Hành trình Châu Phi—— Angola An Tiểu Tâm đi theo Anh Bồi vội vã ngồi máy bay đi Luanda, thủ đô của Angola, đi theo còn có một tên Châu Phi được phái đến để giúp đỡ. Nhưng ở thủ đô Angola không thu thập được hết tin tức ở hiện trường công trình, Anh Bồi quyết định mạo hiểm đi đến công trường xem một chút. Tên Châu Phi đi theo biết tiếng Bồ Đào Nha, Anh Bồi liền bảo hắn ở lại Luanda cùng chính phủ địa phương và bộ quân sự phối hợp, phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp giải cứu những kỹ sư đang bị uy hiếp. Còn Anh Bồi cùng An Tiểu Tâm cố gắng nghĩ cách đến chỗ công trình ở tỉnh Rune.
Đường và cầu dẫn đến tỉnh Rune mấy năm nay bị chiến tranh phá hủy, không thể sửa chữa được nữa. Mà sân bay duy nhất, được xây dựng với sự hỗ trợ của công nhân Trung Quốc để hoàn thành sườn đường băng tạm thời chỉ có máy bay của quân đội cất cánh và hạ cánh. May mắn thay, chính quyền địa phương ra mặt, họ đưa một máy bay vận tải quân sự lớn để cất cánh tại căn cứ không quân. An Tiểu Tâm sửng sốt ở sân bay, cô ngạc nhiên khi thấy một máy bay đầy công nhân Trung Quốc, có vẻ như được dành cho các tỉnh khác ở miền trung Angola.
Suy nghĩ một chút, máy bay quân dụng chật ních hành khách là cái dạng gì? Anh Bồi cùng An Tiểu Tâm ở trong khoang chứa hàng của máy bay vận tải, tim gan run sợ trên máy bay không trung hơn một tiếng, mãi cho đến khi bình an đáp xuống tỉnh Rune , hai người mới đem mọi thứ tính toán nhét lại trong bụng
Anh Bồi bề ngoài từ đầu tới cuối thản nhiên bình tĩnh, không có biểu hiện gì bất ổn. Chính là nhìn thấy dáng vẻ lo lắng An Tiểu Tâm, không khỏi cười nhạo nói: “Bảo cô ở lại Luanca cô không nghe, đến nơi này có gì nguy hiểm tôi cũng không cứu cô được.”
An Tiểu Tâm nghe bất mãn trong lòng, nhưng trên mặt lại nặn ra nụ cười nói: “Anh phó tổng tài, theo ngài nói. Ngài là lãnh đạo cũng phải tự mình tới đây, tôi đây làm thuộc tại sao có thể không đến, hắc hắc.” Anh Bồi biết cô nghĩ một đằng nói một nẻo, dùng lỗ mũi hừ một tiếng, cũng không vạch trần cồ.
Tới nghênh tiếp là vị phó quản lí đến xen vào nói: “An tiểu thư, một mình cô là con gái, thật không nên , nơi này còn rất nguy hiểm.”
An Tiểu Tâm mặt mày trắng bệch, lắp bắp mà nói: “Không phải nói quân chính phủ đã khống chế được cục diện sao?”
Anh Bồi liếc An Tiểu Tâm một cái đối với phó quản lí kia nói: “Tới đều tới rồi, ông cũng đừng hù dọa cô ta nữa.” Sau đó liền sải bước đi tới đường băng hạ cánh tạm thời, An Tiểu Tâm lấy lại bình tĩnh, nhỏ giọng nói: “Muốn chết thì chết chung nha.” Anh Bồi nhún nhún vai, cùng một phụ nữ cùng sinh ra tử kinh nghiệm thật đúng là mới mẻ.
Xe chậm rãi mở lên , An Tiểu Tâm tò mò nhìn lại mọi nơi. Chung quanh khắp nơi đều là công trường đang thi công, cát đá bay đầy trời mù mịt, dọc đường đi đá không ngừng đả kích dưới gầm xe, truyền đến những âm thanh đinh tai nhức óc. Tới trước nghênh đón,Trung Phương quản lý thỉnh thoảng chỉ vào nơi xa giới thiệu, đó là phi trường bãi đậu máy bay, đó là phi trường đường chạy mương dẫn nước, đó là phi trường tường rào, đó là khu vực cất cánh và hạ cánh ánh đèn tín hiệu thiết thi… Đợi một chút… Anh Bồi nhìn một chút rồi nghi ngờ hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Tại sao không có công nhân hả?”
