Hôm sau, Thiệu Minh Trạch thức dậy sớm hơn nhưng cũng không rời khỏi giường, anh nằm đó im lặng nhìn ngắm Nhiễm Nhiễm. Cô vẫn ngủ rất ngon, vùi đầu vào gối, mái tóc xõa che gần hết khuôn mặt, chỉ để hở ra chóp mũi thon gọn và chiếc cằm nhỏ nhắn. Những sợi tóc đen bóng mềm mại phủ lên làn da trắng ngần.
Anh nhất thời nhìn như kẻ mất hồn, không kìm được kề sát cô, hôn nhẹ lên đôi môi cô. Cô đang ngủ mơ, không biết lẩm bẩm câu gì đó, vùi cả khuôn mặt vào gối.
Lúc này, Nhiễm Nhiễm mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, sững người nhìn anh.
Ánh mắt Thiệu Minh Trạch mang theo nụ cười, anh hôn cô, vỗ vào người cô vô cùng thân thiết, kéo tung chăn ra, để cô nằm một mình trên giường cho tỉnh giấc. Một lát sau, anh từ nhà tắm bước ra, vừa mặc bộ đồ cởi ra đêm qua vừa nói với cô:
- Mau dậy đi, sắp muộn giờ rồi.
Nhặt chiếc áo sơ mi hơi nhàu trên nền nhà, Thiệu Minh Trạch chau mày, xoay người mở tủ quần áo ra tìm chiếc khác, anh hỏi:
- Ở đây còn chiếc sơ mi nào của anh không?
Lúc này, đầu óc Nhiễm Nhiễm mới tỉnh táo đôi chút, cảm thấy hơi áy náy:
- Không. Em đã xếp hết cho anh mang đi rồi.
Thiệu Minh Trạch quay người nhìn cô, ánh mắt cô mơ màng hỏi:
- Chúng ta thế này có coi là giảng hòa không?
- Em nói xem? – Anh khẽ nhướng mày hỏi lại.
Nhiễm Nhiễm cũng không biết nên trả lời thế nào, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng như thể vừa tung một cước nhưng chân lại bị hẫng trong không trung, chẳng đánh trúng người ta mà còn suýt nữa loạng choạng.
- Dằn vặt nhau như vậy, lẽ nào coi như xong?
Thiệu Minh Trạch dở khóc dở cười, tới bên giường, dùng tay nâng mặt cô, cúi người xuống hôn cô một cái:
- Nha đầu đáng ghét!
Cô còn chưa rửa mặt nên vội đẩy anh ra nhưng không quên ra điều kiện với anh:
- Giao hẹn rồi đấy. Sau này anh cố gắng ít liên lạc với Tô Mạch đi, có thể không gặp thì đừng gặp. Bất luận là ai, em cũng không muốn anh gần gũi với người con gái khác, chứ không riêng gì Tô Mạch. Hơn nữa, em là phụ nữ nên em có thể hiểu rõ tâm tư của Tô Mạch. Nếu nói cô ấy không có chút tình cảm nào với anh thì quỷ cũng chẳng thể tin nổi.
- Ồ? Thế sao? – Anh đứng thẳng người, nói trêu đùa: - Được rồi. Anh sẽ bớt tiếp xúc với Tô Mạch. Có điều, Hạ tiểu thư, xin hỏi em có thể tránh xa Trợ lý Trần đó một chút không? Anh cũng không thích anh ta đâu.
Nhiễm Nhiễm ngẫm nghĩ rồi gật đầu nghiêm túc:
- Không thành vấn đề. Chỉ cần còn ở bên anh, em sẽ cố gắng tránh giao tiếp thân mật với những người đàn ông khác, như vậy được rồi chứ?
Cô vừa dứt lời, chiếc di động đặt đầu giường đổ chuông báo có tin nhắn. Cô cầm điện thoại lên xem, quả nhiên là tin nhắn của Trần Lạc. Nội dung ngắn gọn chỉ có ba chữ: “Không sao chứ?”.
