Lí Cẩn ghé vào trên giường, há to mồm thở dốc. Tuy rằng không phải lần đầu tiên bị người từ phía sau tiến vào nhưng đây là lần đầu tiên Chu Sĩ Tranh tiến vào sâu như vậy, nơi mẫn cảm không ngừng bị ma xát, cho dù là cậu cũng không thể kiềm chế nỗi. Vật trướng ngạnh dưới thân đã tràn ra một ít chất lỏng, nhưng hai tay đều bị trói bằng một sợi cà vạt buộc trên đầu giường, cậu căn bản không có biện pháp tự an ủi mình.
Có lẽ Chu Sĩ Tranh căn bản đã quyết định phương pháp giải quyết dục vọng chỉ nhờ vào phía sau. Tuy rằng không phải không có biện pháp, nhưng cần một khoảng thời gian khá dài, với tình huống của cậu hiện tại như tên đã lên dây mà nói quả thực là nước xa không cứu được lửa gần.
“Ân………” Cậu phát ra một tiếng rên nhẹ, hô hấp đột nhiên trở nên dồn dập.
Không biết vì sao, đêm nay Chu Sĩ Tranh đặc biệt nhiệt tình, cho dù trong lúc hai người đang giao hợp cũng không ngừng hôn lên cơ thể cậu, giống như hiện tại, cậu đang ghé vào trên giường, còn Chu Sĩ Tranh đang vừa hôn vừa cắn lên lưng cùng gáy cổ cậu, giống như đang nhấm nháp thức ăn vậy, hết hôn lại đến liếm cắn, Lí Cẩn quả thật rất muốn hỏi xem mình có hương vị thế nào. Bất quá, cũng không tồi đi……. một người luôn bình tĩnh ít nói như Chu Sĩ Tranh cư nhiên lại có biểu hiện nhiệt tình như vậy, cho dù cả hai nhận thức nhau không lâu, cậu vẫn cảm thấy rất khó có thể tưởng tượng.
Trong phòng chỉ mở một ngọn đèn ngủ nhỏ, hình dáng của cảnh vật trong phòng bởi vì ánh sáng yếu ớt nên có chút mơ hồ, Lí Cẩn nhìn hai tay đang bị trói của mình, cảm giác một cơn đau đớn từ cổ tay truyền tới, đang định mở miệng cầu đối phương cởi bỏ cà vạt thì cả người lại bị động tác bất thình lình của đối phương mà run lên.
Rõ ràng chỉ mới làm được một nửa nhưng không biết vì sao Chu Sĩ Tranh lại đột ngột dừng động tác lại, vội vàng rút ra ngoài, nơi vốn đang được mạnh mẽ kéo căng bởi vì quáng tình mà bắt đầu co rút, có loại cảm giác không thích hợp…….
Lí Cẩn miễn cưỡng quay đầu lại, đang định hỏi đối phương xảy ra chuyện gì thì chỉ thấy đối phương dùng răng nhanh xé một bao nhỏ, sau đó lấy vật bên trong ra bao lên hạ thân hình, sau đó như chưa từng tạm dừng, một lần nữa áp lên người, xâm phạm vào cơ thể cậu.
Cả người cậu cứng đờ, cố gắng thả lỏng, suông sẽ tiếp nhận cự vật của đối phương.
“Lí Cẩn……..” Đối phương đột nhiên gọi tên của cậu.
“Ân?”
Nhưng đối phương không nói gì nữa, đại khái có lẽ cũng không phải gọi vì có chuyện gì muốn nói, chỉ là muốn gọi mà thôi.
Lí Cẩn muốn nói nhưng cảm giác được Chu Sĩ Tranh chậm rãi tiến nhập vào chỗ sâu, bắt đầu sáp nhập, ngẫu nhiên sẽ chạm vào nơi mẫn cảm làm Lí Cẩn không khỏi phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn, Chu Sĩ Tranh nghe thấy âm thanh của cậu bất đồng với lúc trước, kế tiếp liền cứ ma xát vào cùng một nơi, tựa hồ muốn làm cho cậu cảm thấy dễ chịu.
