Nhưng từ khi mang thai Bân Bân đến giờ, Mạch Sanh Tiêu thật sự rất ít khi thấy hắn hút thuốc.
Duật Tôn kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, khi gặp mặt Alice, làm hắn đến bây giờ vẫn chưa hết lo lắng. Hắn không muốn nghĩ đến chuyện tổ chức nữa, cho rằng hiện tại có thể quên đi mọi thứ ở quá khứ.
Mạch Sanh Tiêu dừng lại việc đang làm, cô nhìn về phía thân ảnh của Duật Tôn đang đổ dài bởi ánh đèn rọi sáng, bởi vì Duật Tôn đưa lưng về phía cô, Mạch Sanh Tiêu cũng không thể nhìn rõ được tâm tư của hắn lúc này là gì, cô nhìn chằm vào đầu ngón tay hắn lan tỏa đầy khói thuốc, nhìn vào hình như là có rất nhiều tâm sự.
Sanh Tiêu đem quần áo cất đi rồi đi ra ngoài, dù gì máy tính cô vẫn còn bên ngoài.
Mạch Sanh Tiêu đi qua Duật Tôn sau lưng nghe được âm thanh của hắn," Sanh Tiêu."
Cô dừng bước, cổ tay bị Duật Tôn nắm chặt kéo từ phía sau, Mạch Sanh Tiêu ngửi thấy nồng nặc mùi thuốc lá trong không khí, hắn không phải chỉ hút có một cây.
" Anh bị làm sao vậy?"
Duật Tôn không có trả lời, hắn bỏ tàn thuốc tong tay, cánh tay khoác qua bả vai Sanh Tiêu đem cô ôm ở trước ngực. Duật Tôn bàn tay vuốt ve mặt Mạch Sanh Tiêu, hắn đôi môi mỏng áp lên môi cô, Sanh Tiêu ngửi được mùi khói thuốc, khó chịu đem mặt tránh đi.
Duật Tôn vẫn không buông tha như thường lệ, hắn đặt cánh môi ở môi Mạch Sanh Tiêu, vẫn mãnh liệt như vậy, Sanh Tiêu cứ như ngừng thở, Duật Tôn bước chân về phía trước, phần eo Sanh Tiêu kề sát sau lan can, đem hai tay cô để sau lưng, cánh tay càng nắm chặt.
Hắn nhích lại gần, Mạch Sanh Tiêu thậm chí có thể cảm giác được nơi dục vọng của hắn đang nóng lên, cô mở to đôi mắt đen tròn, mũi truyền đến mùi hương khác lạ từ người hắn
Nhưng mùi thuốc lá vẫn bao trùm cả bầu không khí, cho dù trên hắn có hút thuốc che giấu. Nhưng Mạch Sanh Tiêu bình thường rất ít dùng nước hoa, nhưng cô ít nhất có thể kết luận, đây là mùi nước hoa của phụ nữ.
Duật Tôn lại hôn cô, nhung vẫn không được đáp lại, hắn đem đầu lưỡi chạm đến cánh môi cô, mở mắt, liền phát hiện Sanh Tiêu không tập trung nhìn về phía khác.
Nguyên nhân hắn trở về muộn, cũng không phải bởi vì công ty có việc, Mạch Sanh Tiêu bình thường cho dù cùng Duật Tôn ngủ ở trên giường lớn, cũng sẽ không cùng hắn làm ra chuyện gì, huống hồ hiện tại hắn chẳng khác gì con sói bỏ đói đã lâu, hơn nữa Duật Tôn vôn rất phong lưu, muốn hắn sửa, chẳng phải là muốn hắn nhịn chết?
Cũng không biết, hôm nay hắn vẫn thói quen thích thú với nữ sinh nữa hay không?
Mạch Sanh Tiêu giương nhẹ nâng cái cằm, mặc hắn hôn, cô ngược lại không có gì, chỉ có điều......
Sanh Tiêu hoảng thần, Bân Bânphải làm sao bây giờ?
Duật Tôn để trán chạm vào trán cô," Nghĩ gì thế?"
" Không có gì." Mạch Sanh Tiêu hai tay đặt tại trước ngực hắn, tạo nên khoảng cách giữa hai người, cô đi đến sô pha trước mặt, đem máy tính tắt đi.
Trần tỷ đem Bân Bânđang ngủ ôm vào đến, Sanh Tiêu tùy ý dọn dẹp bàn trà, cô đứng lên, đi qua Duật Tôn liền nói," Tôi ngửi được mùi nước hoa lạ trên người anh, anh có cần đi tắm qua không?"
Thấy cố nhắc nhở mình, hắn bây giờ mới thấy thực sự là có mùi.
Duật Tôn đi theo Mạch Sanh Tiêu vào phòng ngủ,cánh tay hắn ôm chặt eo Sanh Tiêu, Trần tỷ đem Bân Bân cẩn thận đặt vào nôi, đứng dậy thì đúng lúc trông thấy một màn này," Duật Thiếu, Duật phu nhân, nghỉ ngơi sớm."
