- Chính vì yêu anh nên em mới không chịu đựng nổi. Trước đây, em không quan tâm vì em nghĩ mình không thể yêu anh.
*
Lâm Hướng An đang đứng tựa vào xe đợi Nhiễm Nhiễm, đốm thuốc trên đầu ngón tay lúc tỏ lúc mờ trong đêm đen. Anh nhìn thấy cô từ trong tòa nhà đi ra thì lập tức đứng thẳng lên, bước về phía trước. Nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Nhiễm Nhiễm, anh lại ngập ngừng dừng bước.
Vì không đi giày cao gót nên nhìn dáng cô thấp hơn ngày thường khá nhiều, lại mặc chiếc áo màu xám nên trông người càng nhỏ, giống như cậu bé chưa lớn. Lâm Hướng An bỗng nhớ lại vóc dáng của cô hồi còn đi học, cô cũng thường ăn mặc thế này, tóc ngắn, áo thun, quần bò. Có điều, lúc đó trông cô còn mập mạp, ánh mắt luôn ẩn chứa nụ cười ngây ngô.
Lâm Hướng An bỗng thấy chua xót trong lòng, khẽ gọi tên cô:
- Nhiễm Nhiễm…
Cô bước lại gần Lâm Hướng An mấy bước, hơi ngẩng đầu lên nhìn anh, hỏi:
- Lâm Hướng An, lời anh vừa nói là ý gì? Anh đã làm gì?
Đối mặt với câu chất vấn lạnh lùng của cô, Lâm Hướng An chỉ biết liếm môi, tự nhủ mình không làm sai, rồi trầm giọng hỏi:
- Chúng ta lên xe nói chuyện, được không?
Nhiễm Nhiễm bình tĩnh nhìn anh vài giây, lặng lẽ vòng qua đầu xe, mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.
Lâm Hướng An cũng vội lên xe, hỏi cô:
- Em ăn tối chưa? Anh đưa em đi ăn nhé? Muốn ăn gì nào?
Nhiễm Nhiễm thờ ơ nói:
- Chưa ăn, cũng chẳng muốn ăn gì cả. Trông thấy anh, tôi chẳng muốn ăn nữa rồi.
Lâm Hướng An cực kỳ bối rối đành im lặng, Nhiễm Nhiễm cười khẩy hỏi:
- Nói đi. Rốt cuộc chuyện là thế nào? Vụ án của mẹ tôi có liên quan gì đến anh?
Lâm Hướng An rủ mắt, thản nhiên nói:
- Anh đã xem qua hồ sơ vụ án đó. Tình tiết rất căng, theo luật thì sẽ bị án tử hình.
Nhiễm Nhiễm tức giận cười lạnh lùng, nắm hai tay thành nắm đấm:
- Sao nào? Anh đến lên tiếng đòi chính nghĩa cho người chết sao?
Lâm Hướng An chậm rãi lắc đầu:
- Không đâu. Anh chỉ nói ra sự thực thôi.
Khóe môi Nhiễm Nhiễm vẫn còn nụ cười mỉa mai, cô giận dữ nhìn trừng trừng vào Lâm Hướng An, hỏi:
- Bên tòa án nói có lãnh đạo để ý tới vụ án này. Không ngờ vị lãnh đạo ấy lại là anh?
- Anh không phải là lãnh đạo gì cả. Anh chỉ là thư ký. - Lâm Hướng An ôn tồn trả lời, ngừng lại giây lát, anh tiếp tục nói: - Có điều, đúng là anh đã nhờ người để ý đến vụ án này.
Nhiễm Nhiễm cắn răng căm hận, cố gắng kiềm chế bản thân để không bổ nhào đến cấu xé người đàn ông trước mặt. Cô đã cố hết sức, cơ thể như đang run lên. Một lát sau, cô mới thả lỏng cơ hàm đã tê cứng, hỏi anh:
- Lâm Hướng An, tôi đã làm chuyện có lỗi với anh sao? Anh thù hận tôi thế ư?
Lâm Hướng An né ánh nhìn của cô, khẽ trả lời:
- Không. Là anh luôn có lỗi với em.
