Thư Điềm đi vào Ngự Cảnh Uyển, Mạch Sanh Tiêu khẩu vị cũng không tốt, nhưng cô mỗi bữa đều phải ăn cơm, dù là ăn mấy miếng, cũng phải nhịn nuốt xuống.
Thư Điềm với dì Hà cùng chào hỏi nhau, rồi thay đổi giầy đi vào nhà.
Từ lúc Mạch Sanh Tiêu trở về lại Ngự Cảnh Uyển, Thư Điềm biết rõ sau khi Đào Thần gặp chuyện không may, các cô rất ít gặp mặt, cùng lúc, lúc trước có Duật Tôn ở bên trong ngăn cẳn, về phương diện khác, Thư Điềm luôn lo lắng sẽ khơi ra chuyện đau lòng của Sanh Tiêu, cho nên cũng sẽ cố tình tránh mặt đi.
Mạch Sanh Tiêu mặc áo lông rộng thùng thình, Thư Điềm ngồi xuống bên cạnh người cô," Sanh Tiêu, tớ muốn kết hôn."
" Thật không?" Mạch Sanh Tiêu con ngươi sáng ngời, vốn có tối tăm nhưng bị đuổi đi hết.
" Đúng vậy, năm trước đã định ra thời gian, còn có cả tháng nữa thôi, tớ đến đưa thiệp mời cho cậu." Thư Điềm từ trong túi xách móc ra thiệp mời đưa cho Sanh Tiêu," Đến lúc đó, các cậu đều đến nha."
Mạch Sanh Tiêu nhận lấy, mở thiệp mời ra, nhìn thấy ảnh cưới của Thư Điềm cùng Tang Viêm, một đôi hơn người, nụ cười ngọt ngào, thần thái sáng láng," Thư Điềm, chúc mừng cậu."
" Sanh Tiêu, tớ dẫn cậu đi ra ngoài một chút nha, tớ biết rõ đường dành riêng cho người đi bộ mới mở một nhà hàng rất ngon......"
Mạch Sanh Tiêu nghĩ tới dầu mỡ, một hồi buồn nôn chạy lên đến, cô che miệng lại, đợi cho bình phục chút ít sau mới nói," Thư Điềm, tớ mang thai."
" Gì?" Thư Điềm kinh ngạc," Chuyện khi nào?"
" Đã ba tháng."
" Phải không?" Thư Điềm bỏ qua một bên những chuyện không vui kia," Sanh Tiêu, sắp được làm mẹ có cảm giác thế nào? Có phải là rất đặc biệt hạnh phúc."
Mạch Sanh Tiêu lấy bàn tay xoa bụng, cô gật đầu, lòng bàn tay từng cái xoa nhẹ, Thư Điềm nhìn ra được, đây là tình thương tự nhiên nhất của người mẹ, khóe miệng cô có chút khổ sở giơ lên, như vậy cũng tốt, có quá nhiều chuyện không vui xảy ra trên người Sanh Tiêu, đứa bé này xuất hiện, ít nhất có thể làm cuộc sống đen tối của cô xuất hiện một vòng thay đổi.
" Thư Điềm......"
" Hả?"
Mạch Sanh Tiêu động tác vuốt ve dừng lại, Thư Điềm nghe được cổ họng cô khàn khàn hỏi," Có tin tức gì của Đào Thần không?"
Thư Điềm tâm tình căng thẳng theo, con mắt ảm đạm," Không có."
" Cũng không tìm được anh ấy nữa, phải không?"
" Sanh Tiêu, cậu không cần phải nghĩ nhiều như vậy, đã quyết định đem đứa bé này sinh ra, cậu nhất định phải có trách nhiệm với nó, biết không?"
Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu lên, cô nghiêng người qua ôm lấy bả vai của Thư Điềm," Các người đều nói, muốn tớ vì đứa con này mà căn nhắc, vì nó mà sống vui vẻ, Thư Điềm, cậu chẳng lẻ không hiểu tớ sao? Đào Thần đi, lòng của tớ cũng đi theo đó mà chết đi, thể xác này là vì con của tớ mới không héo rũ xuống, mỗi người đều chờ đợi nó chào đời, Thư Điềm, nó là con của Duật Tôn, tớ để nó sinh ra, sau này, tớ đến cuối cùng sẽ như thế nào mà đối mặt với anh ta đây?"