Thiệu Minh Trạch liếc mắt, khẽ “hứ” một tiếng lạnh lùng, giọng điệu có chút ghen tuông, hỏi cô:
- Quan tâm đến em thật đấy! Em trả lời người ta thế nào đây?
Cô ngước lên nhìn anh với ánh mắt vô tội. Nghĩ một lát, cô bấm mấy chữ, trước khi gửi đi còn đưa anh xem rồi hỏi:
- Thế này được không?
Thiệu Minh Trạch thấy cô trả lời: “Cảm ơn, tôi rất ổn!”, thì mới miễn cưỡng gật đầu.
Nhiễm Nhiễm trả lời xong thì lát sau lại nhận được tin nhắn khác của Trần Lạc: “Hôm nay, anh phải về công ty chi nhánh. Có chuyện gì thì gọi điện cho anh. Em hãy suy nghĩ về chuyện ra nước ngoài. Anh có người bạn làm môi giới du học. Có lẽ có thể giúp được em đấy!”
Sắc mặt Thiệu Minh Trạch tối sầm, anh nhếch khóe môi nhìn Nhiễm Nhiễm, hỏi:
- Em muốn ra nước ngoài sao?
Nhiễm Nhiễm cảm thấy chuyện này chẳng có gì phải giấu giếm, thản nhiên nói:
- Lúc trước từng có ý nghĩ như vậy. Em cảm thấy chuyện của anh và Tô Mạch thật quá phiền phức nên muốn trốn ra nước ngoài để được yên thân.
- Vậy bây giờ thì sao? – Thiệu Minh Trạch hỏi với vẻ mặt không vui.
Cô ngoác miệng cười, nhảy từ trên giường xuống đất, vừa bước vào nhà tắm vừa lớn tiếng trả lời:
- Bây giờ tất nhiên là đổi ý rồi. Đồ ngốc!
Thiệu Minh Trạch chậm rãi lùi lại hai bước, tựa người vào tủ quần áo, lẳng lặng nhìn cái bóng cử động sau lớp kính mờ. Cô đang tắm, miệng đang lẩm nhẩm giai điệu nào đó, người cô cũng nhẹ nhàng đung đưa theo nhạc, nhìn bộ dạng rất vui vẻ! Anh không kìm được nghĩ rằng Hạ Nhiễm Nhiễm của thời hai mươi chắc cũng có dáng điệu như vậy nhỉ?
Khi Nhiễm Nhiễm quấn khăn tắm đi ra, Thiệu Minh Trạch còn tựa người đứng đó như mất hồn. Cô vừa bất ngờ vừa kinh ngạc, bước đến khua tay trước mặt anh, hỏi:
- Mất hồn rồi à?
Anh không đáp, chỉ kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn cô. Cô vội lùi lại, tránh cái hôn của anh, có chút thẹn thùng, nói:
- Thiệu Minh Trạch, sáng nay anh lại sao thế?
Thiệu Minh Trạch chẳng thèm để ý, không chạm được vào môi thì anh hôn lên má, hôn lên cổ cô. Hai người vốn đã dậy muộn, cứ quấn quýt thế này lại càng muộn hơn, chẳng kịp ăn sáng mà vội vội vàng vàng đi làm.
Nhiễm Nhiễm không bảo Thiệu Minh Trạch đưa cô đến công ty mà xuống xe ở bến tàu điện ngầm gần đó. Tới nơi, cô quay lại cười hì hì, nói với anh:
- Đi tàu điện ngầm nhanh hơn ô tô. Thật ngại quá! Hôm nay, em không đi làm muộn cùng anh đâu.
Cô nói xong thì chạy xuống chờ tàu điện ngầm trong khi chân đang đi đôi giày cao gót gần chục centimet, bỏ lại Thiệu Minh Trạch ngồi trong xe lo lắng vội gọi giật phía sau:
- Chạy chậm một chút!
Lời anh còn chưa dứt thì bóng cô đã mất hút xuống dưới đường tàu điện ngầm.
Khi vào khu chờ, Nhiễm Nhiễm nhận được cuộc gọi của Mục Thanh, cô trầm ngâm giây lát rồi mới nói:
- Tớ và Thiệu Minh Trạch đã giảng hòa rồi.
