"Nghe nói, lần này cậu đi xem mắt rất thành công phải không?" Dương Văn Lí vừa ngồi xuống, đã lập tức nhảy vào vấn đề bát quái chính.
"Xem ra, cậu đã đặt tai mắt nằm vùng ở bên cạnh tôi." Vẻ mặt của Tống Thiên Tước hết sức tự nhiên, bình tĩnh uống rượu ngon, "Nếu không, sao tin tức của cậu lại nhanh như vậy hả? Xem ra, tôi không thể không đề phòng một chút rồi."
"Này, tình hình như thế nào?" Trương Cẩn vẫn chưa biết rõ tình hình cho nên bị đoạn đối thoại của hai người họ làm cho ù ù cạc cạc không hiểu gì cả, "Mau nói nghe một chút xem."
"Hai ngày trước, tên này lại bị ông cụ nhà bọn họ sắp xếp đi xem mắt lần nữa." Dương Văn Lí lạnh
nhạt nói tiếp: "Hơn nữa nhân vật chính lại còn là người mà cậu không thể tưởng tượng nổi."
Dương Văn Lí cố ý làm ra vẻ huyền bí, đẩy hứng thú của Trương Cẩn lên thật cao: "Ai? Là ai vậy?"
Dương Văn Lí nghe vậy cố ý liếc mắt nhìn người trong cuộc một cái, khóe miệng nhếch lên, "Để tôi nói, hay là cậu tự mình tuyên bố?"
"Cậu cũng đã là người phát ngôn của tôi rồi, còn cần phải phân biệt là ai nói sao?" Tống Thiên Tước vẫn vững như bàn thạch, không nóng không vội, chậm rãi nói ra. Cái tên này muốn nhìn thấy mặt anh biến sắc sao? Đây cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy đâu.
"Thiên kim của nhà họ Vạn, Vạn Linh Chi." Dương Văn Lí chán nản nói ra. Không thể nhìn thây nét mặt của Tống Thiên Tước biến sắc như ý nguyện, thật sự là khiến cho anh có chút thất vọng.
"Vạn Linh Chi?" Trương Cẩm âm thầm tìm kiếm dữ liệu về người con gái này ở trong đầu, nhưng một lúc lâu sau, anh vẫn không nghĩ ra được, "Ặc.... cô ấy trông như thế nào?
"Ngay cả cậu là người được xưng là thám tử mà cũng không biết cô ấy, xem ra vị tiểu thư họ Vạn này thật sự là không có bao nhiêu người từng gặp qua rồi!" Dương Vạn Lí trêu ghẹo: "Cũng không biết cậu chủ họ Tống của chúng ta gặp phải cái vận gì, lại có thể gặp mặt cô ấy một lần?"
"Cái này đều là nhờ vào ông nội tôi bám riết tôi không tha, nếu không phải là ông ấy cố gắng giúp tôi tìm cô dâu, thì tôi cũng sẽ không gặp được cô ấy." Tống Thiên Tước tiếp lời thuận theo lời nói cường điệu hóa của người bạn tốt.
"Đợi chút, mới vừa rồi cậu nói nhà họ Vạn chính là cái nhà họ Vạn của tập đoàn Vạn Tượng sao?" Trương Cẩn nhìn Dương Văn Lí, chờ đợi câu nói chứng thực của anh.
"Đương nhiên rồi, nếu không cậu cho rằng còn có nhà họ Vạn nào có thể lọt vào mắt của ông cụ bên nhà họ Tống nữa chứ?" Dương Văn Lí xì mũi coi thường.
"Trời, xem ra khẩu vị của ông cụ nhà các cậu rất lớn, vậy mà lại để cho cậu đi ăn sạch đại tiểu thư của Vạn Tượng, chẳng lẽ không sợ ngược lại cậu mới là người bị người ta ăn sạch sao?" Trương Cẩn âm thầm lắp bắp kinh hãi. Những đối tượng xem mắt trước kia của tên bạn tốt này quả thật là không thể so sánh với tập đoàn Vạn Tượng, thật sự là dã tâm rất lớn!