Thư Điềm vỗ nhẹ nhẹ sau lưng Mạch Sanh Tiêu," Sanh Tiêu, cậu nghĩ nhiều lắm rồi, như sẽ rất mệt mỏi, đứa nhỏ này cũng là con của cậu, nó sẽ ở trong bụng của cậu mà trưởng thành, chỉ là một đứa bé, cái gì cũng đều không hiểu, chuyện Đào Thần tớ biết rõ cậu sẽ không buông xuống đuọc, Sanh Tiêu, nếu muốn thoát khỏi chỉ có thể dựa vào chính mình."
Mạch Sanh Tiêu hiểu được, trừ phi chính mình có thể bước ra bước đầu tiên, nếu không, ai cũng không thể nào giúp được cô.
" Thư Điềm, người trong nhà Đào Thần có khỏe không?"
Thư Điềm cầm lấy khăn giấy cho mạch Sanh Tiêu lau nước mắt," Chú và dì tâm tình đã tốt lên rất nhiều, cậu đừng quá lo lắng." Tay cô sờ lên bụng Sanh Tiêu dò xét," Cũng đừng quên chúng ta đã từng nói qua, tớ muốn làm mẹ nuôi của nó."
" Được," Sanh Tiêu ánh mắt liếc qua thiệp mời trên bàn, cô quyết định không thèm nghĩ đến những chuyện đau lòng nữa," Đồ đều chuẩn bị đầy đủ hết chưa? Kết hôn chính là rất bận rộn."
" Tớ sáng sớm liền bắt đầu chuẩn bị, nói sau cũng có Tang Viêm cùng, mấy ngày này mỗi ngày đều đi ra ngoài, lần nào trở về cũng là túi lớn túi nhỏ." Thư Điềm nhớ tới Tang Viêm, đuôi lông mày không khỏi mở ra nhỏ vụn cười tươi.
Mạch Sanh Tiêu nghe vậy, bờ môi nhẹ vãn ra, đã có loại mùi vị tại trong lòng lưu luyến.
Rốt cuộc là không giống như vậy.
Hôn lễ của cô cùng Duật Tôn đều là do chuyên gia một mình làm hết mọi việc, người đàn ông chưa bao giờ bỏ ra một ít tâm tư cho chuyện đó, Hoàng Duệ Ấn Tượng lớn như vậy trang trí giống như cung điện tráng lệ bình thường, nhưng lại có gì dùng, Sanh Tiêu muốn tự mình làm lấy những niềm vui thú kia, nhưng Duật Tôn chưa từng căn nhắc qua cho cô.
Tang Viêm yêu Thư Điềm.
Còn hắn không yêu cô, đây là khác biệt lớn nhất.
" Đúng rồi, có biết là bé trai hay bé gái chưa?"
Mạch Sanh Tiêu lắc đầu," Bây giờ còn nhỏ, tớ nghĩ đợi cho đến lúc sinh ra, bất kể là con trai hay con gái, tớ đều yêu thương."
" Tớ liền thích con gái, cách ăn mặc giống tiểu công chúa như thế bộ dáng xinh đẹp nhiều, con trai rất nghịch, đoán chừng có thể làm cho ta cực khổ chết được."
Dì Hà bưng điểm tâm nhỏ và trà sữa lên, chuẩn bị cho Sanh Tiêu nước ấm," Cái này cũng không nhất định thế, bây giờ con gái cũng nghịch muốn chết, còn có thể đem nóc nhà phá hủy đi." Nói thí dụ như, con gái cưng nhà Nam Dạ Tước.
" Đứa con yêu của Sanh Tiêu, nhất định sau này đánh đàn sẽ rất giỏi, đến lúc đó, người theo đuổi đằng sau đã có thể xếp thành hàng dài......"
