Nhìn bộ dạng chân thành của ông, Nhiễm Nhiễm chỉ biết đáp “vâng” nhưng trong lòng lại không cho là vậy. Cô thầm nghĩ: Trước đây ông cũng nói sẽ giao công ty cho tôi, nhưng chẳng phải chỉ cần một cái vung tay đã đẩy tôi xuống dưới làm nhân viên quèn sao? Những lời của ông chẳng đáng tin chút nào, chỉ là tôi không biết chuyện gì đã khiến ông đổi ý như vậy thôi.
Nhiễm Nhiễm trở về nhà, kể chuyện này với Thiệu Minh Trạch. Anh khuyên cô:
- Dù là vì nguyên nhân gì, ông ấy đã chịu trao quyền cho em là tốt rồi. Tóm lại em chỉ cần cẩn thận là được.
Nhiễm Nhiễm ngồi bó gối trên ghế sofa, cuộn tròn người như quả bóng, nghiêm túc gật đầu nói:
- Trước mắt cũng chỉ có thể bước từng bước mà thôi.
Thiệu Minh Trạch không kìm được phì cười, bước đến ngồi bên cô, đưa tay xoa bóp vai cho cô, cười nói:
- Không cần căng thẳng thế đâu. Cùng lắm thì em quay về làm bà chủ gia đình. Cả đời mẹ anh không đi làm, thế mà chẳng phải bây giờ sống vẫn rất tốt sao?
Nhiễm Nhiễm liếc anh một cái tỏ vẻ không tán đồng:
- Thứ đáng là của em, tại sao em lại từ chối chứ? Tóm lại là không thể uổng công gọi ông ấy là bố được.
Thiệu Minh Trạch cười, cầm cuốn tạp chí lên xem:
- Tùy em.
Nhiễm Nhiễm ngẫm nghĩ một lát bỗng nói:
- Em chẳng cần chức vụ gì cả, em chỉ cần cổ phần của Hồng Viễn thôi.
Chỉ thứ đó mới thực tế. Không phải ông Hạ Hồng Viễn luôn nói sớm muộn gì cũng sẽ giao công ty cho cô con gái duy nhất là cô sao? Vậy thì giao cổ phiếu cho cô trước là được rồi.
Thiệu Minh Trạch nhướng mày, quay đầu nhìn cô, hỏi:
- Em nói thật chứ?
Nhiễm Nhiễm gật đầu:
- Đương nhiên là thật rồi.
Thiệu Minh Trạch lim dim mắt, trầm ngâm hồi lâu mới nói:
- Vậy chúng ta phải tính toán xem làm thế nào mới có thể làm được chuyện này?
Buổi chiều, ông Hạ Hồng Viễn vừa gọi điện cho cô nói về việc phê duyệt dự án ngoại ô phía nam. Ý ông là muốn mượn sức Thiệu Thị, nếu không thì dự án chẳng thể triển khai được, hai nhà cũng không thể bắt đầu hợp tác.
Nhiễm Nhiễm liền hỏi:
- Anh có cách làm cho các khâu của dự án được phê duyệt không?
Thiệu Thị cũng làm về bất động sản, ắt hẳn cũng có chút liên quan. Chỉ cần Thiệu Thị chịu ra mặt, chưa biết chừng có thể giúp chuyện phê duyệt của ông Hạ Hồng Viễn được tiến hành nhanh chóng hơn. Thiệu Minh Trạch cân nhắc nói:
- Không dám khẳng định nhưng cũng chắc đến bảy, tám phần.
Anh bỏ sức, còn cô thu lợi, nghe anh nói vậy đương nhiên cô cũng có chút chột dạ. Cô cười hì hì bước đến ngồi trước mặt anh, giúp anh chỉnh lại cổ áo sơ mi:
- Hai ta có cần phân biệt rõ ràng như vậy không? Của em không phải là của anh à? Em muốn lấy cổ phần làm của hồi môn. Chỉ cần người kết hôn với em là anh thì số cổ phần đó đâu thể thuộc về người khác được.
