Hôm sau, trời còn chưa sáng, thì Tống Thiên Tước đã thức dậy vội vã chạy tới nhà họ Vạn, chuẩn bị đón vợ của mình về.
Xe vững vàng dừng lại trước cổng biệt thự nhà họ Vạn lúc trời vẫn còn tờ mờ sáng. Vì không muốn quấy rầy giấc ngủ của người nhà họ Vạn, nên Tống Thiên Tước không còn cách nào khác đành ngồi đợi ở trong xe.
Đợi đến khi sắc trời dần dần sáng lên, mặt trời hơi lộ ra một vài tia nắng, Tống Thiên Tước mới nâng tay lên, liếc nhìn đồng hồ trên tay một chút, xác định đã đến giờ, mới mở cửa xe đi xuống. Anh đi thẳng về phía cửa chính nhà họ Vạn, sau đó hít một hơi thật sâu, ấn chuông cửa. . . . . .
"Ơ, đây là ai vậy?" Vạn Tử Nghiệp đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, sau khi nhìn thấy người giúp việc dẫn người tiến vào, thì lớn tiếng giễu cợt: "Người bận rộn như tổng giám đốc Tống, không phải là còn đang bận rộn ở nước ngoài sao? Sao lại có thể xuất hiện tại nơi này chứ, không phải là mới sáng sớm tôi đã gặp phải thứ gì không sạch sẽ đấy chứ? !"
"Tôi tới đón Linh Chi về nhà." Sắc mặt Tống Thiên Tước không chút thay đổi, không hề để ý tới sự châm chọc của Vạn Tử Nghiệp, vẫn đứng thẳng người ngay chỗ cũ.
"Về nhà?" Vạn Tử Nghiệp khẽ hừ lạnh: "Nơi này chính là nhà của Linh Chi, con bé còn cần trở về nhà nào nữa chứ?"
"Linh Chi đã gả cho tôi, nhà họ Tống chính là nhà của cô ấy." Tống Thiên Tước cắn răng nói từng chữ, tuyên bố với Vạn Tử Nghiệp.
"Ha ha. . . . . . Chẳng lẽ gả cho nhà họ Tống các người, thì nơi này không phải là nhà của con bé nữa sao?" Vạn Tử Nghiệp trợn to hai mắt nhìn anh. Cái tên tiểu tử thối đáng giận này, cưới em gái bảo bối của anh thì thôi đi, bây giờ lại được tiện nghi còn ra vẻ.
"Tôi chưa từng có ý nghĩ giống như vậy, cô ấy muốn về nhà mẹ đẻ cũng là quyền tự do của cô ấy." Tống Thiên Tước lập tức giải thích theo bản năng. Đối với Vạn Linh Chi, anh chưa bao giờ có loại ý nghĩ này.
"Tốt nhất là đúng như lời cậu nói." Vạn Tử Nghiệp cười lạnh nói tiếp: "Vậy con bé muốn về nhà mẹ đẻ ở vài ngày, cậu có cần thiết phải giống như khởi binh vấn tội như thế không?" Vạn Tử Nghiệp nói xong, còn khoanh hai tay trước ngực, dáng vẻ nhìn anh giống như muốn nói anh còn có lời gì giải thích.
"Tử Nghiệp, không được vô lễ." Giọng nói già nua mà có lực từ bên kia truyền đến, chỉ thấy ông nội Vạn dưới sự giúp đỡ của quản gia đang đi tới phòng khách, ngồi vào vị trí chủ vị trên ghế sofa: "Lại đây ngồi đi."
Ông nhìn về phía Tống Thiên Tước, nhàn nhạt mở miệng, từ giọng điệu không thể nghe ra là cao hứng hay là mất hứng.
"Ông nội." Tống Thiên Tước ngồi xuống ví trí đối diện ông nội Vạn, bình tĩnh nhận lấy ánh mắt quan sát của ông.
"Có phải là cháu đã tới hơi chậm rồi không?" Ông nội Vạn cau mày chất vấn.