Mục Thanh lập tức nóng nảy, quát lên:
- Hạ Nhiễm Nhiễm, cậu lôi tớ ra làm trò đùa sao? Để gọi cho cậu cuộc điện thoại này mà tớ phải quay về thị trấn đấy. Thế mà cậu lại nói với tớ, cậu và Thiệu Minh Trạch đã giảng hòa. Năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi? Còn yêu đương kiểu trẻ con đó sao? Hôm nay chia tay, ngày mai lại giảng hòa sao?
Nhiễm Nhiễm biết giải thích ra sao, cũng chẳng biết nên giải thích thế nào. Cô bỗng hỏi:
- Thế cậu nói xem phải làm thế nào? Giống như nuốt một con ruồi vào cổ họng, nếu không nôn ra được thì phải cố mà nuốt vào thôi. Nếu không thì có thể làm thế nào? Lẽ nào cứ để nó thỉnh thoảng lại vo ve ở cổ họng sao?
Mục Thanh nhất thời im lặng, mãi sau mới cất tiếng hỏi:
- Tại sao không chia tay? Tại sao không thể nôn ra?
Nhiễm Nhiễm cười tự giễu:
- Vì tớ không cam lòng, vì tớ còn quá nhiều thứ không muốn bỏ.
Tàu điện tuy đông, nhưng đúng là đi nhanh hơn ô tô rất nhiều. Khi Nhiễm Nhiễm đến công ty mới là chín giờ kém hai mươi phút, vẫn chưa thể coi là đi muộn. Từ khi đạp cửa phòng làm việc của ông Hạ Hồng Viễn rồi bỏ đi, cô đã không đi làm mấy ngày rồi. Hôm nay, cô nghĩ thế nào đến công ty cũng bị ông Hạ Hồng Viễn giáo huấn cho mấy câu, nhưng nào ngờ đến lúc hết giờ làm việc, ông vẫn chẳng có động tĩnh gì.
Nhiễm Nhiễm thầm thấy kỳ lạ, không biết ông có biết cô đã đi làm rồi hay không? Hay là ông bỗng nhiên đổi tính đổi nết. Cô ngẫm nghĩ rồi gọi điện đến văn phòng của ông Hạ Hồng Viễn, không ngờ thư ký nói hôm nay ông không đến công ty, ngay cả thư ký cũng không biết ông đi đâu, chỉ nói nếu cô Hạ có việc thì có thể trực tiếp gọi cho Tổng giám đốc Hạ hoặc là Trợ lý Lưu.
Là con gái của Hạ Hồng Viễn nên đương nhiên Nhiễm Nhiễm có số điện thoại riêng của ông, nhưng cô không định nghe giáo huấn. Cô không muốn gọi cho ông Hạ Hồng Viễn cuộc điện thoại này. Trợ lý Lưu về thay sau khi Trần Lạc đi, cô không quen anh ta lắm nên e là cũng chẳng hỏi được gì.
Nhiễm Nhiễm cúp điện thoại, lẩm bẩm. Con người ông Hạ Hồng Viễn còn có ưu điểm gì chứ? Đó là chăm chỉ làm việc, mà nói trắng ra là vì công ty mà làm việc bán sống bán chết. Vì chuyện riêng mà ông để lỡ việc công ty thế này là điều cực kỳ hiếm thấy.
Mấy ngày sau, Nhiễm Nhiễm cũng chẳng gặp mặt ông Hạ Hồng Viễn. Chỉ đến trước buổi họp đầu năm, ông Hạ Hồng Viễn mới gọi cô tới văn phòng. Nhiễm Nhiễm vừa ngẩng lên nhìn ông đã giật mình thảng thốt, không ngờ chỉ có vài ngày không gặp mà dường như ông đã già thêm mấy tuổi. Mặt ông lộ rõ vẻ mệt mỏi, tinh thần cũng vô cùng sa sút.