Cuối cùng, Nhiễm Nhiễm không kìm nổi tức giận, gần như điên cuồng gào thét:
- Thế tại sao anh lại làm vậy? Không làm như vậy không được sao? Phải ép mẹ tôi vào chỗ chết mới được sao? Đây là chính nghĩa ư? Không sai. Bà ấy đã giết người, bà ấy có tội. Tôi có thể làm thế nào chứ? Bà ấy là mẹ tôi. Bà ấy là mẹ của tôi! Anh muốn tôi phải làm thế nào? Giương mắt nhìn bà ấy bị xử bắn sao? Lâm Hướng An, tôi không định giúp mẹ tôi trốn chạy khỏi sự trừng phạt. Tôi chỉ muốn giữ tính mạng cho bà ấy thôi, hoãn tử hình không được sao? Phạt bà ấy mức tù chung thân không được sao?
Lâm Hướng An lặng lẽ nhìn cô, nhẫn nại đợi cô gào thét xong mới nói:
- Được, có thể hoãn tử hình. Anh có thể bảo người ta đừng quá chú ý tới vụ án này. Anh có thể bảo toàn tính mạng cho cô Hàn, lui lại vài năm thì ắt sẽ nghĩ ra biện pháp thôi. Nhưng… em phải chấp nhận một điều kiện của anh.
Nhiễm Nhiễm lập tức ngẩn người, vô thức hỏi lại:
- Điều kiện gì?
Lâm Hướng An nhếch khóe môi, chậm rãi nói:
- Em và Thiệu Minh Trạch chia tay. Chúng ta đến với nhau.
Nhiễm Nhiễm tưởng mình nghe nhầm, liền hỏi lại anh một lần nữa:
- Anh nói gì?
Lâm Hướng An nhìn cô, nói:
- Anh nói em chia tay với Thiệu Minh Trạch và ở với anh. Anh sẽ giúp em giải quyết vụ án của cô Hàn.
Nhiễm Nhiễm sững sờ nhìn anh giây lát rồi bỗng phá lên cười. Cô như nghe một câu chuyện nực cười, ngẩng mặt lên cười mà nước mắt lại trào ra.
Lâm Hướng An có chút lo lắng, bảo cô:
- Nhiễm Nhiễm, em đừng cười nữa.
Nhiễm Nhiễm lại cười rất lâu. Cố gắng lắm, cô mới nín được cười, rồi dùng tay lau nước mắt trên mặt, hỏi Lâm Hướng An:
- Lâm Hướng An, ý anh là chúng ta quay lại ngày xưa, để Thiệu Minh Trạch và Tô Mạch gương vỡ lại lành sao? Anh tính toán kiểu gì vậy? Vì Tô Mạch mà chẳng thiết thân mình hay sao? Hơ! Tình yêu của anh thật vĩ đại! Bái phục, bái phục! Có điều, anh yêu Tô Mạch như vậy mà có thể nhìn cô ta lấy người khác sao? Anh không ghen à? Cô ta sẽ lấy một người đàn ông khác rồi sinh con. Họ sẽ ôm nhau, hôn nhau, ân ái…
- Đủ rồi, Nhiễm Nhiễm. - Sắc mặt Lâm Hướng An thật khó coi, bực bội nhìn cô.
Nhiễm Nhiễm không nhịn được lại phá lên cười:
- Nhìn xem. Tôi chỉ nói mấy câu mà anh đã không chịu nổi rồi. Nhưng họ có thể làm như vậy đấy. Lẽ nào anh chỉ nghĩ ra được cách này để làm động lòng Tô Mạch, để cô ta phát hiện ra điểm tốt của anh, sau đó quay lại với anh? Khả năng đó thực sự là quá nhỏ! Tôi nói cho anh biết nhé, kỹ thuật trên giường của Thiệu Minh Trạch rất tốt, đàn bà đều khó có thể cưỡng nổi. Anh xem Tô Mạch và anh ấy chia tay lâu như vậy rồi mà cô ta vẫn nhớ đến anh ấy. Anh cũng nhìn tôi đây này, trước đây tôi sống chết yêu anh, chia tay đã mấy năm mà không quên nổi, nhưng từ khi lên giường với anh ấy xong, trong mắt tôi chỉ còn lại mình anh ấy thôi.