"Rất xin lỗi, công ty có chút việc phải xử lý, cho nên mới tới đây chào hỏi ngài muộn như vậy." Tống Thiên Tước cung kính cúi người xin lỗi ông cụ họ Vạn: "Tối hôm qua cháu mới về tới nhà, hôm nay tới đây là muốn đón Linh Chi trở về."
Nhắc tào Tháo, Tào Tháo liền đến! Vạn Linh Chi và ba mẹ từ trên lầu đi xuống, phía sau còn anh cả nhà họ Vạn, Vạn Tử Xương đi theo.
"A!" Vạn Linh Chi nhìn thấy người đàn ông lẽ ra nên ở nước ngoài, giờ phút này lại đang đứng ở trong phòng khách, thì không khỏi quên hết mọi thứ phát ra một tiếng hét nhỏ.
Tống Thiên Tước nghe tiếng liền ngẩng đầu nhìn lại. Vừa nhìn thấy cô gái nhỏ khiến cho anh nhớ nhung mấy ngày nay đang đứng ở cầu thang thì ánh mắt lập tức sáng lên.
"Thiên Tước tới à." Mẹ Vạn thấy con rể mới sáng sớm đã xuất hiện ở trong nhà, thì mặt mày lập tức hớn hở.
"Ba, mẹ, chào buổi sáng." Tống Thiên Tước chuyển ánh mắt sang phía ba mẹ vợ, lễ phép chào hỏi, sau đó lại khẽ gật đầu một cái với Vạn Tử Xương.
"Anh. . . . . . sao anh có thể ở đây?" Vạn Linh Chi bước nhanh xuống lầu, đi tới bên cạnh anh, vội vàng hỏi.
"Công việc đã xong thì trở lại thôi, còn có thể là tại sao chứ?" Tống Thiên Tước nói như đây là chuyện đương nhiên. Chẳng lẽ cô gái nhỏ này không hề hi vọng anh trở về một chút nào hay sao?
"Em..." Vạn Linh Chi thấy sắc mặt anh trầm xuống, thì lo lắng muốn giải thích, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết nên nói gì, cô không thể làm gì khác đành sững sờ nhìn anh, vẻ mặt rất uất ức.
"Được rồi, đã đến đây rồi vậy thì cùng nhau ăn sáng đi." Ông nội Vạn liếc nhìn mọi người, sau đó nói.
"Đúng đúng, cùng nhau ăn sáng đi! Tới sớm như vậy, nhất định là chưa ăn gì đúng không?" Mẹ Vạn mỉm cười nói với Tống Thiên Tước, nói xong còn không quên kéo kéo ông tay áo của chồng mình: "Ông xã, anh nói câu gì đi."
"Hừ, tới gặp trưởng bối mà đi tay không, có gì để nói chứ?" Ba Vạn khó chịu liếc Tống Thiên Tước một cái, nhưng thật ra là ông đang mất hứng vì anh muốn tới đón con gái bảo bối của ông về.
"Ông xã!" Mẹ Vạn thấy chồng mình nói ra lời nói thiếu lễ độ như vậy, thì không khỏi gầm nhẹ, nói với ông: "Anh ở đây nói nhăng nói cuội gì đó, mới sáng sớm đã chạy tới đây, anh bảo thằng bé mua quà tặng ở đâu chứ?" Thiệt là, muốn bới lông tìm vết cũng không nên biến thành dáng vẻ như vậy chứ!
Được rồi anh không nói nữa, ăn sáng thôi!" Sau khi ba Vạn thấy vợ và con gái liếc ánh mắt tới, thì không thể làm gì khác đành ngoan ngoãn thỏa hiệp.
Tống Thiên Tước chủ động dắt tay Vạn Linh Chi đi theo phía sau mọi người, cùng nhau đi tới phòng ăn. Cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay, khiến cho khóe môi của anh không nhịn được khẽ cong lên. Đã mấy ngày rồi cảm giác này mới trở lại, thật là khiến cho anh rất vui vẻ.
Dùng bữa ăn sáng xong, ông nội Vạn lại phân phó người giúp việc đi lấy bàn cờ yêu thích của ông tới đây.
