An Tiểu Tâm hết sức khó chịu vươn tay vươn chân, nhưng chân lại đá phải thứ gì đó, vô luận như thế nào cũng duỗi không thẳng. Giằng comấy cái, cô cực kỳ không muốn mở mắt. Giật giật lưng còng cứng, lắc qua lắc lại rõ ràng cho thấy ngủ bị sái cổ , cô rên rỉ lấy tay sờ lên cổ,lúc này mới phát hiện ra trên người còn đang đắp một cái tây trang. Trên tây trang truyền tới nhàn nhạt mùi thuốc lá, là mùi vị thuốc là mà côquen thuộc lại yên tâm. An Tiểu Tâm không nhịn được hít thật sâu thở ra một hơi, đêm qua hình ảnh dần dần trở lại đầu. Cô trừng lớn mắt, liếcmột cái từ ngoài cửa kính xe lộ ra ánh sáng bình minh, trong lòng thanthở: “Không thể nào, sẽ không phải ở trên xe Anh Bồi ngủ suốt đêmchứ? Bình thường ở nhà thế nào ngủ cũng không được, vậy mà ở trên xengười khác ngược lại ngủ như chết ?”
Loạn xạ bò dậy, đem chỗ ngồi dựng lên. Cô quay đầu nhìn về phíangoài cửa sổ, phát hiện bên ngoài quả nhiên là cả bầu trời trong nắngấm tia nắng ban mai.
Một người đàn ông đang đưa lưng về phía cô đứng ở ngoài cửa kính xe, trên người mặc chiếc áo T-shirt màu xanh ngắn tay bó sát vào dángngười thân thể kiện mỹ kết hợp với quân tây màu ghi bạc phủ trên đôichân thon dài. Hình như anh đang hút thuốc lá, từng đợt sương mù màutrắng ở trước mặt anh quanh co quấn quanh, từ từ bay lên tới đỉnh đầusau tan vào không khí. Không biết sao, An Tiểu Tâm đặc biệt khát vọnganh có thể xoay người lại, để cho cô nhìn một chút gương mặt anh tuấn bị phủ một lớp mờ sương khói.
Anh Bồi giống như cảm ứng được rất nghe lời quay đầu lại, nhìn thấy An Tiểu Tâm ngồi ở bên cửa xe ngây ngốc, không khỏi cười.
An Tiểu Tâm quay cửa xe xuống, sáng sớm gió nhẹ sảng khoái thổi vào, tinh thần của cô hơi bị rung lên.
Anh Bồi thăm hỏi: “Chào buổi sáng, ngủ có ngon không?”
An Tiểu Tâm nhìn ánh mắt của anh mang theo tia máu, ngượng ngùng đẩy cửa xe xuống nói: “Anh. . . . . . Bồi,sao anh không gọi em dậy?”
“Anh gọi rồi, nhưng em không tỉnh.” Anh Bồi nhún nhún vai, trên mặt mang theo ranh mãnh vui vẻ.
An Tiểu Tâm có chút lúng túng, đột nhiên không biết nói gì đó.
Anh Bồi mở xe chỗ ngồi phía sau ra, lấy ra một túi đồ nhét vào trong tay An Tiểu Tâm nói: “Đây là bữa ăn sáng, mau trở về ăn đi. Sau đó ,không phải em muốn đi làm sao?”
An Tiểu Tâm vuốt trên tay túi thức ăn còn ấm , trong mắt có gì đó cay cay, cô lắp bắp nói: “Anh một đêm không ngủ? Em. . . . . . Thật không có ý tứ.”
“Nếu em thật sự không ngại, em hãy nói thật với anh, em. . . . . .” Anh Bồi nhìn chằm chằm ánh mắt của An Tiểu Tâm, trầm ngâm một chút hỏi, “Em gần đây có phải thường mất ngủ đúng không?”
An Tiểu Tâm khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Anh Bồi, cà lăm nói: “Anh. . . . . . Làm sao anh biết?”
Anh Bồi ngực chậm rãi phập phồng mấy cái, đột nhiên giơ tay lên sờ sờ tóc An Tiểu Tâm, nhẹ nhàng nói: “Trước kia mẹ của anh, cũng quá nghiêm khắc thành ra cản trở giấc ngủ nặnglề. Anh cảm thấy , em và mẹ anh triệu chứng có giống nhau.”
“Mẹ anh?” An Tiểu Tâm tò mò, cô lần đầu tiên nghe Anh Bồi nhắc tới mẹ của anh.
