i bên cạnh đem chiếc di động mà Tương Tư không cẩn thận làm rơi đưa cho Duật Tôn.
"Điều tra xem là của ai, còn nữa, xem cả nhật ký liên lạc."
"Vâng."
Một chân Nam Dạ Tước quỳ xuống thảm cỏ, anh tháo chiếc găng tay trắng ở tay trái phủ lên mặt A Nguyên, "Những người tham gia vào vụ này, tao sẽ khiến bọn nó phải đền mạng, một đứa cũng không tha."
Mạch Sanh Tiêu ở trong phong ngủ bất an đi đi lại lại. Lúc Duật Tôn đi vẻ mặt cũng không tốt, cô mơ hồ có một loại cảm giác không ổn, nhất định đã xảy ra chuyện.
Di động dặt ở trên tủ đầu giường đột nhiên vang lên, cô hai ba bước vội chạy tới, cũng không thèm nhìn số, liền ấn nghe, "Alo, Tôn..."
"Sanh Tiêu..."
Đầu bên kia truyền tới, là tiếng khóc giống như người mắc bệnh tâm thần của Mach Tương Tư, Sanh Tiêu sợ hãi, "Chị, chỉ làm sao vậy?"
"Sanh Tiêu, em mau đến đây, chị rất sợ, ô ô..."
Mạch Sanh Tiêu vội vàng thay quần áo đi ra ngoài, cô lái xe đến nhà Tương Tư, đã thấy cửa nhà cũng chẳng khóa. Cô đi vào phòng khách, bật đèn lên, Mạch Tương Tư đang cuộn mình trên mặt đất, tóc tai hỗn độn, đôi mắt vô thần.
"Chị, chị, chị không sao chứ?"
Tương Tư nhìn thấy cô, hai tay ra sức ôm lấy Mạch Sanh Tiêu, ghìm chặt tới mức cô gần như không thở nồi, "Chị rất sợ, rất sợ, ô ô..."
"Chị, chị đừng sợ, có em ở đây." Sanh Tiêu không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể trước tiên an ủi ả.
"Chị nhìn thấy giết người, ô ô... Sanh Tiêu, chị không dám nghĩ đến, thật đáng sợ."
"Chị, chị nhìn thấy ở đâu?"
"Chính là bên khu đại học, hai người chết ở trước mặt chị, chị trốn ở trong bồn hoa, đến động đậy cũng không dám, nếu bọn họ phát hiện ra, nhất định là đến cả chị cũng bị giết..." Vẻ mặt Mạch Tương Tư hốt hoảng, hai bên má đầy vệt xước do bụi hoa để lại. Trên cánh tay, hai chân, những nói có thể thấy, đều là những vết thương nhỏ.
"Chị, đừng nghĩ đến, không có chuyện gì, đừng sợ..." Mạch Sanh Tiêu ôm chặt Tương Tư, chính mình lại không nén được run rẩy.
Cô đưa Tương Tư vào phòng tắm tắm rửa, lại bật hết đèn trong nhà lên, "Chị, hay chúng ta đi báo án?"
"Không cần," Mạch Tương Tư vô thức lắc đầu, "Bọn họ sẽ không bỏ qua cho chị, nếu báo cảnh sát, chị cũng không sống được, Sanh Tiêu, không cần báo án."
"Được, không báo án." Sanh Tiêu ôm Tương Tư nằm lên giường, cô đành phải tạm thời trấn an tâm trạng của Mạch Tương Tư. Di động ở bên cạnh, cả đêm Duật Tôn cũng không gọi điện đến. Mạch Sanh Tiêu trong lòng càng lo lắng, càng sợ hãi. Sáng sớm tiếng chuông cửa vang lên, cô cố gắng không đánh thức Tương Tư, ra mở cửa, "Dì Hà."
"Sanh Tiêu, sao cháu lại ở đây?" Tối hôm qua khi cô đi ra ngoài, dì Hà đang ngủ.
"Dì Hà, Duật thiếu đã về chưa?"
"Buổi sáng dì không thấy có động tĩnh gì, Duật thiếu đi đâu?"
Mạch Sanh Tiêu vào phòng tắm rửa mặt xong đi ra, "Dì Hà, hôm nay dì ở lại đây với chị gái cháu, không cần trở lại Hoàng Duệ Ấn Tượng, đợi chị ấy tỉnh, dì nói với chị ấy, cháu về nhà một chút, lập tức sẽ trở lại."
"Được."
Trong lòng Sanh Tiêu còn vướng bận, khi về đến nhà, đã nhìn thấy giày của Duật Tôn ở cửa.
Sự lo lắng trong lòng cô lúc này mới ổn định lại.