Khoái cảm từ phía sau truyền tới tràn ngập cả đầu óc, trừ bỏ những cơn đau bỏng rát xen lẫn khoái cảm sung sướng cậu đã không còn suy nghĩ được gì nữa, phân thân phía trước cũng vì luồng kích thích này mà buột chặt, nhưng mà vẫn chậm chạp không chiếm được giải thoát, Lí Cẩn không tự giác vặn vẹo thắt lưng, nghĩ muốn đem đối phương nuốt vào càng sâu hơn.
“Thật là…… thoải mái như vậy sao……” Bên tai truyền tới tiếng nói trầm thấp.
Cậu gật đầu lung tung, cảm giác được tiếng nói mình phát ra có chút nghẹn ngào rất mất mặt: “Thoải mái……..”
Bàn tay Chu Sĩ Tranh dao động vuốt ve cơ thể cậu, va chạm ở hạ thân cũng không có phút nào ngừng lại, hết lần này tới lần khác, Lí Cẩn cắn chặt khớp hàm, đè nén lại âm thanh. Tuy rằng cậu cũng không cảm thấy phát ra tiếng rên rỉ là chuyện xấu hổ, bất quá trong tình huống không thể khống chế bản thân mà vô tình bật ra âm thanh như vậy, cậu thà cắn răng nhịn xuống.
Hô hấp nam nhân dồn dập phả vào bên tai, toàn thân Lí Cẩn run rẩy một trận, đầu óc trống rỗng. Hạ thân trào ra chất lỏng trong chớp mắt thấm ướt sàng đan, men theo bắp đùi chảy xuống dưới, chất lỏng trắng đục nhanh chóng làm ướt sàng đan với nhiều hình thù bất quy tắc.
Nam nhân hung hăng đâm mạnh vào phía sau vài cái, tiếp theo cũng không động nữa. Lí Cẩn biết đối phương cũng đang trong thời điểm then chốt, nhưng bởi vì đột ngột phát tiết mà thả lỏng, cơ thể không thể khống chế đột ngột co rút vài cái, siết chặt lấy tính khí đang phồng to, rước lấy một tiếng than nhẹ bất ngờ không kịp phòng bị của Chu Sĩ Tranh đang ghé vào bên tai cậu.
Một lát sau, Chu Sĩ Tranh rút mình ra, thuận tay cởi cà vạt đang trói hai tay cậu. Lí Cẩn trở mình lại, cố gắng bình ổn hô hấp, dưới ánh đèn mờ ảo nhìn thấy Chu Sĩ Tranh ly khai một chút sau đó mới quay về giường ôm lấy cậu.
Trên người cả hai đều là mồ hôi ướt đẫm, mặc dù có chút muốn đi tắm nhưng kim chủ có vẻ muốn nghỉ ngơi một phen, Lí Cẩn liền thức thời nuốt lời muốn nói trở về yết hầu.
“Thật sự thoải mái như vậy?”
Lí Cẩn ngẩn ra, nhớ lại lúc nãy hình như đối phương cũng từng hỏi vấn đề này, nhưng bởi vì không hiểu vì sao đối phương muốn hỏi đến việc này, chỉ có thể ậm ờ trả lời: “Ân……..”
“Cảm giác đó thế nào?” Chu Sĩ Tranh lại hỏi, trong đó có loại nghi hoặc mơ hồ, tựa hồ thật sự cảm thấy khó hiểu cùng hoang mang.
Lí Cẩn sửng sốt một chút.
Đối phương rốt cuộc là thật tâm muốn biết đáp án hay chính là muốn tán tỉnh, cậu đột nhiên có chút không thể phân biệt được, cũng không có cách nào phán đoán.