Từ sau đêm ấy, thái độ của cô với anh thân mật hơn rất nhiều. Lời nói, cử chỉ cũng mạnh bạo hơn nhiều. Thiệu Minh Trạch khẽ lắc đầu, đến khi thấy Nhiễm Nhiễm có chút sốt sắng, anh mới từ từ giải thích:
- Em nghĩ lệch lạc quá. Ý anh là chỉ cần anh làm được chuyện này cho em, em không nên chỉ đòi ông ấy “chút” cổ phiếu, mà có thể đòi nhiều hơn.
Nhiễm Nhiễm bỗng cảm thấy vừa yêu vừa hận anh, cúi xuống hôn chụt anh một cái thật kêu, rồi nói:
- Thiệu Minh Trạch, em yêu anh thật rồi. Chỉ cần anh giở trò lưu manh một cách quang minh chính đại thôi.
- Cũng chỉ có em tính toán với bố đẻ mình mới được coi là quang minh chính đại thôi.
Ông Hạ Hồng Viễn quyết định thật nhanh chóng. Hạ Nhiễm Nhiễm còn chưa biết mở miệng đòi ông ta cổ phần thế nào thì đã bị điều về phòng trợ lý. Trước đây cô rời khỏi phòng trợ lý vì người tình bé nhỏ của ông Hạ Hồng Viễn có thai, ông tự nhận là có con trai kế thừa cơ nghiệp, lại muốn xoa dịu bà Bành Tinh nên mới điều Nhiễm Nhiễm xuống bộ phận Tiêu thụ. Cho dù muốn lấy lòng Thiệu Minh Trạch thì ông cũng chỉ cần ngầm giúp đỡ cô là được, cần gì phải cao giọng điều cô quay về, còn thiếu mỗi nước tuyên bố với bên ngoài, cô là người thừa kế Hạ Hồng Viễn mà thôi.
Nhiễm Nhiễm vô cùng kinh ngạc, không biết tại sao bỗng nhiên ông Hạ Hồng Viễn lại làm vậy. Nhưng cô nhanh chóng biết được nguyên do.
Ngày thứ hai khi cô quay về phòng trợ lý, có một người đàn ông trung niên dẫn theo gần chục người có cả nam cả nữ xông qua hàng rào bảo vệ dưới tòa nhà, đến thẳng phòng làm việc của ông Hạ Hồng Viễn, đòi ông phải giải thích, họ nói gì mà con gái lớn của họ không thể ra đi một cách vô cớ như vậy được.
Lúc này, Nhiễm Nhiễm mới biết người tình bé nhỏ đang mang thai của ông Hạ Hồng Viễn đã bị tai nạn xe lúc ra ngoài đi dạo vào buổi tối. Người lái xe gây tai nạn đã bỏ chạy. Người đi đường có lòng tốt đã gọi cấp cứu nhưng tiếc là không kịp, không những không giữ được đứa trẻ mà người mẹ cũng tử vong. Người nhà của cô gái đó không cam lòng nên đã dẫn người đến làm loạn ở công ty của ông Hạ Hồng Viễn.
Nhiễm Nhiễm bỗng nhiên tỉnh ngộ, thảo nào dạo này ông Hạ Hồng Viễn lại sa sút như vậy. Hóa ra, cậu con trai ông mong đợi bấy lâu đã không còn nữa. Cô nhất thời không nói ra nổi cảm giác của mình là thế nào. Có chút vui mừng trên sự đau khổ của người khác nhưng cũng không khỏi thương cảm cho mẹ con họ. Dù người lớn có sai trái gì thì trẻ con vẫn luôn vô tội, không ngờ đứa trẻ ấy lại phải mất mạng cùng mẹ mình.