Duật Tôn cũng không chú ý có người ở đây," Mùi hương này là do Alice để lại trong lúc ôm anh."
Trần tỷ giương mắt xem xét sắc mặt Sanh Tiêu, rồi cô hướng tới cửa phòng mà bước đi nhanh. Lại nói Duật Thiếu cũng thực thẳng thắn, nghe lời giải thích này xong, Mạch Sanh Tiêu không nỗi bão gây chiến tranh mới là lạ.
Trần tỷ sợ tới mức bước đi cũng không dám manh động, vừa đi ra khỏi cửa phòng, liền đem cửa đóng lại.
" Anh lại đổi sang thích thú với người ngoại quốc?" Mạch Sanh Tiêu định mỉa mai hắn thêm nhưng lại bị cô nuốt trở về.
" Alice là bạn tốt chơi cùng anh từ nhỏ, cô ấy lần này từ nước ngoài trở về không có chỗ ở, anh đưa cô ấy tới căn biệt thự bỏ trống ở đó." Duật Tôn có mấy lời muốn nói nhưng vẫn giấu diếm, Mạch Sanh Tiêu nghe ngữ khí của hắn bình thản, liền có ý tin tưởng.
" Anh không cần giải thích với tôi."
Duật Tôn thở dài, cứ như vậy rất mệt mỏi, hắn gối đầu lên bả vai Mạch Sanh Tiêu," Sanh Tiêu, việc này xảy ra lần này cũng là lần cuối cùng, anh đảm bảo với em."
Mạch Sanh Tiêu chỉ cảm thấy cần cổ bỗng mát lạnh, cô nghe được tiếng bước chân Duật Tôn đi theo phía sau cô hướng tới phòng tắm, với mùi hương này trên thân thể hắn đã đi tắm rưa sạch.
Alice ở tại biệt thự, không cần phải lo việc ăn mặc, tùy ý mà dùng, Dạ Thần không cho cô nhiều thời gian, cô cũng không có nghe theo lời nhắc của Duật Tôn vẫn hàng ngày đi ra ngoài, cô đáp ứng Duật Tôn không đứng trước mặt Mạch Sanh Tiêu nói đến chuyện của tổ chức, Duật Tôn lúc này mới đồng ý cho cô đi lại trong Ngự Cảnh Viên.
Alice đã gặp qua Sanh Tiêu, đó là ngày đẹp trời đầy nắng, Mạch Sanh Tiêu ôm Bân Bân ngồi ở trong hoa viên, cô mắt thấy Duật Tôn đi qua, đem Bân Bân từ tay Sanh Tiêu ôm lấy.
Alice đứng ở bên cạnh, có chút chua xót, khung cảnh ấm áp như vậy cô chưa bao giờ thấy qua, Mạch Sanh Tiêu thấy Bân Bân chơi đùa chảy mồ hôi, vì thế đem áo may-ô ở bên ngoài cởi ra cho bé.
Duật Tôn ngồi không một hồi, liền đứng dậy trở về phòng.
Mạch Sanh Tiêu nhìn thấy Alice đi vào ngồi đối diện với cô," Cô chính là phụ nữ của Tôn?"
" Cô là bạn của anh ấy."
Alice trong nội tâm cứ như có một cái gai, khóe miệng cô nhếch lên," Anh ấy giới thiệu tôi như vậy cho cô nghe sao?"
Mạch Sanh Tiêu mơ hồ có thể cảm nhận được trong mắt Alice hiện lên sự hận thù, tay cô xoa đầu Bân Bân, đầu Bân Bân được cắt gọn tóc nên trông tròn và bóng, vì thế nhìn thấy cái đầu thật to" Tôi đối với chuyện của anh ấy cũng không có hứng thú muốn hỏi nhiều."
Alice tự nhận rằng, có thể đứng bên cạnh với Duật Tôn, cùng hắn xứng đôi vốn không nên là Mạch Sanh Tiêu, cô cùng Duật Tôn có kí ức vui đùa bên nhau lúc nhỏ, cô ở lại bên cạnh hắn, chắc chắn có thể giúp hắn mọi việc.
Mạch Sanh Tiêu ôm lấy Bân Bân, cảm thấy không vui.
Với giác quan thứ sáu của người phụ nữ, cô thế nào lại không thể thấu được ý tứ trong mắt Alice.
Sanh Tiêu chân đá Hải Bối bên cạnh, bốn chi của Hải bối liền đứng dậy, đi về phía trước.
Alice thấy Mạch Sanh Tiêu phải đi, cô vẫn ngồi vắt chéo chân, cũng không ý tứ đi theo vẫn nhìn chằm chằm vào bóng dáng Sanh Tiêu," Cô biết không? Đàn ông luôn không thể nào quên đi lần đầu tiên của người phụ nữ , tôi cùng Duật Tôn nhiều năm không gặp, nhưng hắn đối với mọi thứ trên cơ thể tôi vẫn một mực không quên »
Như Alice dự đoán, cô thấy Mạch Sanh Tiêu cước bộ đang đi liền ngừng lại.