Trung Phương quản lý cũng kỳ quái nhìn bên ngoài nói: “Đúng vậy a, lúc này phụ trách hạng mục sửa chữa đường bay phi trường ,nhân viên xây dựng hẳn là đang làm việc mới đúng, thế nào không có một người?”
Anh Bồi mày nhíu lại chặt hơn, anh nói: “Dùng điện thoại di động của ông gọi về trụ sở , hỏi xem có phải xảy ra chuyện gì hay không?”
Trung Phương quản lý xin lỗi cười cười nói: “Nơi này còn chưa có bắt được tín hiệu điện thoại, mấy ngày nay ** quân quấy rối, chúng ta căn bản cũng chưa làm việc được. Điện thoại di động hoàn toàn cũng không tín hiệu. Không sao, nơi đóng quân ở rất gần, lập tức có thể tới ngay.”
Đi một lúc quả nhiên thấy chỗ ở. Nói là chỗ ở, thật ra thì chính là từng dãy phòng ở hai tầng. Xe dừng hẳn, mấy người xuống xe hướng căn phòng đi vài bước, chỉ thấy bên trong có người đã hốt hoảng chạy ra.
Người nọ tới không kịp chào hỏi, xé cổ họng liều mạng hô: “Nhanh lên xe, nhanh lên xe, bọn họ đánh tới, các công nhân ở phi trường cũng đều trốn cả rồi, chúng ta cũng mau đi đi.”
Anh Bồi lập tức xoay người, kéo lấy An Tiểu Tâm liền theo hướng xe chạy. Nhưng vừa ngẩng đầu, chỉ thấy có một cỗ xe trang bị đầy đủ với người da đen chạy nhanh đến, trên xe tựa hồ còn súng máy điều khiển đen ngòm . An Tiểu Tâm bị dọa đến hồn phách không còn, Anh Bồi lần nữa xoay người lại đẩy cô kêu to mau chạy. Quản lí thấy chạy ra xe không kịp, vội lôi kéo bọn họ chui vào căn phòng.Căn phòng hội đồng quản trị dài thành hàng, Anh Bồi cùng An Tiểu Tâm đi theo hai người kia xuyên qua ba hàng căn phòng, đi tới phía sau là công trường trống trải. Trên đất khắp nơi đều có một nửa chôn dưới đất, một nửa lộ ra ống xi-măng. Phó quản lí rất nhanh chóng tìm được một ống xi măng kêu to nói: “Mau, mau chui vào, bò dọc theo ống xi măng, leo ra sẽ thấy một tòa nhà, có chính phủ võ trang ở đây, Mau! Mau lên!”
Anh Bồi nghe xong mạnh mẽ đè nhét thân người An Tiểu Tâm vào ống dẫn, vừa vào vừa hỏi: “Vậy các người làm thế nào?”
Trung Phương quản lý chỉ mấy cái ống khác nói, chúng tôi bò cái đó, đến bên kia đừng đợi chúng tôi , liều mạng theo hướng tòa nhà mà chạy. Đang nói, sau lưng căn phòng trong đã truyền đến rầm rầm rầm tiếng va chạm . Không còn kịp nhiều lời nữa, Trung Phương quản lý cùng một người khác vội vàng chạy đến chui vào các ống dẫn khác, Anh Bồi đem An Tiểu Tâm nhét vào sau cũng chui vào trong ống dẫn. Cái ống cũng chỉ có thể nhét được nửa thân người, An Tiểu Tâm quỳ gối bên trong, đầu cũng không ngẩng lên, liều mạng bò lên phía trước. Anh Bồi càng sợ cô bò không đủ nhanh, liều mạng ở phía sau đẩy cô tới. An Tiểu Tâm hôm nay mặc quần short jean, áo vest mát mẻ, quàng khăn choàng mỏng xuống đầu gối. Cánh tay đau rát, chảy máu, sợ bị đuổi kịp đến nơi nên cũng không dám quan tâm nhiều như vậy. Cứ bò trong máy móc như vậy không biết bao lâu, trong ống dẫn đen tối đưa tay không thấy được năm ngón, hai người mồ hôi chảy như mưa, trong không khí khô nóng chỉ nghe tiếng thở dốc nặng nề .