" Đó cũng không phải là," Dì Hà vui vẻ cười nhẹ nhàng," Hiện tại cần phải là bắt đầu dưỡng thai, Sanh Tiêu có rảnh thì phải đánh đàn, nghe nhiều một chút âm nhạc là rất tốt cho đứa bé, nói không chừng tương lai thật sự có thể trở thành nghệ sĩ đàn dương cầm nổi tiếng......"
Thư Điềm nghe được dì Hà nói như vậy, lúc này mới ý thức được vừa rồi mình lỡ lời.
Dì Hà cũng không nhớ tay của Sanh Tiêu đã không thể lại đánh đàn, Thư Điềm dè dặt nhìn về phía gò má Sanh Tiêu, cô ánh mắt yên tĩnh, hình như cũng không có để ý hai người nói chuyện.
Thư Điềm bởi vì còn phải đi gửi thiệp mời, cho nên cũng không ở lại Ngự Cảnh Uyển ăn cơm, Mạch Sanh Tiêu mở ti vi, để cho dì Hà mở đĩa CD phát mấy bản nhạc đàn dương cầm.
Sanh Tiêu nghe xong, nhìn thấy xe Duật Tôn ngoài cổng lái vào đây, cô đứng dậy cầm lấy ly đi rót nước.
Dì Hà đang ở sân thượng cho Hải Bối cho ăn, nghe được tiếng mở cửa trở về đến phòng khách," Duật thiếu đã trở về."
Duật Tôn bước chân đứng lại, giống như đang nghe được ca khúc gì đó.
" Đây là đang dưỡng thai, tôi vốn đang nói Sanh Tiêu là nên tự chính mình đàn ra, như vậy cục cưng càng có thể cảm nhận được không phải......"
Duật Tôn đứng dậy đi đến trước ghế sô pha, nhìn thấy trên bàn trà đặt tấm thiệp mời, hắn cầm lên, mở ra nhìn
Mạch Sanh Tiêu rót ly nước trở lại trước tivi.
Cô nhìn qua người đàn ông thần sắc ngưng tụ, không ngừng che dấu hung ác nham hiểm từ đôi mắt đang thể hiện ra bên ngoài, Duật Tôn nhìn qua trên thiệp mời ghi tên," Bạn trai Thư Điềm, tên gọi là Tang Viêm?"
Mạch Sanh Tiêu chưa bao giờ ở trước mặt hắn đề cập qua Tang Viêm.
" Làm sao vậy?" Sanh Tiêu vô ý thức khẩn trương lên," Anh biết sao?"
Duật Tôn nhìn qua hình Tang Viêm trông ra tuổi trẻ tuấn tú, hắn chậm rãi đem thiệp mời khép lại," Không biết."
Mạch Sanh Tiêu có cảm giác, cảm thấy có cái gì không đúng, có một luồng khí rất lạ, cô nắm chặt ly nước trong tay," Thư Điềm là người bạn tốt nhất của tôi."
Cô nói ra những lời này, Duật Tôn có thể nào không hiểu bên trong ẩn chứa vấn đề.
" Kia, Tang Viêm biết rõ em cùng anh có quan hệ?"
Mạch Sanh Tiêu nuốt xuống một ngụm nước, cô thiếu chút nữa bị sặc, vội vàng lấy tay che miệng lại," Các anh biết nhau phải không?"
Duật Tôn đem thiệp mời ném trở lại trên bàn trà," Em quá nhạy cảm, anh chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi."
Nói xong, đã đứng lên.
Mạch Sanh Tiêu ngồi ngay ngắn ở trên ghế sa lon, cô tắt ti vi đi, hai câu hỏi kia của Duật Tôn cực kỳ không tầm thường, Sanh Tiêu có thể cảm thấy được, trong lúc đó hắn và Tang Viêm không có khả năng một chút quan hệ đều không có.
Ăn cơm tối xong, Mạch Sanh Tiêu đi lên lầu, cô tắm rửa xong trở lại phòng ngủ, bên tai truyền đến một hồi tiếng đàn du dương, cô cầm áo khoác đi ra ngoài, âm thanh tiếng đàn dương cầm là từ dưới lầu truyền đến, Sanh Tiêu đứng ở ngay khúc quanh câu thang, tay phải vịn lấy lan can bên cạnh.