Người tình bé nhỏ ấy là người ngoại tỉnh. Sau khi xảy ra chuyện mấy ngày, người nhà mới biết tin, vội đến bệnh viện mới biết con gái mình chết lúc đang có thai. Họ dẫn người đến tìm bố của đứa bé. Người nhà của người tình bé nhỏ khí thế hùng hổ đến đòi lại công bằng, đập nát đồ trong văn phòng của ông Hạ Hồng Viễn. Cuối cùng, không biết ông Hạ Hồng Viễn đã bồi thường họ bao nhiêu tiền mà họ chịu ra về.
Ông Hạ Hồng Viễn sắc mặt tái xanh, một mình ngồi trong văn phòng cả buổi rồi khăng khăng đòi ly hôn với bà Bành Tinh.
Khi Nhiễm Nhiễm mang công văn đến cho ông Hạ Hồng Viễn thì tình cờ nghe lén được vài câu.
Bà Bành Tinh khóc lóc với ông Hạ Hồng Viễn:
- Chuyện này không phải do em làm. Thật sự không phải do em làm, Hồng Viễn, anh phải tin em. Em hận con hồ ly tinh đó, nhưng cũng không đến mức đâm xe vào người ta. Em thật sự không có gan giết người.
Giọng ông Hạ Hồng Viễn lạnh lùng, cay độc:
- Cô không có gan sao? Gan cô to lắm cơ mà. Cô nghĩ rằng con phố đó ít người, lại là buổi tối nên không ai nhìn thấy sao? Bành Tinh, tôi nói cho cô biết, camera của cửa hàng tiện lợi ven đường đã chụp lại rất rõ chiếc xe của cô. Nếu không phải tôi bỏ tiền ra mua đoạn phim đó về thì cô đã sớm bị cảnh sát bắt đi rồi.
Bành Tinh vội nói:
- Không đâu. Không đâu. Có người hãm hại em.
Ông Hạ Hồng Viễn cười lạnh lùng:
- Hãm hại cô? Ai hãm hại cô chứ? Đây có phải là lần đầu cô làm chuyện này đâu. Cô đừng tưởng tôi không biết. Năm ấy, cô đã gửi lá thư đó đến trường, cô hại cho A Nghiên bị đuổi học, hại cô ấy bị dồn vào bước đường cùng. Cô ép cô ấy phải nhảy lầu.
Bà Bành Tinh hoảng loạn giải thích:
- Không phải em, thật sự không phải em. Quan hệ giữa em và A Nghiên rất tốt. Sao em có thể làm chuyện đó được chứ? Là có bạn học trông thấy cô ấy ở bệnh viện phụ sản, nên chuyện cô ấy có thai mới bị lộ ra ngoài. Mọi người đều bàn luận. Cô ấy nghĩ không thông nên mới...
Căn phòng bỗng chìm trong yên lặng, mãi sau mới nghe thấy tiếng ông Hạ Hồng Viễn thở dài:
- Bành Tinh, dù chuyện trước đây như thế nào thì bây giờ tôi cũng không muốn so đo nữa. Chúng ta ly hôn, Thần Thần ở với tôi. Tôi sẽ cho cô một khoản tiền đủ để cô tiêu hết nửa đời còn lại. Cô ra nước ngoài đi, cũng để tránh gây thêm rắc rối ở đây. Chuyện này giấu được, nhưng ai biết được liệu sau này nó có bị lộ không. Đến lúc đó dù có nhiều tiền mức nào thì cũng không bảo vệ nổi cô đâu.
Nhiễm Nhiễm đứng ở ngoài nghe mà vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ thảo nào thư ký ở phòng bên cũng phải ra ngoài. Hóa ra hai người trong phòng lại nói chuyện cơ mật như vậy. Nhiễm Nhiễm rón rén quay lại phòng của mình. Cô ngồi xuống ghế mà tim vẫn đập thình thịch như gõ trống.