"Ha ha, cái này cậu cũng không cần phải lo lắng giúp hắn đâu. Nghe nói công chúa nhỏ của nhà họ Vạn là một con thỏ trắng nhỏ, làm sao có thể đấu thắng con hồ ly như hắn chứ?" Dương Văn Lí nhàn nhạt sửa lại tin tức sai lầm của bạn tốt.
"Ồ, con thỏ trắng nhỏ sao?" Tống Thiên Tước nghe vậy, khóe môi khẽ nhếch lên, khinh thường cười nói: "Phải là con chuột nhỏ, một con chuột trắng nhỏ sợ gặp ánh sáng mới đúng."
"Hả? Con chuột nhỏ?" Trương Cẩn giống hệt như nghe được một tin tức mới lạ trên thế giới, "Đường đường là công chúa nhà họ Vạn sao lại có thể là con chuột nhỏ chứ?"
"Mặc kệ là cái gì, tóm lại, ông nội tôi rất hài lòng là được." Tống Thiên Tước không hề để tâm, ngược lại còn có chút mong đợi, "Có đôi khi, con chuột nhỏ cũng không tệ."
"Ôi, tôi nghe thấy cái gì vậy?" Vẻ mặt của Dương Văn Lí tràn đầy kinh ngạc, "Tôi không nghe lầm đấy chứ! Sao tôi lại giống như nghe thấy giọng điệu của cậu có chút mong đợi vậy?"
"Tống Thiên Tước, chẳng lẽ cậu không để ý một chút nào sao?" Lần này Trương Cần đã nghĩ ra được một chút huyền cơ, "Cam tâm tình nguyện sao?"
"Tại sao không?" Tống Thiên Tước nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu trong tay, đáy mắt thoáng hiện lên một nụ cười, "Tôi cũng không bị tổn hại gì."
Ngược lại anh còn cảm thấy bản thân mình đã thu được lợi. Cô gái nhỏ tên Vạn Linh Chi đó, vừa nhìn qua đã biết là một người vô cùng đơn thuần, vừa ngây thơ lại rất ngoan ngoãn, hoàn toàn không cần đùa giỡn tâm cơ với cô ấy. Cho nên, ở trong mối quan hệ này, Vạn Linh Chi tuyệt đối là người yếu thế, ha ha....
"Cậu muốn kết hôn với cô ấy sao?" Ngay cả Dương Văn Lí cũng kinh ngạc, "Cậu sẽ không làm thật đấy chứ?"
"Có gì là không thể?" Tống Thiên Tước phát hiện mình tuyệt không bài xích khả năng này.
Lúc này, Dương Văn Lí đã biết anh không phải là đang nói đùa. Liếc mắt về phía Trương Cẩn, trong lòng hai người không khỏi dâng lên một nghi vấn.... Vị tiểu thư nhà họ Vạn thật sự là có sức quyến rũ lớn như vậy sao?
"Yên tâm, lúc kết hôn, tôi sẽ thông báo cho hai cậu, không thể thiếu tiền mừng của các cậu được." Tống Thiên Tước mỉm cười, nâng ly rượu lên nói với bọn họ.
Hai người nhìn anh trợn trắng mắt. Tên này vĩnh viễn đều luôn làm những chuyện không theo lẽ thường. Lúc trước thái độ của anh đối với hôn nhân chính là luôn kính trọng mà không gần gũi, nhưng bây giờ lại là dáng vẻ vô cùng hài lòng.