“Ừ, bây giờ bà đang ở Mĩ quốc.” Anh Bồi gật đầu trả lời.
“Vậy em có triệu chứng gì?” An Tiểu Tâm không nhịn được hỏi.
“Không giải thích được kích động, liều mạng công việc, khôngmuốn về nhà. Nhưng mà em lại càng ngày càng suy yếu hơn, tinh thần càng ngày càng hoảng hốt hơn.” Anh Bồi lẳng lặng nói.
An Tiểu Tâm không dám nhìn ánh mắt của Anh Bồi, ánh mắt nhìn loạn nghiêng mắt chung quanh nói: “Hiện tại em không còn làm việc ở phòng sếp tổng, anh nói như vậy cứ như anh tận mắt thấy em không bằng.”
“An Tiểu Tâm, anh luôn chú ý đến em.” Anh Bồi ngắt lời cô, một đôi mắt thật sâu bình tĩnh dừng trên mặt An Tiểu Tâm.
An Tiểu Tâm giật mình, cảm giác hôn mê lại tới.
Cô vội vàng hấp tấp theo bản năng trả lời một câu: “Có thể do anh thấy phụ nữ quá nhiều chăng?”
Anh Bồi im lặng thở dài, trả lời hết sức rõ ràng: “Trước mắt, chỉ thấy một mình em. Về sau, anh bảo đảm cũng chỉ nhìn một mình em.”
An Tiểu Tâm ở bên trong lòng của trào lên cơn sóng thần. Cô cúi đầukhông dám nhìn Anh Bồi, thế nhưng không thể khẳng định mới vừa rồi cônghe được cái gì. Có phải thật vậy hay không? Về sau, cũng chỉ nhìn mộtmình cô?.Có một thoáng, cô thiếu chút nữa bật thốt lên, yêu cầu Anh Bồilặp lại lần nữa .
Anh Bồi nhìn An Tiểu Tâm đỉnh đầu rũ xuống, sóng mắt mềm mại khiến chính anh nhìn thấy cũng sẽ thất kinh, “Tiểu Tâm, chuyện của em anh đều biết. Anh muốn cho em đầy đủ thời gian đemtất cả quá khứ sắp xếp lại, nhưng mà, em nhìn lại mình coi đem bản thânlàm cho nhếch nhác! Gần đây, em thật gầy quá!”
An Tiểu Tâm sờ sờ mặt của mình, mọi người và mọi chuyện ở trong đầunhanh chóng thoáng qua, cô đột nhiên có loại xung động muốn nhào tớitrong ngực Anh Bồi khóc lớn một trận . Thế nhưng cô cố gắng đè nén, cắn môi nói không ra lời.
Anh Bồi nhìn cô bộ dáng quật cường, khe khẽ thở dài, ôm vai của cô nói: “Lên đi, chín giờ thì xuống. Anh dẫn em đi một nơi, hôm nay anh cho em nghỉ một ngày.”
“Ừ” An Tiểu Tâm cúi đầu, cái gì cũng không dám nói, e sợ sẽkhóc ra ngoài. Cô đang cầm túi thức ăn, xoay người trở về phòng ốc củamình. Dọc theo đường đi anh mắt cay cay nhìn không rõ đường, nhưng trong lòng lại cứ cảm giác gì đó không nói rõ, không nói rõ ngọt ngào.
9 giờ, An Tiểu Tâm đúng lúc xuống lầu. Anh Bồi mặc quần thường vàngnhạt,T-shirt màu hồng cánh sen , tựa tại trên cửa xe đợi cô. Lái xe đira ngoài 5 phút, An Tiểu Tâm mới hỏi: “Anh, mang em đi đâu?”
“Bán!”
An Tiểu Tâm nghẹn một cái, thật ra thì cô không quan tâm Anh Bồi sẽ mang cô đi đâu. Cô ngồi ở chỗ ngồi kế bên tài xế , không giải thíchđược an lòng, chẳng qua cô không biết tìm lời gì để nói thôi.
“Anh. . . . . . Không giận em chứ ?” An Tiểu Tâm rốt cuộc tự mình nghĩ hỏi vấn đề.
Anh Bồi tà tà liếc cô một cái, lười biếng nói: “Phải là em giận anh chứ? Đem cửa nhà anh đá cũng muốn hư.”
An Tiểu Tâm mặt đỏ lên, lại không dám bàn cái đề tài này.
Rất nhanh, xe đi tới một bệnh viện tư rất nổi tiếng, An Tiểu Tâm không hiểu nhìn Anh Bồi.