“Đại khái là…… vừa đau lại vừa thoải mái đi.” Hắn có chút chần chờ đáp. Suy nghĩ lại một chút, theo kinh nghiệm quan hệ đồng tính tới nay, tỉ lệ đau đớn cùng thoải mái đại khái chiếm một nửa, có lẽ đối tượng là ai cũng có liên quan: bất quá, dáng người cùng kỹ xảo của Chu Sĩ Tranh cũng không xê xích nhiều lắm, bởi vậy cho tới giờ hắn vẫn cảm thấy công việc này cũng không khó khăn lắm.
“Phải không……….” Đối phương trầm ngâm, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó: “Lần sau, thử xem.”
“Gì cơ?”
Lí Cẩn có chút kinh ngạc, muốn hỏi rõ một chút, nhưng mà Chu Sĩ Tranh đã muốn nhắm mắt lại, bộ dáng như muốn nghỉ ngơi, hắn đành phải nuốt lời nói trở vào. Dù sao, Chu Sĩ Tranh rốt cuộc muốn làm gì cũng là quyền lợi của anh, dù sao đối phương là kim chủ, hắn chỉ cần phối hợp là đủ rồi, nguyên nhân hay lí do linh tinh gì đó hoàn toàn không quan trọng.
Chu Sĩ Tranh mở mắt ra, hiện tại đã khá khuya, người bên cạnh đã ngủ say, hô hấp vững vàng nằm nghiêng người bên cạnh mình.
Anh vươn tay chạm vào mái tóc cùng gò má đối phương, trong lúc mơ ngủ đối phương có chút giật mình, nhưng vẫn để mặc anh vuốt ve, hoàn toàn không có chút phòng bị nào, cũng không bài xích. Mặc kệ là hàng chân mày giãn ra hay đôi mi mắt khép chặt, ngay cả đôi môi khẽ nhếch………….mỗi bộ phận của người này đều vô cùng đáng yêu.
Chỉ có lúc này, Chu Sĩ Tranh mới có thể cảm nhận giữa hai người hoàn toàn không có gì ngăn cách. Mà loại cảm giác này làm anh lưu luyến, lại cảm thấy sợ hãi. Đối với thứ gì đó mình không thể chiếm được hoặc không thuộc về mình, anh từ rất lâu trước kia đã hiểu được đạo lý không thể cưỡng cầu, nhưng mà, lý giải được cùng hành động vẫn không thể đồng nhất.
Nhìn Lí Cẩn đang say ngủ bên cạnh, cảm giác khao khát cứ thúc dục anh. Nếu có thể, anh thật sự muốn dùng xiềng xích khóa chặt đối phương, nhốt trong căn phòng này, làm đối phương không thể rời đi, chỉ có thể ở đây chờ đợi anh đến, đối tượng duy nhất có thể trao đổi cũng chỉ có duy nhất mỗi anh. Như vậy, thời gian sẽ chậm chạp vô thức thay đổi nhận thức của người ta, đối phương có lẽ sẽ trở thành không thể rời khỏi anh.
Bất quá, Chu Sĩ Tranh hiểu rất rõ. Loại ý tưởng này không thể thực hành được. Tạm thời không nói tới việc đó sẽ dẫn tới kết quả thế nào, nhưng mà nghĩ đến những phản ứng của Lí Cẩn, anh không thể bất chấp tất cả để mạo hiểm. Anh không thể chịu nỗi chính mình đối mặt với ánh mắt sợ hãi hay phẫn hận của Lí Cẩn, nếu như vậy, Chu Sĩ Tranh thà rằng để đối phương xem mình là người xa lạ.
Vì thế…….. hình thức ở chung hiện tại, kỳ thật là kết quả tốt nhất anh có thể có được.
Cho dù cảm giác vẫn chưa đủ, thậm chí khát khao có thể tiến thêm một bước, nhưng anh không còn khả năng để có mơ ước nhiều hơn nữa.
Người bên cạnh đột nhiên giật mình, Chu Sĩ Tranh hồi phục lại tinh thần, chăm chú nhìn đối phương. Không biết là cảm thấy lạnh hay vì nguyên nhân khác, Lí Cẩn mơ màng nhích tới gần anh, gương mặt dán lên bờ vai anh, Chu Sĩ Tranh cũng không nghĩ nhiều, theo bản năng ôm đối phương vào lòng.