Mạch Sanh Tiêu đi lên lầu hai, cửa phòng ngủ đang mở, Duật Tôn nằm giữa giường lớn, nhìn qua bộ dạng có vẻ mệt mỏi, ngay cả tắm cũng chưa.
"Tôn?" Sanh Tiêu tới gần.
Hai mắt người đàn ông nhắm nghiền, trên mặt tràn đầy u ám, mày kiếm cau lại, ngũ quan tuấn mỹ cũng nhăn nhó. Mạch Sanh Tiêu nằm xuống bên cạnh hắn, người đàn ông vẫn chưa ngủ, bạc môi khẽ mở, giọng nói không chút kiên nhẫn, "Để tôi yên."
Mạch Sanh Tiêu nín thở, không dám làm phiền hắn.
Duật Tôn duy trì tư thế đó ngủ đến trưa. Mạch Sanh Tiêu xuống lầu, gọi điện thoại cho dì Hà, dì Hà nói Tương Tư còn đang ngủ, chỉ là luôn gặp ác mộng, tỉnh lại mấy lần.
Phòng bếp đầy nguyên liệu nấu ăn, bây giờ Sanh Tiêu có thể được coi là một bà nội trợ giỏi. Cô không yên lòng gọt cà chua, mở hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng không nói không rõ được.
Trong lòng chứa nhiều nghi vấn.
Mạch Tương Tư vì sao lại lại đến khu đại học, vì sao lại thấy được hung án?
Còn Duật Tôn nữa, hắn vội vàng đi ra ngoài, đến cùng là có chuyện gì?
"A!" Mạch Sanh Tiêu kêu lên, tay phải vẩy vài cái, bị dao cứa đứt một vệt, cô vọi vàng đi tìm urgo.
Duật Tôn nằm trên giường, từng sợi dây thần kinh đều căng như dây cung, tiếng chuông di động vang lên, mắt hắn liền mở ra, ngồi dậy nghe điện, "Alo?"
"Duật thiếu, đã điều tra ra, chủ nhân chiếc di động kia là Mạch Tương Tư, lần cuối cô ta gọi điện là trước khi A Nguyên gặp chuyện không may, hơn nữa, cũng chính là chiếc điện thoại đã báo tin đi."
Ánh sánh trong mắt Duật Tôn lóe lên, hắn rời chiếc di động ra khỏi tai, đôi mắt sâu không thấy đáy bất cứ lúc nào cũng có thể hút người ta vào trong. Hắn ngồi ở mép giường, tùy ý để ánh mặt trời sáng chói bên ngoài chiếu vào, dừng lại trên bóng dáng thon dài, cô đơn của hắn.
Duật Tôn đi vào phòng tắm tắm nước lạnh, hắn thay quần áo xong liền đi xuống lầu.
Trong phong khách thoang thoảng mùi đồ ăn, trên bàn ăn đã bày bốn món chỉnh tề. Mạch Sanh Tiêu đeo tạp dề đang ở trong bếp, mái tóc của cô buộc cao thành đuôi ngựa, chiểc cổ xinh đẹp hoàn toàn lộ ra.
Duật Tôn đứng ở trước dương cầm, khuôn mặt thất thần nhìn bóng dáng bận rộn của Sanh Tiêu.
Bầu không khí yên lặng không luôn khôn duy trì được lâu, ngay cả khi họ như thế. Tay Sanh Tiêu bưng bát súp đi ra từ phòng bếp. Nhìn thấy hắn đứng gần đấy, trong lòng bỗng giật mình, bát canh thiếu chút nữa đổ mất.
"Anh dậy rồi?"
"Anh đói."
"Vâng," Mạch Sanh Tiêu cởi tạp dề ra, "Em nấu toàn những món anh thích ăn, mau lại đây ăn đi."
Duật Tôn kéo ghế ra ngồi vào, Sanh Tiêu xới cơm đặt bát vào tay hắn. Người đàn ông quét mắt nhìn trên bàn bốn món một canh, trong thời gian ngắn, Mạch Sanh Tiêu từ một cô gái chỉ biết nấu mỳ ăn liền đã trở thành một cô gái đảm đang.
"Tôn, sao anh vẫn chưa động đũa?"
Duật Tôn gắp vài miếng, đối với những món ăn đủ hương đủ vị, nhưng lại không muốn ăn.
Hắn không nói lời nào, khuôn mặt tối tắm khiến Sanh Tiêu không khỏi buông đôi đũa trong tay xuống. Sự bất an trong lòng càng tăng thêm, giống như bị người ta tạt cả một gáo nước lạnh vào mặt, khó khắn hít thở đến mức cảm thấy ngức đau đớn, kèm theo sự sợ hãi vô cùng ập đến.