Lời cô nói thực sự rất khó nghe, sắc mặt Lâm Hướng An càng lúc càng tái mét. Anh bặm chặt môi, không nói lời nào, nổ máy xe, chiếc xe lao vút ra khỏi khu chung cư.
Nhiễm Nhiễm cũng tối sầm mặt, lạnh lùng hỏi:
- Anh định đưa tôi đi đâu?
Lâm Hướng An hít một hơi thật sâu, trấn tĩnh bản thân rồi mới bình tĩnh trả lời:
- Anh đưa em đi gặp Thiệu Minh Trạch, xem xem bây giờ anh ta đang ở đâu, làm gì, sau đó em hẵng quyết định có chấp nhận điều kiện của anh không.
Nhiễm Nhiễm sững người, quát lớn:
- Tôi không đi. Tôi không cần đi.
Đúng vậy, cô không cần đi. Cô biết Thiệu Minh Trạch đang ở đâu, cũng biết bây giờ anh đang làm gì. Bây giờ anh đang ở bệnh viện bên con gái bé bỏng của anh và Tô Mạch. Cô biết, cô luôn biết điều đó. Tuy chưa từng tận mắt chứng kiến nhưng cô biết. Điều này thì sao chứ? Thiệu Minh Trạch cũng chẳng giấu giếm cô. Anh vẫn chạy qua chạy lại hai bên. Anh sẽ đến bệnh viện chăm sóc cho con gái, cũng cố sức giúp cô nhờ người giữ lại tính mạng cho bà Hàn.
Lâm Hướng An liếc mắt nhìn cô, hỏi:
- Em đang sợ điều gì?
Nhiễm Nhiễm không nói, bỗng quay người kéo cánh cửa xe.
Lâm Hướng An nhất thời hoảng hốt vội kéo cô lại, nói:
- Em định làm gì?
Tay Nhiễm Nhiễm đặt trên cửa xe, cô quay đầu lại nhìn anh và thét lên:
- Anh dừng xe lại, nếu không tôi sẽ nhảy xuống.
Cánh cửa xe đã mở ra, tuy Lâm Hướng An giữ được một cánh tay Nhiễm Nhiễm nhưng nếu cô cố tình nhảy xuống thì sẽ xảy ra chuyện. Lâm Hướng An cuối cùng cũng sợ, vội đạp phanh đỗ xe vào lề đường.
Xe còn chưa dừng lại hẳn, Nhiễm Nhiễm đã lao xuống. Lâm Hướng An vội xuống xe đuổi theo cô, muốn kéo tay cô lại.
Nhiễm Nhiễm vùng tay lùi lại vài bước, trông giống như con mèo hoang vừa cảnh giác vừa sợ hãi trừng mắt nhìn anh. Cô thét lên:
- Anh đừng động vào tôi!
Sắc mặt Lâm Hướng An hiện lên nét bi thương, đứng cách Nhiễm Nhiễm mấy bước, khàn giọng hỏi:
- Em thật sự yêu Thiệu Minh Trạch đến thế sao?
Lồng ngực Nhiễm Nhiễm phập phồng, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch, dần dần cô không kìm nén nổi, nước mắt trào ra, giọng nghẹn ngào hỏi:
- Lâm Hướng An, tôi cũng muốn hỏi anh, anh thật sự yêu Tô Mạch đến thế sao? Còn giúp Tô Mạch giành lại người đàn ông mà cô ta yêu sao?
Dường như có thứ gì đó mắc kẹt trong cổ họng Lâm Hướng An, lồng ngực anh đau nhói từng cơn, anh bước lên một bước, cúi xuống hỏi cô:
- Nhiễm Nhiễm, chúng ta sống cùng nhau được không? Anh sẽ yêu em, yêu em thật lòng.
Nhiễm Nhiễm ngẩng lên nhìn anh:
- Nếu như tôi nói không thì sao?
Lâm Hướng An nhếch khóe môi, hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm nói:
- Vậy thì vụ án của cô Hàn phán tội gì thì phán.