Thật là khiến cho người ta không hiểu nổi, aiz
Đây là lần đầu tiên Tống Thiên Tước dành ra một ngày trống vào cuối tuần, để an bài cái gọi là "hẹn hò". Nếu là trước kia, đây tuyệt đối không phải là chuyện anh sẽ làm. Đối với phụ nữ, ngoại trừ cùng ăn cơm với đối tượng xem mắt ra, những người khác đều là gặp mặt ở trên giường. Thế nhưng, hôm nay anh lại nghỉ việc, đặc biệt tới đây bồi dưỡng tình cảm với cô gái vừa nhát gan vừa thú vị này. Thật sự là khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
Ngay cả chính anh cũng cảm thấy hôm nay chắc là anh đã đụng phải quỷ. Nếu không, sao anh lại tâm huyết sôi trào, chủ động hẹn Vạn Linh Chi ra ngoài chứ?
"Aiz, vì cuộc hôn nhân này, vì quyền kinh doanh Tống thị, mình đúng là không tiếc bỏ vốn đầu tư mà." Tống Thiên Tước vừa lái xe, vừa tự lẩm bẩm. Đổ hết toàn bộ những cử chỉ khác thường này lên điều kiện hấp dẫn mà ông nội đã đề xuất với anh.
Tống Thiên Tước vững vàng dừng xe lại trước cửa chính nhà họ Vạn. Tiếp đó, vừa xuống xe liền phát hiện người nhà họ Vạn đều đã đứng xếp hàng ở ngưỡng cửa chờ vai nam chính đến từ sớm. Hơn nữa, trong hàng người này còn có một người nhìn rất là hung thần ác sát, giống hệt như muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy.
Tống Thiên Tước cười thầm một tiếng ở trong lòng. Chỉ là một buổi hẹn hò mà đã có thể điều động binh lực như thế, xem ra vị tiểu thư họ Vạn này cũng không phải là người mà người bình thường có thể hẹn được!
"Chào ông nội Vạn, bác trai Vạn, bác gái Vạn." Tống Thiên Tước bình tĩnh đi tới lễ phép chào hỏi mấy vị trưởng bối, sau đó lại nhìn về phía hai vị thiếu gia nhà họ Vạn, khẽ gật đầu.
"Này! Tống Thiên Tước, hẹn hò thì hẹn hò, nhưng tôi cảnh cáo cậu, không được phép táy máy tay chân với em gái của tôi, biết không?" Vạn Tử Nghiệp mang vẻ mặt ác bá hung ác, dùng giọng điệu khó coi cảnh cáo vai nam chính: "Nếu không, hừ hừ, cũng đừng trách tôi không khách khí!"
Tống Thiên Tước đối với lời cảnh cáo này cũng chỉ khẽ cười nhạt, không đồng ý, cũng không phản đối.
"Linh Chi không thích tới những chỗ nhiều người." Vạn Tử Xương khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tống Thiên Tước.
"Tôi biết." Tống Thiên Tước thản nhiên nghênh đón ánh mắt trực diện của anh, khóe môi khẽ nhếch lên.
"Được rồi." Ông nội Vạn lên tiếng ngăn cản đoạn đối thoại tràn ngập mùi thuốc súng của bọn họ, nghiêng
đầu dặn dò người giúp việc, "Mau đi mời cô chủ ra đây."
"Vâng." Người giúp việc xoay người, mau chóng chạy đi mời Vạn Linh Chi.
"Thiên Tước, Linh Chi nhà chúng tôi tương đối nhát gan, cậu hãy bao dung một chút, đừng so đo với nó nhé." Mẹ Vạn nhìn thấy toàn thân Tống Thiên Tước toát ra hơi thở trầm ổn bình tĩnh, thật sự là thích vô cùng, quả thật là cha mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hứng thú!
"Bác giá quá lo lắng rồi! Linh Chi sao có thể là người nhát gan chứ! Cô ấy chỉ là tương đối an tĩnh mà thôi, giống như bác gái vậy, đều là người nhã nhặn, đoan trang." Tống Thiên Tước mỉm cười trả lời. Thật không ngờ, bản thân anh cũng sẽ nói ra những lời nịnh nọt như vậy, nếu như để cho bạn thân của anh biết được, nhất định anh sẽ bị cười nhạo cả đời.