Ông Hạ Hồng Viễn đã sớm nguôi giận, hỏi mấy câu về chuyện của cô và Thiệu Minh Trạch, nghe cô nói đã giảng hòa với anh thì thần sắc của ông cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút. Ông nói:
- Vậy thì tốt. Hai đứa cũng không còn là trẻ con nữa. Có hiểu lầm gì thì nên giải thích cho rõ.
Ông dừng lại, rồi bổ sung thêm:
- Bố đã sớm thấy chuyện đó kỳ lạ. Không ngờ là Thiệu Minh Nguyên gây chuyện. Bây giờ tất cả đã rõ ràng. Đằng sau chuyện này, chắc chắn còn có bố cậu ta đứng sau giúp đỡ. Con nhắc Thiệu Minh Trạch đề phòng bố con nhà đó, cẩn thận kẻo người ta đâm sau lưng. Không cần đi mách tội với ông Thiệu đâu, cũng đừng nghĩ tới chuyện trả thù Thiệu Minh Nguyên. Bây giờ chịu thiệt một chút không phải là chuyện xấu. Ông cụ họ Thiệu đó rất tinh quái, không gì có thể che mắt được ông ta đâu. Bây giờ có thể ông ta đang quan sát xem Minh Trạch sẽ làm thế nào đấy. Thiệu Thị là tập đoàn gia tộc như vậy, nên trước tiên phải tỏ ra có phong độ với mọi người. Hơn nữa, ông Thiệu đã già rồi nên không muốn chứng kiến cảnh anh em con cháu tương tàn.
Nhiễm Nhiễm gật đầu, do dự hồi lâu, rồi cô tỏ ra quan tâm đến ông Hạ Hồng Viễn, hỏi:
- Bố, trông sắc mặt bố không tốt lắm. Có phải là đã xảy ra chuyện gì không ạ?
- À, không có gì đâu. – Ông Hạ Hồng Viễn gượng cười: - Chuyện phê duyệt dự án ngoại ô phía nam không thuận lợi lắm. Bố hơi mệt một chút thôi.
Nhiễm Nhiễm không tin lời ông nói. Sau khi lấy được dự án ngoại ô phía nam thì dự án tiến triển không mấy thuận lợi, đây chẳng phải là chuyện mới xảy ra mấy hôm, rõ ràng là ông Hạ Hồng Viễn phiền muộn vì chuyện khác. Nhưng qua chuyện của Thiệu Minh Trạch, Nhiễm Nhiễm đã hiểu thấu bản chất của cái gọi là “lợi ích là trên hết” mà ông Hạ Hồng Viễn từng nói. Ông vẫn cần giữ một chút thể diện về chuyện tình cảm với người phụ nữ của mình, thế nên Nhiễm Nhiễm cũng không tiện hỏi.
Ông Hạ Hồng Viễn lại hỏi:
- Con làm ở dưới thế nào? Đã quen chưa?
Nhiễm Nhiễm gật đầu nói:
- Ổn ạ. Mọi người đều rất quan tâm chú ý tới con, con cũng học được khá nhiều.
Ông Hạ Hồng Viễn ngẫm nghĩ rồi nói:
- Cũng phải cố gắng rèn luyện. Xong việc thì quay lại với bố. Bên cạnh bố chẳng còn ai khiến bố hài lòng. Tuy Trợ lý Lưu cũng khá, nhưng vẫn kém xa Trần Lạc. Con quay về làm quen với công việc của cậu ta trước. Hai năm sau thì thay thế vị trí của cậu ta.
Câu nói này của ông Hạ Hồng Viễn khiến cô vô cùng bất ngờ, nhất thời có chút sững sờ. Ông Hạ Hồng Viễn nhận ra biểu hiện của cô, trên mặt thoáng chút ưu phiền, ông thở dài rồi tiếp tục nói:
- Nhiễm Nhiễm, bố chỉ có một cô con gái là con, sớm muộn gì công ty này cũng giao cho con. Trước đây, bố bảo con xuống dưới rèn luyện cũng là vì muốn tốt cho con. Con cũng biết trên thương trường không thể tin cậy vào ai, chỉ có bản thân mình là hiểu rõ và không để người khác làm mình hồ đồ. Con phải hiểu cho nỗi khổ tâm