tới nay chưa từng có ai chủ động hỏi cô muốn đi đâu, muốn ăn cái gì, cho dù là người nhà của cô thì cũng đều trực tiếp quyết định thay cô, anh là người đầu tiên hỏi ý kiến của cô như vậy.
"Cái gì cũng được?" Tống Thiên Tước rất không thích kiểu câu trả lời không rõ ràng như thế này: "Anh không thích kiểu trả lời này. Nói đi, em muốn ăn cái gì?" Hôm nay, anh nhất định phải làm cho Vạn Linh Chi tự mình nói ra một sở thích của
cô, mặc dù anh thích nhìn thấy dáng vẻ vừa nhát gan vừa căng thẳng của cô, nhưng mà anh không thích cô lúc nào cũng để người khác làm chủ, luôn xem nhẹ sở thích của mình.
Vạn Chi Linh nghiêng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, biết anh đang nghiêm túc hỏi ý kiến của mình. Cảm giác lần đầu tiên được tôn trọng đã cho đáy lòng của cô hơi ấm áp.... Vì vậy, cô hơi nghiêng đầu, cực kỳ nghiêm túc suy nghĩ xem mình muốn ăn cái gì.
Qua một lúc lâu, cô mới nhỏ giọng hỏi anh:“Chúng ta có thể đi ăn cay được không?”
“Em thích ăn cay sao?” Tống Thiên Tước nghe vậy, liền quay đầu nhìn cô, kinh ngạc nói: “Thậtsự là không nhìn ra.”
Trời ơi, cô gái nhỏ nhìn mềm mại yếu ớt, nói chuyện luôn nhỏ nhẹ giống như tiếng muỗi kêu này, thế nhưng lại có thể ăn cay sao?
“Chỉ một chút xíu cay mà thôi.” Vạn Linh Chi ngước mắt lên, nhỏ giọng trả lời.
Một tiếng sau....
Con ngươi của Tống Thiên Tước trừng lớn, nhìn người con gái ở đối diện liên tục gắptừng miếng thịt dính đầy tương ớt màu đỏ lên ăn, anh không nhịn được mà cảm thấy cổ họng của mình giống hệt như bị lửa đốt, vừa nóng lại vừa cay!
“Như vậy mà em dám nói chỉ ăn một chút xíu cay mà thôi?” Đáy mắt Tống Thiên Tước hiện lên ý cười, không biết vì sao tâm trạng đột nhiên trở nên rất tốt: “Ướp gia vị cay đến nỗi không thể nhận ra màu sắc của miếng thịt nữa rồi!”
Sau khi Vạn Linh Chi nuốt miếng thịt trong miệng xuống bụng, khuôn mặt vốn dĩ hơi đỏ ửng của cô trong nháy mắt đã trở nên đỏ bừng, nghe thấy sự chế nhạo trong lời nói của anh,thì nhẹ giọng giải thích cho mình, “Cái này...Là vì thịtquá ngon thôi.”
“Oh, thật sao?” Khóe miệng củaTống Thiên Tước khẽ nhếch lên, cực kỳ hứng thú nhìn từ trên xuống dưới rồi đánh giá cô.
Vạn Linh Chi cảm thấy rất ngượng ngùng, ngẩng đầu dè dặt nhìn về phía anh. Cô phát hiện đồ ăn ở trước mặt anh vẫn còn nguyên, căn bản là không ăn bao nhiêu, lúc này cô mới ý thức tới chuyện có gì đó không đúng.
“Anh không thể ăn cay sao?” Cô bật thốt lên.
“À, bởi vì dạ dày anh có chút vấn đề, cho nên không thể ăn cay được.” Tống ThiênTước hờihợt đáp lại.
“Vậy.. . . Tại sao anhlại.....” Vạn Linh Chi không hiểu,nếu như anh không ăn được, sao còn dẫn mình tới chỗnày?