Trong phòng khách, Duật Tôn hai tay tại hắc bạch khóa thượng bay múa, Mạch Sanh Tiêu đứng được góc độ vừa vặn có thể trông thấy sóng lưng thẳng tấp của người đàn ông, cô im lặng đứng ở đó, cho dù Duật Tôn ngẩng đầu lên cũng sẽ không phát hiện ra cô, Sanh Tiêu nghe ra được, đây là một đoạn << Ngày mùa thu nói nhỏ>>, trước kia tại Hoa Nhân cô cũng thường xuyên đàn khúc này, làn điệu du dương, Duật Tôn đàn ra vô cùng hay, tình cảm đầy đủ, làm cho người khác không khỏi chìm sâu vào trong đó.
Mạch Sanh Tiêu tay vừa xoa bụng, cũng cảm giác được một hồi rất nhẹ em bé của động, lần này không giống lần trước, nó duy trì thời gian động liên tục thật lâu, làm như lòng có thông minh sắc xảo, Sanh Tiêu trong lòng run lên, không tự giác cảm thấy rung động. Cô lòng bàn tay tại bụng xoa nhẹ, tiếng đàn dương xuyên qua khắp phòng khách rộng rãi quanh quẩn tại cả tòa Ngự Cảnh Uyển đều nghe, cô lúc trước nhìn thấy trên sách đều là chỉ dẫn như vậy, không nghĩ đến, lại thật sự sẽ thần kỳ như thế.
Sanh Tiêu ánh mắt nhìn xuống trên mu bàn tay của mình, mỗi lần nghĩ đến một cái sinh mệnh bé nhỏ tại trong bụng từ từ trưởng thành, cô cũng xúc động nước mắt đọng thành giọt, chỉ là Mạch Sanh Tiêu che giấu vô cùng tốt, ngay trước mặt của Duật Tôn cùng dì Hà cô chưa bao giờ biểu lộ ra. Mặc dù cô ngay từ đầu phải hạ quyết tâm không cần đứa bé này, nhưng một khi quyết định giữ lại nó, cô sẽ dùng hết tính mạng để bảo vệ nó.
Buổi tối ngày hôm sau, không lâu Mạch Sanh Tiêu vừa định đi lên lầu, chợt nghe thấy trong phòng khách lại một lần nữa truyền đến âm thanh đàn dương cầm.
Hôm nay bài được đàn ra là << Sky City>>.
Mạch Sanh Tiêu đứng ở đầu bậc thang, Duật Tôn cùng với đứa con trong bụng, duy nhất ràng buộc chính là ở nửa giờ này, mỗi khi đến lúc này, cục cưng phảng phất rất yêu mến cử động rất nhiều, cô nghĩ, đây chính là cắt cũng không đứt quan hệ huyết thống, dù là cô lần nữa ngăn cản cũng trở nên vô dụng.
Sanh Tiêu xoay người ngồi ở trên bậc thang, Duật Tôn phải trả giá cho những việc này, cô không có tước đoạt gì hết.
Mạch Sanh Tiêu hốc mắt chua xót, nơi khóe mắt không ngưng ẩm ướt, nếu như, đứa bé này sinh ra tại trong bụng người khác, nói không chừng, nó sẽ nhận được rất nhiều rất nhiều yêu thương, nó sẽ có ba mẹ cùng thương, gia đình hạnh phúc. Vào mỗi buổi tối, mẹ có thể nằm lên trên cánh tay của ba, kể cho con nghe chuyện tình cảm động trước đây, tất cả mọi người sẽ cùng hồi hợp, hạnh phúc và vui mừng chờ đợi nó chào đời, Sanh Tiêu nâng hai đầu gối, nước mắt nóng hổi rơi vào trên mu bàn tay, cục cưng của cô, có thể có được yêu thương quá ít.
Mạch Sanh Tiêu hai tay đặt ở trên đầu gối, chuyện đã cách hơn một năm, cô vẫn có thể nhớ rõ ràng từng giai điệu, từng nhịp rất quen thuộc kia.
Dì Hà đứng ở cửa phòng bếp, lúc mà Duật Tôn đánh đàn thì vẻ mặt rất chuyên chú, mặt bị đèn tường mờ m