"Cùng lão già này đánh một ván cờ nhé?" Ông nội Vạn hỏi anh, giọng điệu không cho phép nói cự tuyệt.
Tống Thiên Tước không nói một lời lập tức ngồi xuống đối diện ông, cười nói: "Vô cùng nguyện ý."
Vạn Linh Chi đứng ở bên cạnh Tống Thiên Tước, nhìn anh và ông nội "Chém giết" ở trên bàn cờ, trong lòng không khỏi có chút sốt ruột, chỉ sợ anh sẽ thua nhưng đồng thời cũng sợ anh thắng, thật sự là cực kỳ mâu thuẫn! Cô không hy vọng anh thua, nhưng mà nếu như thắng ông nội, lại sợ ông nội tức giận, cho nên cô khó xử đứng ở bên cạnh lo lắng suông.
"Yên tâm, không có việc gì." Vạn Tử Xương vỗ nhẹ bả vai của em gái, ý bảo cô không cần quá lo lắng: "Tống Thiên Tước tự biết phải làm sao."
"Anh cả?" Vạn Linh Chi nghiêng đầu, kinh ngạc nhìn về phía anh cả của mình, sao anh ấy biết mình đang lo lắng cái gì?
"Nhìn bàn cờ đi, em sẽ phát hiện lo lắng của mình là dư thừa." Sao Vạn Tử Xương lại không nhìn ra được suy nghĩ đơn thuần của em gái chứ?
Vạn Linh Chi tin tưởng lời nói của anh cả, gật đầu với anh một cái, sau đó ở bên cạnh quan sát hai người đánh cờ, không nói một lời...
"Ông nội, cháu thua rồi." Tống Thiên Tước thả con cờ trong tay xuống, tự nguyện nhận thua.
"Ông nội, quả nhiên là gừng càng già càng cay! Vốn dĩ cháu còn tưởng rằng người ta có bao nhiêu lợi hại chứ, xem ra chẳng qua cũng chỉ là như thế mà thôi." Vạn Tử Nghiệp hả hê cười nói.
"Hừ, là Thiên Tước cố ý nhường cho ông thôi." Giọng điệu của ông nội Vạn nghe có vẻ khó chịu nhưng mà ánh mắt lại hiện lên ý cười. Tên tiểu tử này thật là biết cách khéo léo để thua mình, nhưng lại không đến mức quá rõ ràng.
"Là ông nội lợi hại, sao lại nói là cháu nhường ngài chứ?" Tống Thiên Tước không thừa nhận, cười nói với ông.
"Được rồi! Mấy người trẻ tuổi các con tán gẫu với nhau đi, ông già này phải đi nghỉ ngơi một lát đây, nhưng mà phải ở lại ăn cơm tối xong mới được trở về, biết không?" Lúc ông nội Vạn được quản gia đỡ về phòng thì trong lòng thầm nghĩ đây quả thật là hậu sinh khả úy!
"Cháu biết rồi." Tống Thiên Tước gật đầu đồng ý.
"Hừ, còn để cho anh ta ăn cơm tối xong mới về sao?" Vạn Tử Nghiệp mất hứng lạnh lùng giễu cợt.
"Anh hai!" Vạn Linh Chi gắt giọng: "Không nên nói chuyện như vậy."
Vạn Tử Nghiệp không thể chịu được khi thấy em gái bảo bối tức giận, cho nên không thể làm gì khác đành đem hết oán khí đặt lên tên đàn ông hại anh bị em gái trách mắng, hung tợn trợn mắt giận dữ nhìn người ta! Mà người bị trừng, thì lại lộ ra ý cười trên mặt, rất vui mừng khi thấy vợ yêu bất bình thay mình.
"Linh Chi, buổi tối các em phải trở về rồi, bây giờ đi theo mẹ tâm sự một chút đi." Vạn Tử Xương lên tiếng bảo em gái rời đi: "Anh có mấy lời cần nói riêng với Thiên Tước."