“Em thích, không phải sao?” Tống Thiên Tước không thấy có chỗ nào là không đúng, anh nói: “Coi như đây là bồi thường cho em vì sáng sớm hôm nay anh bỏ lại em một mình ở nhà mà đi làm.”
Vạn Linh Chi có chút nghẹn ngào. Người đàn ông này mặc dù luôn bày sắc mặt cho cô xem, nhưng chưa bao giờ chân chínhtổn thương cô lấy một lần, lần này lại càng chiều ý cô. Làm thế nào đây, cô thế nhưng lại phát hiện mình có chút thích anh, thậm chícó thể còn nhiều hơn so vói mức một chút.
“Thậtxin lỗi, anh không cần phải chiều em như vậy, anh lạikhông ăn được.” Cô cúi đầu, cố gắng kiềm chế không để cho mìnhkhóc òa.
“Không nên đụng một chút là lại nói xin lỗi.” Tống Thiên Tước không thích nhìn thấy dáng vẻ uất ức cầu toàn của cô: “Hơn nữa, những món này cũng không phải tất cả đều là đồcay.”
Đây chính là lần đầu tiên Tống Thiên Tước an ủi phụ nữ trong suốt ba mươi năm nay.Trời ạ, đây là chuyện chưa bao giờ xảyra!
Vạn Linh Chi buông chiếc đũa trong tay xuống: “Em ăn no rồi, chúng ta về thôi.”
“Ăn no rồi?” Cô gái nhỏ này rõ ràng là đang nói dối, mới vừa rồi rồ rànglà còn ăn rất vui vẻ, sao giờ đã nói là no rồi.
“Nếu không ăn hết, anh không cho em đi.” Anh cau mày ra lệnh, không muốn vì chút chuyện nhỏ này mà phá hỏng tâm trạng hào hứng hôm nay.
“Không được.” Đây là lần đầu tiên Vạn Linh Chi nói ra chữ ‘Không’với người khácmà người này lại chính là chồng mới cưới của cô.
“Cái gì?” Tống Thiên Tước không tin nổi vào lỗ tai của chính mình, người con gái có lá gan nhỏ như chuột này lại dám phản đối lời nói của anh.
“Em....nói là, em thật sự không ăn nổi nữa, chúng ta vềnhà thôi.” Anh nói dạ dày anh không tốt, cô cũng không muốn ăn tiếp nữa, đến lúc đó dạ dày của anh lại càng không thoải mái thì phải làm sao?
“Thật sự không ăn nổi nữa sao?” Tống Thiên Tước không còn cứng rắn như mới vừa rồi nữa.
Vạn Linh Chi dùng sức gật đầu, hai tay để xuống bên dưới bàn ăn, không đụng tới bất kỳ vật gì đặt trên bàn ăn nữa, để tỏ rõ quyết tâm: “Dạ dày của anh không tốt, đừng ăn những món này, chúng ta về nhà đi đầu bếp ở nhà nấu ăn cũng rất tuyệt.”
Lý do sứt sẹo này của cô, rơi vào trong tai Tống Thiên Tước lại giống như một dòng nước ấm chảy khắp đáy lòng anh. Người con gái nhìn có vẻ vừa nhát gan vừa yếu đuối này, thì ra cũng sẽ có lúc vì anh mà quyết tâm giữ vững ý kiến của bản thân.
"Đi thôi." Anh gọi nhân viên phục vụ tới thanh toán hóa đơn xong, liền dẫn cô ra khỏi nhà hàng: "Chúng ta đừng về nhà, đi chỗ khác trước đã."
"Hả?" Vạn Linh Chi không hiểu lý do nên ngẩng lên đầu nhìn về phía anh: "Đi đâu?"
Tống Thiên Tước cúi đầu, chuyển tầm mắt sang nhìn cô một lúc lâu: "Anh phát hiện câu hỏi của em càng ngày càng nhiều hơn rồi."
