Thiếu niên diện mạo đáng yêu tính tình có chút ngượng ngùng hướng hội thời quốc trung đã hoàn toàn biến mất; thay vào đó là Chu Sĩ Tranh của hiện tại, đã trở thành một người đàn ông trưởng thành………
Tướng mạo của anh so với quá khứ khác biệt rất lớn, chỉ có ngũ quan mơ hồ còn lưu lại chút hình dáng trong quá khứ, khí chất cũng hoàn toàn khác biệt. Trong quá khứ khi nói chuyện giọng điệu của anh giống như miếng bông mềm nhũn, nhưng hiện tại ngữ điệu vững vàng, đường cong mềm mại trên gương mặt thiếu niên đã rút đi trở nên kiên cường.
Dù sao Chu Sĩ Tranh cũng không còn là thiếu niên nữa……………
“Em nhớ lại.”Đối phương thấp giọng nói, giống như thở dài, trên mặt hoàn toàn không có biểu tình vui sướng khi nhận ra nhau, ngược lại còn có phần mệt mỏi: “Vì cái gì lại nhớ lại? Không phải em đã muốn quên hết rồi sao.”
“Em cũng không biết……..” Nhìn thấy đối phương không có chút nào vui vẻ, Lí Cẩn chỉ có thể trả lời như vậy.
Lần cuối hai người gặp mặt, Chu Sĩ Tranh đã cường hôn cậu, cũng chính vào lúc đó, cậu cuối cùng cũng có thể chân chính xác nhận đối phương quả thực thích mình. Sau đó, ảnh chụp hai người hôn môi bị công bố, xảy ra chuyện như vậy, cha mẹ Lí Cẩn lập tức quyết định để cậu chuyển trường, quyết định này vô cùng vội vàng, cậu thậm chí còn không có cơ hội để gặp mặt Chu Sĩ Tranh một lần cuối.
Đương nhiên cậu cũng không thích Chu Sĩ Tranh, cũng không có biện pháp nào để đáp lại tình cảm đó……. chính là dù sao Chu Sĩ Tranh cũng là bằng hữu của cậu, cho dù phải rời đi, cậu cũng không muốn không nói lời nào mà biến mất. Nhưng mà cuối cùng cũng phải rời đi, hết năm này tới năm khác trôi qua, cuối cùng Chu Sĩ Tranh cũng rời khỏi trí nhớ cậu, chỉ để lại một bóng dáng mờ nhạt.
Nếu không phải hai người bởi vì một kế ước mà gặp lại….. thì kết trục của bọn họ có lẽ là dần dần mờ nhạt đi trong trí nhớ.
“Lúc anh lựa chọn em, cũng đã nhận ra sao?” Lí Cẩn hỏi ra nghi vấn luôn tồn tại trong lòng mình.
Chu Sĩ Tranh gật gật đầu, giọng điệu vẫn vững vàng như cũ: “Liếc mắt một cái liền nhận ra. Tôi không nghĩ em sẽ làm loại công việc này.”
“Nói cách khác, nếu không có tôi trong danh sách, anh cũng sẽ tìm người khác?”
“Đúng vậy.” Chu Sĩ Tranh ngắn gọn đáp.
Không viết vì sao, nghe thấy đối phương trả lời như vậy, trong lòng Lí Cẩn lại có cảm giác nhẹ nhàng thở ra. Cậu không có tí oán thán nào về công việc này, chẳng qua, hai người gặp lại nhau xuất phát từ trùng hợp hay cố ý tạo thành, cậu đột nhiên ý thức mình có khuynh hướng thích vế trước hơn.
“Bởi vì thích em, nên mới chọn?” Cậu trực tiếp hỏi.
Lúc này Chu Sĩ Tranh không trả lời, trở nên trầm mặc. Từ vẻ mặt của đối phương, Lí Cẩn nhìn ra một chút chần chờ cùng do dự, nhưng cuối cùng Chu Sĩ Tranh vẫn mở miệng.