An Tiểu Tâm rốt cuộc không kiên trì nổi, chỉ cảm thấy đầu rất nhức nhối, ngực lại buồn bực, thân thể đau đến không chịu nổi. Cô lập tức nhào tới trước, mặt dán cái ống vách tường nói: “Anh phó tổng tài, anh đi trước đi thôi, tôi thật sự không đi nổi nữa, đừng chờ tôi.”
Giọng nói của cô mặc dù không lớn, nhưng ở trong ống dẫn vẫn nghe vang âm thật to. Anh Bồi giật mình, thân thể bổ nhào về phía trước, vừa vặn nằm trên lưng của An Tiểu Tâm. Anh dùng cánh tay bám lấy trên người của mình, đầu đã đội lên cái ống. Anh ở bên tai An Tiểu Tâm nhỏ giọng nói: “Xuỵt, nhỏ giọng một chút. Cô không biết vật này truyền âm vô cùng xa sao? Này cố bò thêm chút nữa đi, hiện tại là thời điểm sống còn, đừng có đùa nữa!”
An Tiểu Tâm không cách nào, vừa cắn răng vừa bò, từng cơn đau khủng khiếp kéo đến cũng không thể than vãn. Anh Bồi nghe âm thanh nhịn đau đớn của cô, giống như đã hiểu ra cái gì, tay theo váy quần cụt của An Tiểu Tâm hạ theo bắp đùi xuống phía dưới lẻn lên. An Tiểu Tâm giật mình, vội giãy giụa nói: “Anh làm gì đấy?”
“Suỵt!” Anh Bồi không để cho cô nói chuyện, tay đưa đến đầu gối An Tiểu Tâm, quả nhiên sờ thấy chất lỏng chảy ra. Sau đó Anh Bồi khó khăn xoay người, thân thể ngước tới trước. Thân thể vừa nghiêng dựa vào vách tường, vừa theo sát An Tiểu Tâm. Trong không gian trụ nhỏ hẹp, Anh Bồi mọi cử động phải cực thận trọng . An Tiểu Tâm thấy anh gian nan giơ lên cánh tay cởi áo T-shirt, nhưng bàn tay anh không duỗi thẳng được, cùi chỏ luôn là đụng phải xi măng phía trên, bất luận như thế nào cũng không cởi được. Anh Bồi thử mấy lần, cuối cùng thở hổn hển nói: “An Tiểu Tâm, cô có giúp tôi không hả?”
An Tiểu Tâm trừng mắt hỏi anh: “Anh cởi quần áo làm gì?”
Anh Bồi nặng nề thở ra một hơi, buông lỏng sức lực, thân thể đi xuống, cùng An Tiểu Tâm chen chúc. Anh Bồi nằm như vậy, buông lỏng một chút thân thể nói: “An Tiểu Tâm, cô không có lực hút lớn như vậy làm cho tôi khơi dậy thú tính.”