Vạn Tử Xương ở bên cạnh yên lặng không nói, lặng lẽ quan sát cử chỉ của Tống Thiên Tước. Từ tận đáy lòng không khỏi âm thầm kinh ngạc, cao ngạo như anh ta mà cũng sẽ nói những lời ngon ngọt này sao? Thật sự là quá kỳ quái rồi!
"Ha ha, Thiên Tước thật khéo nói chuyện." Mẹ Vạn vừa nghe xong, không nhịn được cười đến híp mắt.
"Hừ, lời ngon tiếng ngọt!" Ba Vạn khó chịu khẽ hừ một tiếng, Tên giặc này không những muốn cướp con gái bảo bối của ông, bây giờ lại còn nói năng ngọt xớt với bà xã của ông nữa.
"Chẳng lẽ bác trai không đồng ý với lời nói của cháu sao?" Tống Thiên Tước không hề tức giận vì lời nói kia. Từ trước đến nay, IQ và EQ của anh đều rất cao, dù là đang đối mặt với lão hồ ly ngàn năm như ông nội của anh thì anh cũng xử sự rất thành thạo. Chỉ một bác trai họ Vạn sao lại không ứng phó được chứ?
"Linh Chi tới đây, để cho hai đứa nhỏ đi đi." Ông nội Vạn cũng đứng một bên âm thầm quan sát Tống Thiên Tước. Đối với tác phong xử sự tiến lùi thỏa đáng của anh, rất là hài lòng.
"Ông nội." Vạn Linh Chi đi về phía ông nội gật đầu một cái, sau đó lại quay về phía ba mẹ và anh trai chào hỏi.
"Được rồi, đi chơi thật vui vẻ nhé." Sau khi ông nội Vạn lên tiếng, cũng không còn ai dám lên tiếng làm khó Tống Thiên Tước nữa.
"Vậy chúng cháu đi trước, buổi tối cháu sẽ đưa Linh Chi về đúng giờ." Tống Thiên Tước khẽ gật đầu chào mọi người, sau đó mời Vạn Linh Chi lên chiếc xe đang dừng ở ngay cửa ra vào.
Người nhà họ Vạn đều mong đợi nhìn theo chiếc xe đi xa, trong lòng đều hiện ra cùng một cảm xúc, chỉ sợ là Vạn Linh Chi còn ở lại đây không lâu!
"Xem ra muốn hẹn được em thật sự là không hề dễ dàng chút nào!" Tống Thiên Tước vừa lái xe, vừa nói lời trêu chọc: "Phải đi qua Tam Đường Hội Thẩm, mới có thể nhìn thấy em đấy!"
"Thật xin lỗi, người nhà của em chẳng qua cũng chỉ là do cho em mà thôi." Vạn Linh Chi ngượng ngùng nói với anh: "Ba và các anh trai của em đều không có ác ý, anh đừng để bụng nhé." Cô vừa giải thích cho anh nghe, vừa len lén liếc về phía anh, nhìn xem anh có tức giận hay không? Chỉ thấy nét mặt của anh vẫn tự nhiên, không hề nhìn thấy có một chút tức giận nào cả. Thấy vậy, cô không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng. May mà anh không tức giận, phù....
"Muốn đi chơi chỗ nào?" Tống Thiên Tước quay đầu nhìn về phía cô, giống như là có khả năng dự đoán được câu trả lời của cô nên lập tức giành nói trước: "Không được nói không biết!"
"Em..." Vạn Linh Chi vừa định nói không biết, thì đã nghe thấy anh nói như vậy, nên đành nuốt lại lời nói đã đến miệng, im lặng không trả lời.
"Từ từ suy nghĩ thật kỹ, nhưng mà nhất định phải nói ra một chỗ muốn tới." Tống Thiên Tước không biết là tại sao anh lại muốn khuyến khích cô bày tỏ ý kiến của chính mình, không muốn để cho người ta