ấn Tượng, bữa trưa trên bàn đã được ăn một nửa, vẫn còn bày trên bàn, cơm và canh ở trong bát Duật Tôn đều đã được ăn hết.
Hắn không biết, sau này Mạch Sanh Tiêu có còn tự tay nấu cho hắn một bữa cơm không.
Dì Hà từ phòng ngủ đi ra, "Sanh Tiêu, cháu về rồi à? Tương Tư đâu?"