Nhiễm Nhiễm cười lạnh lùng:
- Anh chắc chắn như vậy sao? Anh tìm người theo dõi vụ án đó thì tôi cũng có thể tìm được người có thể giữ tính mạng của mẹ mình.
Lâm Hướng An khẽ thở dài:
- Nhiễm Nhiễm, không phải lúc nào có tiền cũng có thể mua được quan hệ. Hơn nữa, em thật sự mạo hiểm tính mạng của cô Hàn sao? Nếu một khi bị tuyên án tử hình thì dù mọi người có kháng án lên trên, cơ hội thay đổi cũng rất nhỏ.
Nhiễm Nhiễm toàn thân run rẩy, cô chưa từng hận người nào như lúc này. Cô nhìn Lâm Hướng An rất lâu, mãi sau mới cố nén cơn giận, cắn răng nói từng chữ một:
- Được. Tôi và Thiệu Minh Trạch chia tay.
Lâm Hướng An vẫn nhìn cô bất động, ánh mắt không hề ẩn chứa niềm vui mà chỉ ngập tràn u sầu. Anh khẽ gọi:
- Nhiễm Nhiễm!
Nhiễm Nhiễm đã hiểu, người đàn ông đang đứng trước mặt cô trong lòng chỉ có nữ thần Tô Mạch thôi. Dù cô có giận dữ hay đau buồn thì anh cũng không quan tâm, thế nên chẳng cần phải đóng kịch làm gì, cô chỉ nhìn anh, lạnh lùng hỏi:
- Lâm công tử còn muốn nhắn nhủ gì nữa sao? Hay là muốn tận mắt thấy tôi gọi điện bảo chia tay với Thiệu Minh Trạch mới yên tâm?
Cô rút di động trong túi ra, làm tư thế chuẩn bị gọi điện cho Thiệu Minh Trạch. Lâm Hướng An vội ngăn cô lại:
- Cũng phải. Ít nhất tôi và Thiệu Minh Trạch cũng đã đính hôn, không thể chia tay đơn giản chỉ bằng một cuộc điện thoại, kẻo lại lằng nhằng về sau.
Lâm Hướng An bỗng nói:
- Bây giờ em và anh đến bệnh viện.
Nhiễm Nhiễm chau mày:
- Ý anh là gì?
Lâm Hướng An nói:
- Em không thể để Thiệu Minh Trạch biết anh ép em chia tay với anh ta được.
Nhiễm Nhiễm sững người, lập tức cười lạnh lùng, nói:
- Sao nào? Lâm công tử dám làm mà không dám chịu ư? Anh sợ Thiệu Minh Trạch biết chuyện sẽ khiến nữ thần của anh phải chịu ấm ức à?
Lâm Hướng An chẳng thèm để ý đến lời mỉa mai của cô, từ tốn nói:
- Tới bệnh viện nhé. Tới xem gia đình nhà họ. Đến lúc đó, có lẽ em sẽ cảm thấy chia tay là lựa chọn đúng đắn. Họ vốn là một gia đình. Em, anh, hai chúng ta thực ra đều là người ngoài.
Từ “một gia đình” này khiến trái tim Nhiễm Nhiễm nhói đau. Cô đứng sững rất lâu rồi mới nghe thấy Lâm Hướng An gọi mình lên xe.
Trong phòng bệnh, Thiệu Minh Trạch đang ngồi ghế sát đầu giường kể chuyện cổ tích cho con gái. Tô Mạch ngồi ở chiếc ghế nhỏ phía bên kia, cúi xuống lặng lẽ gọt táo. Quả táo rất lớn, lớp vỏ đỏ cuộn thành vòng theo lưỡi dao nhỏ trên tay Tô Mạch để lộ ra lớp thịt táo màu mật ong, nhìn họ có vẻ rất vui. Lúc sau, Tô Mạch gọt xong vỏ táo, bổ một miếng táo nhỏ đưa cho con gái, phần còn lại thì khoét hạt rồi đưa cả cho Thiệu Minh Trạch.
Tay cô bé vẫn đang cắm ống truyền dịch, khuôn mặt gầy gò, xanh xao. Nhận miếng táo xong, miệng nó còn lẩm b