Trước đây, cô biết Bành Tinh là người phụ nữ nham hiểm xảo quyệt, nhưng không ngờ bà ta lại ra tay độc ác đến như vậy. Bà ta còn dám tự mình lái xe đâm vào người phụ nữ đang mang thai. Phải căm hận nhường nào mới có thể làm nổi việc đó? Hơn nữa, ông Hạ Hồng Viễn nói đây không phải là lần đầu tiên bà ta làm chuyện hại người. Trước đây có cô A Nghiên nào đó cũng từng bị bà ta hãm hại.
Nhiễm Nhiễm càng nghĩ càng thấy sợ. Buổi tối, cô về chỗ bà Hàn để hỏi xem rốt cuộc bà Bành Tinh là người thế nào, quen ông Hạ Hồng Viễn ra sao.
Bà Hàn vừa nghe nhắc đến cái tên Bành Tinh thì sắc mặt liền không vui, liếc nhìn Nhiễm Nhiễm, hỏi:
- Con nhắc đến người đó làm gì?
Nhiễm Nhiễm ngẫm nghĩ rồi đáp:
- Ông Hạ Hồng Viễn đang đòi ly hôn với bà ta.
Bà Hàn có chút ngạc nhiên:
- Ly hôn ư?
- Vâng. Ly hôn. – Nhiễm Nhiễm gật đầu: - Ông Hạ Hồng Viễn đồng ý cho bà Bành Tinh một khoản tiền rồi đưa bà ta ra nước ngoài, nhưng Thần Thần sẽ ở với ông ấy.
Đây là điều mà Nhiễm Nhiễm thực sự không hiểu nổi. Ông Hạ Hồng Viễn đã sớm biết Thần Thần không phải là con trai mình, tại sao lại đòi quyền nuôi Thần Thần? Lẽ nào ông muốn giữ cậu con trai này để ra uy trước mặt mình sao?
- Ông Hạ Hồng Viễn là người thù dai. Sao ông ta có thể nuôi con trai cho kẻ khác. Con nghĩ xem, nếu đứa trẻ đó theo ông ta thì không biết bị ông ta nuôi dạy thành ra thế nào?
Nhiễm Nhiễm không kìm nổi, hỏi bà Hàn:
- Ý mẹ là ông ấy cố ý làm hư hỏng Thần Thần ư?
Bà Hàn không trả lời, chỉ tự nhủ một câu:
- Báo ứng.
Nhiễm Nhiễm chỉ biết im lặng ngồi đó rất lâu rồi mới hỏi bà Hàn biết A Nghiên là ai không. Bà Hàn cảm thấy rất lạ khi Nhiễm Nhiễm biết cái tên này. Bà trở nên cảnh giác hơn, nhìn cô thăm dò, hỏi lại:
- Sao con biết người này?
Nhiễm Nhiễm đáp:
- Con nghe từ chính miệng ông Hạ Hồng Viễn nói. Hình như bà Bành Tinh cũng quen người này.
Sắc mặt bà Hàn dịu lại, bà cúi đầu chậm rãi chỉnh lại vạt áo, khóe môi hơi nhếch lên mỉa mai:
- Đương nhiên là bà ta quen rồi. Bà ta và A Nghiên đó là bạn tốt của nhau. Hai người là bạn cùng phòng trong ký túc, cũng đều là người chẳng ra gì. A Nghiên đi lại với ông Hạ Hồng Viễn trước, qua người đó ông Hạ Hồng Viễn mới quen biết bà Bành Tinh. Ai ngờ người chị em tốt đã dồn người ta vào bước đường cùng.
- Sao A Nghiên lại chết? – Nhiễm Nhiễm lại hỏi.
- Nhảy lầu tự sát. Bị mang tiếng là chưa chồng đã chửa, lại bị đuổi khỏi trường, tiếng xấu khắp nơi, hơn nữa, lại bị người bạn tốt nhất của mình phản bội nên chẳng thể sống nổi nữa. – Bà Hàn nói rất chậm, giọng lạnh lùng nhưng vẫn không giấu nổi niềm vui: - Thật vui! Hai người đó cũng chỉ là chó mèo c