“Có lẽ.”
“Có lẽ?”
Chu Sĩ Tranh thở dài: “Đã qua nhiều năm như vậy, tôi vẫn nhớ em, chuyện này ngay cả bản thân tôi cũng thấy rất kỳ quái.”
Quả thật là như vậy. Nói chung, cũng hiếm có người cứ nhớ mãi không quên đối tượng mười mấy năm trước. Huống chi, tình hình của bọn họ lúc đó, ngay cả mối tình đầu cũng không bằng; cho tới bây giờ, Lí Cẩn vẫn không hiểu được, vì sao lúc đó Chu Sĩ Tranh lại thích mình, thậm chí có thể nói là thích đến mức cố chấp, không ngần ngại giam cầm cậu vài ngày, sau đó lại không có lí do để cậu chạy thoát.
Hai người lúc đó rõ ràng chỉ là bằng hữu đơn thuần…….. vô luận cậu tự hỏi bao nhiêu lần vẫn không thể lí giải, cũng không hiểu được.
“Tôi cũng không biết đến tột cùng có phải là thích hay không. Chẳng qua, cho tới giờ tôi vẫn muốn em. Loại cảm xúc này còn hơn cả thích, hoặc có lẽ đúng hơn là một loại chấp niệm.”
Tiếng nói Chu Sĩ Tranh bình thản dị thường, cũng không giống như đang thú nhận, chính là đang tự thuật một chuyện thực bình thường, dường như nó chẳng hề liên quan tới anh nên mới có thể bình tĩnh như vậy.
“Bất quá, tôi cũng hiểu được đối với em tôi có tồn tại hay không cũng không quan trọng, tôi không có khả năng có được em. Vì thế sau khi xác nhận em đã quên tôi, cho dù có quan hệ xác thịt tôi vẫn tận lực không can thiệp đến chuyện của em, cũng không giải thích với em…….”
Từ lúc hai người bắt đầu cuộc sống ở chung tới bây giờ, cả hai vẫn luôn duy trì hình thức bình ổn khi ở cùng nhau, cho dù nói chuyện, nhiều lắm cũng chỉ là một vài chuyện vô nghĩa, trên thực tế là tán hưu tán vượn; Lí Cẩn vốn nghĩ đó là vì quan hệ của cả hai là kim chủ cùng trai bao, vì thế không cần xâm nhập vào cuộc sống của anh nhiều, hiện tại xem ra, có lẽ không phải như thế.
Loại quan hệ không có chiều sâu này, nếu nói là hi vọng thì Chu Sĩ Tranh không muốn duy trì.
Bởi vì anh biết hai người không có hi vọng gì, cũng không có tương lai, vì thế Chu Sĩ Tranh lựa chọn dùng phương thức này để ở chung, coi như cả hai chỉ là lữ khách qua đường ngắn ngủi lướt qua cuộc sống của mình, sau khi đoạn quan hệ này chấm dứt, đoạn trí nhớ ở cùng nhau cũng dần dần phai màu mà trôi đi.
Có lẽ đối phương so với tưởng tượng còn bi quan hơn, Lí Cẩn nghĩ như vậy.
“Bất quá đến đây là kết thúc đi.”
“A?”
Sau đó Chu Sĩ Tranh không nói gì nữa. Lí Cẩn nhìn ra đối phương không có ý muốn nói chuyện nữa, liền thức thời không truy vấn nữa. Hai người cùng nằm trên giường lớn, rõ ràng mấy chục phút trước cơ thể mới giao triền thân mật như vậy, hiện tại lại duy trì một khoảng cách vi diệu, Lí Cẩn không khỏi cảm thấy mất tự nhiên.
Mãi đến ngày hôm sau, hai người rời khỏi khách sạn suối nước nóng trở về nhà Chu Sĩ Tranh, Lí Cẩn mới hiểu được ý nghĩa câu nói cuối cùng của anh.
“Em có thể thu thập đồ đạc đi được rồi.”
“Cái gì……..”