Vạn Linh Chi giật mình, sau đó đột ngột cúi đầu, âm thầm hối hận. Xong rồi, vậy mà cô lại can thiệp chuyện của anh rồi! Mẹ Vạn từng nói với cô, phụ nữ không được phép can thiệp vào quyết định của chồng mình, nếu không sẽ bị chán ghét: "Thật xin lỗi." Cô lại mở miệng nói xin lỗi, anh ấy chắc sẽ không càng ngày càng ghét cô hơn chứ.
"Anh nói rồi, không cần phải nói xin lỗi nữa." Tống Thiên Tước thấy cô lại cúi đầu xuống, biến trở về dáng vẻ cẩn thận, dè dặt vốn có thì khẽ cau mày: "Em có quyền tự mình nói ra suy nghĩ của bản thân, hỏi chuyện muốn hỏi."
"Còn nữa, anh hi vọng lúc em nói chuyện em có thể nhìn anh... anh cũng không phải là người mọc ra ở trên mặt đất, em cúi đầu là muốn nói chuyện với mặt đất sao?"
"Oh." Cô nhỏ giọng lên tiếng.
"Hả?" Anh hừ nhẹ, không vui khi thấy cô vẫn còn đang cúi thấp đầu.
Vạn Linh Chi chậm rãi ngẩng đầu lên, không được tự nhiên nghênh đón ánh mắt của anh: "Em. . . . . . biết rồi."
"Rất tốt." Tống Thiên Tước hài lòng gật đầu. Sau khi hai người lên xe, anh liền lên đường chạy thẳng tới mục tiêu đã định, rất nhanh đã đến nơi mà anh muốn dẫn cô tới.
Sau khi an toàn dừng xe lại, Tống Thiên Tước xuống xe vòng qua đầu xe, giúp cô mở cửa xe: "Xuống đây đi."
"Đây là …?" Vạn Linh Chi ngẩng đầu nhìn qua cao ốc công ty bách hóa không lồ ở trước mắt, không hiểu anh muốn làm gì.
"Hành trình buổi trưa hôm nay của anh là phải đi khảo sát công ty bách hóa này. Bởi vì đi ăn cơm trưa cùng em, cho nên anh không có thời gian, bây giờ em ăn no rồi, nên giúp anh đi khảo sát đi." Nói xong, liền kéo tay của cô khoác lên cánh tay của mình, từ từ đi vào bên trong giống như một đôi tình nhân đang đi dạo.
Mỗi tầng lầu bọn họ đều đi qua hết, ước chừng mất gần một tiếng đồng hồ, Tống Thiên Tước nghiêng đầu hỏi cô: "Có nhìn ra được công ty bách hóa này có chỗ nào khác những nơi tương tự như vậy không?"
"Em. . . . . . không hiểu những chuyện trên phương diện kinh doanh lắm." Vạn Linh Chi thế nào cũng không ngờ tới anh sẽ hỏi mình về vấn đề liên quan tới phương diện kinh doanh.
"Không sao, anh chỉ muốn biết xét theo quan điểm của một khách hàng bình thường, sẽ đánh giá công ty bách hoa này như thế nào?" Tống Thiên Tước vốn dĩ cũng không hy vọng nhiều về việc cô sẽ nói được điều gì có tính xây dựng cao.
"Thật sự có thể nói sao?" Vạn Linh Chi ngẩng đầu nhìn về phía anh.
"Đương nhiên, anh cũng không phải là bạo quân, không cho phép em nói chuyện." Tống Thiên Tước gật đầu nói.
"Công ty bách hóa này nhìn sơ qua bất luận là quy mô hay là trang hoàng, đều là hạng nhất." Vạn Linh Chi khẽ liếc mắt nhìn thấy anh không có vẻ gì giống như đang tức giận, liền cố gắng lấy hết dũng khí cả đời của mình nói tiếp: "Nhưng mà, nếu như có thể bố trí thêm một ít trò chơi cho trẻ em, thiết kế nơi này trở nên ấm áp một chút, có lẽ sẽ hấp dẫn rất nhiều bà mẹ tới đây đi dạo. Bởi vì bây giờ có rất nhiều bà mẹ trẻ tuổi, họ thích đi dạo phố, nhưng lại phải chăm sóc cho đứa bé của mình, cho nên nếu làm như vậy, sẽ vẹn toàn đôi bên."