"Ừm." Vạn Linh Chi lưu luyến không rời đi theo mẹ Vạn, thỉnh thoảng khóe mắt vẫn nhìn về phía Tống Thiên Tước.
"Em còn chưa đi làm sao?" Vạn Tử Xương liếc xéo đệ đệ, nhíu mày nói.
"Này, anh cả, anh cũng chưa đi mà, sao em phải đi chứ?" Vạn Tử Nghiệp bất mãn kêu lên.
"Tổng giám đốc là anh, hay là em?" Vạn Tử Xương lạnh nhạt nói, vẫn không quên quăng cho em trai một ánh mắt sắc bén.
"Được, bây giờ em đi ngay đây." Vạn Tử Nghiệp cam chịu số phận trả lời, rồi xoay người rời khỏi phòng khách.
"Có chuyện gì thì cứ nói đi." Tống Thiên Tước ung dung nói, Vạn Tử Xương đặc biệt để cho mọi người rời đi, nhất định là có chuyện quan trọng muốn nói chuyện với anh.
"Đối với Linh Chi, cậu có suy nghĩ gì?" Vạn Tử Xương đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp ép hỏi anh.
"Suy nghĩ gì?" Tống Thiên Tước lấy khéo thắng vụng, đáp lại: "Cô ấy là vợ của tôi, là con dâu là họ Tống, là Tống phu nhân, còn có thể có suy nghĩ gì?"
"Cậu biết rất rõ tôi muốn hỏi cái gì?" Vạn Tử Xương bình tĩnh tự nhiên, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười quỷ dị, dùng một loại ánh mắt nhìn thấu lòng người ta nhìn chằm chằm Tống Thiên Tước: "Cậu cho rằng có thể trốn tránh vấn đề của tôi sao?"
"Vạn Tử Xương, tôi đã từng nói qua là cậu làm cho người ta cảm thấy rất đáng ghét chưa?!" Tống Thiên Tước lạnh lùng nói.
Tống Thiên Tước tự biết tâm tư của bản thân rất nặng, lại xảo quyệt hay thay đổi, bất luận dù không tốt đến đâu thì cũng sẽ không chán ghét chính mình, nhưng mà, có ai sẽ thích một tên xảo quyệt có tâm tư nặng giống như mình chứ? Nếu muốn nói trên thế giới này còn có ai có thể khiến cho Tống Thiên Tước phải đề phòng, thì cũng chỉ có người đàn ông đang ở trước mắt này mà thôi.
Cùng là người đeo mặt nạt giả dối, nhưng mặt nạ của Vạn Tử Xương là ôn tồn nho nhã, so với mặt nạ lạnh lùng mỉm cười của anh thì vẫn được lòng người hơn. Rất lâu trước đây, hai người bọn họ đã từng giao đấu, mặc dù cũng không ai chiếm được ưu thế, nhưng cũng đủ khiến cho Tống Thiên Tước hiểu được một chuyện, người đàn ông này không dễ chọc!
"Đều như nhau, tôi cũng không thấy thích cậu nhiều lắm!" Giọng nói ôn hòa của Vạn Tử Xương vang lên, nhàn nhạt đáp lại: "Tôi đây là người làm anh, chỉ hi vọng em gái của mình có thể có được hạnh phúc, ít nhất là gả cho một người yêu nó, nhưng mà, nếu như người kia không yêu nó, coi như nó đã gả đi, tôi cũng sẽ không chút do dự khuyên nó ly hôn!"
Uy hiếp, đây tuyệt đối là uy hiếp! Tống Thiên Tước cắn răng mắng thầm trong lòng, Vạn Tử Xương nói như vậy đơn giản chính là muốn anh thừa nhận, mình đã yêu Vạn Linh Chi, cái tên đáng ghét này, lại dám trắng trợn uy hiếp anh!
"Cho nên, đáp án của của cậu là…?" Vạn Tử Xương không nhanh không chậm hỏi tiếp.
Khóe mắt Tống Thiên Tước hơi co quắp, gân xanh mơ hồ nổi lên, giống như là đang hết sức cố gắng nhẫn nhịn chuyện gì đó.