“Tôi đã liên lạc với quản lý. Tiền bồi thường hợp đồng tôi sẽ thanh toán, em không cần tiếp tục ở lại đây.” Chu Sĩ Tranh ngồi trên sô pha, dùng ánh mắt bình tĩnh dị thường nhìn cậu.
Ngạc nhiên qua đi, Lí Cẩn nhíu mi.
Tuy rằng phát triển tới nước này hoàn toàn có thể tưởng tượng được, nhưng vẫn nằm ngoài dự đoán của Lí Cẩn. Cậu biết rõ ràng đối phương thích mình, rồi lại đem cậu đẩy ra; hơn nữa loại quyết định này cũng không phải do hai người cùng quyết định, mà chỉ mình Chu Sĩ Tranh tự chủ trương, điểm ấy làm cậu vô luận thế nào cũng khó mà ngoan ngoãn thuận theo.
“Anh……….”
“Cứ như vậy đi.” Chu Sĩ Tranh hiếm khi đánh gảy lời cậu nói.
Lí Cẩn không khỏi có chút buồn bực.
Bởi vì nhận ra cậu, tự tiện bắt đầu mối quan hệ, lại tự tiện chấm dứt; người này thoạt nhìn bình tĩnh lý trí, kỳ thực so với bất kỳ ai lại càng chuyên quyền độc đoán hơn. Lí Cẩn nghĩ như vậy. Kỳ thật dựa theo lời đối phương chấm dứt đoạn quan hệ khế ước này cũng không có gì không tốt, dù sao cậu cũng nhớ ra Chu Sĩ Tranh trong quá khứ, hai người từng là bằng hữu, còn tiếp cục công việc như vậy có lẽ cũng rất xấu hổ đi.
Chính là Chu Sĩ Tranh cũng đã nghĩ trước cậu về điểm này, thậm chí còn liên lạc với quản lí, ngay cả chuyện tiền bồi thường cũng đàm xong, điểm này làm cậu cảm thấy không thoải mái. Chẳng lẽ Chu Sĩ Tranh cảm thấy một khi cậu nhớ ra anh, sẽ lập tức gián đoạn công việc này sao?
“Chu Sĩ Tranh…….”
“Chuyện gì.”
“Vì sao không tiếp tục.” Lí Cẩn nhìn đối phương, trên mặt vô thức lộ ra một tia hoang mang: “Nếu không thể nói chuyện yêu đương, có được xác thịt không phải cũng giống nhau sao? Huống chi, chúng ta cũng không phải chưa làm qua.”
Nếu là mình nhất định sẽ làm như vậy. Tuy rằng chưa có kinh nghiệm hẹn hò thực tế, nhưng mà nếu đối tượng là người mình thích thật sự, một lòng muốn có được thì vô luận là thủ đoạn gì, mặc dù là phương thức mình không thích nhất định cũng sẽ làm.
Cho dù chỉ là quan hệ thể xác, cho dù chỉ có thể tham lam thân cận được một lát….. không phải Chu Sĩ Tranh vì muốn như vậy mới bao dưỡng cậu sao?
“Tôi không phải một người dễ dàng thỏa mãn.” Chu Sĩ Tranh dừng một chút, lộ ra vẻ mặt giống như miễn cưỡng cười, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười: “Kì thật em đại khái cũng phát hiện tôi là một người 『 mất tự chủ 』. Lúc học quốc trung, tôi nhốt em trong nhà vài ngày, em còn không sợ sao?”
Lí Cẩn không trả lời.
Sợ? Đương nhiên sợ……. nhưng so với sợ hãi, lại càng nhiều hoang mang cùng khó hiểu hơn. Bởi vì không thể lí giải được, Chu Sĩ Tranh mới cảm thấy lo sợ và muốn lùi bước; lí giải được đối phương kỳ thật thích mình, muốn giữ lấy mình thì cậu đột ngột cảm thấy loại e ngại này hoàn toàn tiêu thất.