"Sao em lại biết nhiều như vậy?" Tống Thiên Tước mỉm cười nhìn cô một cách chăm chú, dáng vẻ tràn
Em....chỉ tùy tiện nói một chút mà thôi.” Vạn Linh Chixấu hổ cúi đầu, sợ anh sẽ cườimình.
“Chỉ tùy tiện nói một chút? Vậy thì tốt, em lại tiếp tục tùy tiện nói cho anh nghe một chút ý kiến nữa đi.” Tống Thiên Tước giải thích với cô. Công ty bách hóa này là chuyên án đầu tưmới của Tống thị, trước mắt vẫn còn đang trong giai đoạn thử nghiệm để điều chỉnh phương hướng kinh doanh.
“Em thật sự có thể nói tiếp sao?" Vạn Linh Chi khẽ ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, xác nhận lại lời nói của anh một lần nữa.
“Đương nhiên, không phải là anh đã nói rồi sao? Em có thể nói bất kỳ điều gì em muốn nói, anh không phải là người độc tài.” Tống Thiên Tước trả lời một cách khẳng định với cô.
Vạn Linh Chi nghe vậy, liền lấy hết dũng khí to gan nói ra quan điểm của bản thân: “Mục đích của công ty bách hóa chính là tạo cho người ta có địa điểm đi dạovui vẻ và thoải mái có thể ở phương diện này sẽ phải tốn nhiều công sức một chút. Ở phương diện phục vụ có thể làm tốthơn một chút, ví dụ như ở khu kinh doanh độc quyền mặt hàng đồ dùng cho trẻ sơ sinh, có thể miễn phí hướng dẫn các bà mẹ trẻ tuổi cách chăm sóc trẻ con ở quầy kinh doanh mỹ phẩm có thể thiết kế một khu giao lưu, để những người yêu thích trang điểm hoặcthường xuyên trang điểm có cơ hội trao đổi bí quyết tâm đắc với vài người cùng sở thích, người không hiểu về trang điểm cũng có thể tới đây học tập.”
“Em nói tiếp đi.” Tống Thiên Tước mỉm cười nhìn cô, khích lệ cô dũng cảm nói tiếp.
Vạn Linh Chi thấy anh không hề giễu cợt cô, ngược lại còn khích lệ cô nói tiếp, đôi mắt trong suốt không nhịn được bỗng sáng lên, cô nói tiếp: “Phái nữ là nhóm tiêu thụ chủ yếu của công ty bách hóa, mà đa số phái nữ đều thích làm đẹp, thíchchưng diện, chúng ta hãy thử cung cấp tất cả các dịch vụ tốt nhất từ đầu tới cuối cho họ. Phụ nữ trẻ tuổi đều thích quần áo đẹp, túi xách đẹp, phụ nữ trung niên thì lại rất để ý tới nhu cầu của người thân trong gia đình, về phần phụ nữ lớn tuổi điều họ chú trọng nhất chính là dưỡng sinh, chúng ta có thể cung cấp phục vụ về phương diện này giúp bọn họ.”
Tống Thiên Tước dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô, không ngờ cô vậy mà lại phân tích rõ ràng đâu ra đấy, thật sựlà làm cho anh rất chấn động.
“Em quả nhiên đúng là người của nhà họ Vạn.” Cô gái nhỏ này thế nhưng ngay cả khách hàng tiềm năng cũng nghĩ đến.
Vừa nghe thấy anh nói như thế ,Vạn Linh Chi mới phát giác vừa rồi sao mình lại có nói nhiều lời như vậy. Cô vội vàng im lặng, lo lắng nhìn về phía anh, anh sẽ không tức giận chứ?
“Ý kiến của em, đợi lúc anh trở về sẽ căn dặn nhân viên nghiêm túc cân nhắc.” Tống Thiên Tước cười nói với cô.