Rõ ràng bình thường trong lòng luôn tràn ngập cảnh giác, cho dù thân cận cỡ nào cũng mang vài phần xa cách, nhưng thời điểm này lại chủ động nhích tới gần, quả thực giống như một con mèo nhỏ. Chu Sĩ Tranh bật cười, hôn lên mặt đối phương vài cái.
Chiếm được vài tiếng lẩm bẩm mơ hồ, anh bất giác lại ôm Lí Cẩn chặt hơn.
Sáng hôm sau tỉnh lại, đối phương cũng đã tỉnh, hai người còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, duy trì tư thế ôm nhau, một lúc lâu sau Chu Sĩ Tranh không lập tức buông tay ra, ngược lại vuốt mái tóc rối bù của đối phương.
“Sĩ Tranh?”
“Ân………..” Anh thuận miệng trả lời, thả tay ra.
Lí Cẩn lập tức ngồi dậy xuống giường, mỉm cười nói: “Em đi chuẩn bị bữa sáng.”
Chu Sĩ Tranh kiệm lời gật gật đầu, nhìn theo bóng dáng đối phương rời khỏi phòng ngủ.
Ăn xong bữa sáng, Chu Sĩ Tranh như bình thường lái xe đi dạy. Lí Cẩn ở nhà, trải qua một ngày như mọi ngày, bật TV, tiêu thời gian bằng những chương trình TV nhàm chán. Tới giữa trưa, cậu tùy tiện ăn hai lát bánh mì, coi như xong bữa.
Lại nói tiếp, cuộc sống bao dưỡng cũng khá nhàm chán. Trừ bỏ việc bồi kim chủ trên giường, chuẩn bị ba bữa cơm, làm một vài công việc nhà đơn giản, đây chính là cuộc sống hiện tại của cậu.
Cậu thở dài, nằm trên sô pha, nhàm chán ấn điều khiển, đương lúc cậu nhàm chán muốn chết thì chuông điện thoại di động chợt reo vang…….cậu nhìn thoáng qua màn hình, người gọi tới là Chu Sĩ Tranh.
“A lô?”
“Là tôi.” Giọng nói đối phương có chút mơ hồ không rõ lắm: “Em hiện tại có rãnh không?”
“Có chuyện gì.” Nhận ra trạng thái đối phương dường như có chút bất thường, cậu lập tức ngồi bật dậy.
“Tôi có chút chuyện ngoài ý muốn, em biết lái xe không?”
“Biết.”
“Phiền em lái xe tới đây, tôi đang ở bệnh viện thành phố.”
“…………..Em biết rồi.”
Bệnh viện?
Lí Cẩn sửng sốt một chút, vội vàng chạy đi tìm chìa khóa, trong lòng có chút khẩn trương. Cũng không phải quá mức lo lắng cho Chu Sĩ Tranh, âm thanh của đối phương qua điện thoại rất bình tĩnh, không giống như đã xảy ra chuyện lớn gì; bất quá, nếu không có việc gì, vì sao đối phương lại ở bệnh viện?
Lái xe tới bệnh viện thành phố, nhìn thấy một bên chân Chu Sĩ Tranh không mang giày, trên mắt cá còn băng gạc, Lí Cẩn lập tức hiểu ra.
“Có chút chuyện ngoài ý muốn, chỉ bị trật chân thôi, không có việc gì.” Đối phương điềm nhiên như không có việc gì nói.
Thấy Chu Sĩ Tranh không có ý muốn giải thích nguyên nhân, Lí Cẩn cũng không hỏi nhiều, dựa theo chỉ thị của đối phương làm một ít việc lặt vặt. Mắt cá chân của Chu Sĩ Tranh có chút sưng lên, đã được băng bó tốt lắm, miễn cưỡng có thể chống nạn đi được, Lí Cẩn đỡ đối phương lên xe, lái về nhà.