Vì thế sau ngày đó, cậu mới có thể tới sân thượng gặp mặt đối phương. Có lẽ Chu Sĩ Tranh cảm thấy đó chỉ là lần gặp mặt ngẫu nhiên, nhưng trên thực tế không phải như vậy.
“Cho dù là hiện tại, tôi vẫn luôn nhẫn nại. Muốn để em trở thành của tôi, muốn em lưu lại bên cạnh tôi, nhưng đó là chuyện không có khả năng. Khế ước chỉ có hạn định một năm, cho dù tiếp tục đoạn quan hệ này, một năm sau em cũng sẽ rời đi.”
Lí Cẩn để ý đối phương có chút nôn nóng nhắm chặt mi, nhưng rất nhanh liền thả lỏng.
“Hơn nữa, tôi cũng không xác định chính mình rốt cuộc có phải thích em hay không. Có lẽ khoảng thời gian dài tới bây giờ chỉ là chấp niệm, bởi vì tôi chưa bao giờ thật sự có được em, nói không chừng tôi chỉ là muốn thỏa mãn dục vọng muốn chiếm giữ của mình, cũng không phải là thực sự thích em.” Chu Sĩ Tranh nói xong, khẽ cắn môi dưới, dùng ánh mắt bình tĩnh gần như lạnh như băng nhìn Lí Cẩn: “Như vậy em đã hiểu rõ chưa.”
“Không rõ.”
“Ở chung với người từng giam cầm mình, em không sợ hãi sao?”
“Sẽ không.” Lí Cẩn tùy tiện nói.
Chu Sĩ Tranh thoáng chốc lộ ra vẻ mặt không thể hiểu được, giống như nghe thấy những từ ngữ mình không giải thích được: “Vì cái gì?”
Vì cái gì…… nào có lí do gì a.
Cho dù từng bị giam cầm, từng vì thế mà cảm thấy sợ hãi, nhưng đây đều là những việc rất lâu trước kia, trong trí nhớ mơ hồ của cậu sớm đã không còn ấn tượng; hiện tại nhớ lại nhiều lắm cũng chính là thời gian hai người làm bằng hữu. Một khi nhớ được gương mặt đối phương, những kỉ niệm trong trí nhớ như sống lại, nảy lên trong đầu.
Nhiều năm như vậy, tuy rằng cậu đã quên đi nhiều chuyện, nhưng không phải cái gì cũng không nhớ. Ít nhất cậu vẫn còn nhớ được năm đó Chu Sĩ Tranh tính cách ngại ngùng lộ ra tươi cười, phán đoán kia cũng không phải hư cấu, bọn họ lúc đó quả thực có đoạn thời gian vô cùng vui vẻ.
“Em cảm thấy….. anh hẳn sẽ không tổn thương em.”
“Cái gì làm em nói như vậy.” Chu Sĩ Tranh chẳng ừ hử gì liền phản bác lại.
“Bởi vì khi đó, anh không phải cái gì cũng không làm lại để em đi sao?” Lí Cẩn mỉm cười một chút: “Nếu là em, tuyệt đối không có khả năng bỏ qua đối tượng bị chính mình giam cầm…. nhưng mà cái gì anh cũng không làm, ngay cả hôn một chút cũng không dám.”
“Đó là bởi vì……” Chu Sĩ Tranh tựa hồ muốn giải thích.
“Anh sợ bị em chán ghét nên cho dù dục vọng muốn chiếm lấy mãnh liệt, nhưng cuối cùng anh vẫn để em ly khai.” Lí Cẩn nói tiếp lời đối phương, tự tiện nói ra suy nghĩ của mình. Nhìn thấy đối phương để lộ biểu tình giật mình đến ngây người, cậu cảm thấy chính mình dù có nói sai, đại khái cũng chỉ sai một nửa còn lại là chính xác.
Nói chung đối mặt với đối tượng từng giam cầm mình đúng là trốn cũng không kịp; nhưng mà không biết vì sao nhìn