Anh nói hai chữ thú tính này rất rõ, làm mặt An Tiểu Tâm đỏ lên, thân thể khẽ nhộn nhạo. Anh Bồi đem hai tay mình dọc theo đầu duỗi thẳng lên, An Tiểu Tâm thật phí sức mới đem áo T-shirt đắt tiền của anh cởi ra. Hai người thật sự quá gần, An Tiểu Tâm liền nằm trên ngực trần trụi của Anh Bồi. Anh Bồi giống như không phát hiện An Tiểu Tâm có bất an, anh đảo lộn thân thể một cái, một nửa đè ở An Tiểu Tâm trên người, từ từ lại chuyển đổi thành tư thế quỳ bò. Sau đó anh lui về phía sau, dùng sức đem T-shirt trong tay mình xé thành hai nửa, lật mình một chút, biến thành hai miếng băng đơn giản, chia ra cột vào đùi An Tiểu. Bởi vì trong ống dẫn ánh sáng rất tối, Anh Bồi lấy tay sờ lên chân An Tiểu Tâm để xác định chỗ. An Tiểu Tâm lúc này cũng biết anh muốn làm gì, nhưng bị anh động vào vẫn làm cho tâm hoảng loạn. Không khí có chút lúng túng, An Tiểu Tâm cảm thấy bất an, vì vậy cô mới ù ù cạc cạc nói: “Anh phó tổng tài, đây là anh tự mình xé đồ băng bó cho tôi đó, đến lúc đó anh cũng đừng bắt tôi đền tiền quần áo cho anh, một tháng tiền lương của tôi cũng không mua được một cái đâu.”
Anh Bồi thở hổn hển, vừa lục lọi, vừa buộc lại. Nghe lời nói An Tiểu Tâm, anh định thần nói: “An Tiểu Tâm, lúc này cũng đừng kêu Anh phó tổng tài, cô không cần uổng phí sức lực, trực tiếp gọi Anh Bồi được rồi.”
Nói xong, anh lại sờ sờ chân An Tiểu Tâm , nói: “Như thế này, cố chịu đựng một chút, tốt hơn là không có gì, giờ chúng ta bò nhanh lên một chút.” An Tiểu Tâm nhịn đau, mới vừa rồi cô nằm một hồi cũng cảm thấy đỡ áp lực hơn trước, vì vậy quỳ đứng lên tiếp tục bò lên phía trước. Mỗi một lần bò cô lại cảm thấy tay chân đau đớn tột cùng, nhưng cô cũng chỉ cắn răng, so với sống chết quan trọng hơn nhiều . Bò bò bò…, ánh sáng từ từ cũng hiện ra, đoán chừng cũng sắp đến cửa ra. Anh Bồi kéo An Tiểu Tâm nói: “Cô ở phía sau đi, tôi bò trước cho, sắp đến cửa ra, nhất thiết đừng chuyện.”
An Tiểu Tâm gật đầu một cái, yên lặng nhìn Anh Bồi, cũng không dám lớn tiếng. Thời điểm nhìn thấy nguồn sáng, Anh Bồi bảo An Tiểu Tâm đừng động, mình hướng miệng ống bò đi. Trái tim An Tiểu Tâm từng trận đập cuồng loạn, che miệng nằm xuống, ánh mắt gắt gao nhìn vào bóng dáng của Anh Bồi, một cử động cũng không dám. Không bao lâu, Anh Bồi trở lại, không nói một lời đẩy An Tiểu Tâm theo đường cũ bò trở về. Bò chừng 5 phút, ánh sáng lại tối xuống, anh mới dính vào An Tiểu Tâm bên tai nhỏ giọng nói: “Bên ngoài tất cả đều là người da đen, phải là ** võ trang, bọn họ chặn ở một số ở nhà phía trước, chúng ta căn bản không ra được.”
“A? Vậy làm thế nào?” An Tiểu Tâm luống cuống.
“Đừng nóng vội, chúng ta chờ xem một chút, xem buổi tối họ có bỏ đi không.” Anh Bồi cau mày nói
An Tiểu Tâm trong lòng cực bồn chồn lo lắng, thấy Anh Bồi nhíu mày, biết bây giờ nên đồng tâm hiệp lực. Vì vậy cô không có nói gì nữa, cố buông lỏng thở ra, lập tức nằm ngửa xuống, nói: “Được, vậy thì được quyền nghỉ ngơi. Anh Bồi, lần này tới Châu Phi với anh tôi mệt mỏi quá rồi, đụng chuyện gì cũng xui xẻo. Khi trở về tiền phụ cấp công tác phải tăng thêm mới được.”
Anh Bồi thấy An Tiểu Tâm nằm xuống, suy nghĩ một chút, cũng cheo lấn theo người An Tiểu Tâm nằm xuống. An Tiểu Tâm vừa