Anh Bồi từ trong ngực móc ra danh thiếp giao cho An Tiểu Tâm, chỉ chỉ cao ốc bệnh viện to lớn nói: “Em lên lầu ba, tìm bác sĩ này, anh đã hẹn trước cho em rồi.”
An Tiểu Tâm nhìn danh thiếp một chút, sau đó không thể tin nói: “Sao em phải đi gặp bác sĩ tâm lý? Em lại không mắc bệnh tâm thần.”
“Đừng kích động, đừng kích động.” Anh Bồi vội vàng trấn an cô, “Quá nhiều mất ngủ, đều là nhân tố tâm lý tạo thành. Gần đây em có thể áplực quá lớn, cùng bác sĩ nhờ một chút, sẽ có phương pháp giúp em. Gặpbác sĩ tâm lý, có thể hóa giải áp lực, hiện tại cũng rất nhiều ngườiđến, không phải chỉ có bệnh tâm thần cần .”
“Em không đi.” An Tiểu Tâm vẫn cảm thấy mình còn chưa tới nỗi phải đi gặp bác sĩ tâm lý.
“Đi đi, mẹ của anh khi đó cũng phải gặp bác sĩ tâm lý tình hìnhmới khả quan , anh sẽ không lừa em. Ngoan, mau lên đi , anh ở dưới nàychờ em.” Anh Bồi thanh âm dịu dàng khuyên.
An Tiểu Tâm khó được thấy bộ dạng anh đại thiếu gia dịu dàng nhưthế, mang theo hạnh phúc đến hôn mê, bất tri bất giác cứ dựa theo anhnói lên lầu. Mãi cho đến lên lầu ba, đi theo hộ sĩ đi về phía phòng làmviệc bác sĩ,cô bắt đầu có cảm giác hối hận.Đứng ở cửa chờ cô là một nữ bác sĩ trẻ tuổi sinh đẹp, An Tiểu Tâmnhìn sang một cái , thấy nữ bác sĩ cười ấm áp, sóng mắt bình tĩnh, trong lòng thoáng chốc bình tĩnh không ít.
Đi vào phòng làm việc của bác sĩ, An Tiểu Tâm không nhịn được hếtnhìn đông tới nhìn tây. Nơi này được bố trí cực kỳ ấm áp , vách tườngmàu lam nhạt in một chút hoa văn tố nhã , phía bên ngoài rèm cửa sổánh mặt trời ấm áp chiếu vào, thật dài màu xanh nhạt sofa bằng vải bốbên cạnh để mấy bồn thực vật xuân ý dào dạt .
“Chị bố trí nơi này thật sự rất thoải mái.” An Tiểu Tâm không nhịn đượckhen ngợi.
“Ha ha, cảm thấy thoải mái là tốt rồi, mời ngồi.” Nữ bác sĩ chỉ chỉ ghế sa lon, nhìn An Tiểu Tâm ngồi xong, chị tự giới thiệu mình, “Xin chào,tôi là Tân Tề Tề. Ở chỗ này của tôi, cô có thể tùy ý nói nhữngchuyện suy nghĩ trong lòng mình. Coi như cô nói minh ngày muốn noi theoxa thần Black Widow đi nổ xe điện ngầm, tôi cũng tuyệt đối sẽ không tiết lộ bất kỳ nội dung gì.”
“Xì” An Tiểu Tâm không nhịn được cười, tâm tình rất là buông lỏng.
“Được rồi, hiện tại cô nằm xuống, muốn nói cái gì đã nói cái gì, không muốn nói ngủ cũng được, tôi ở bên cạnh cùng với cô.”
An Tiểu Tâm nghi ngờ nằm xuống, trong lòng buồn bực, nhìn bác sĩ tâm lý đều như vậy sao? Ngay cả có vần đề tâm lý gì cũng không hỏi. Vì vậy cô chủ động nói rõ“Bác sĩ, tôi chẳng qua có chút mất ngủ. . . . . .”
“Ừ, không cần nói với tôi cố có triệu chứng gì. Cô chỉ cần đemnhững việc mà bình thường không nói ra được với người khác , muốn mắngngười, tôi nghe . Cô khóc, tôi nhìn. Dù sao, tất cả cô cứ tự nhiên.” Bác sĩ nói. .
“A, nhưng tôi nên bắt đầu từ đâu đây?” An Tiểu Tâm cau mày, nghiêm túc tự hỏi.
“Tùy tiện.” Bác sĩ cúi đầu đáp.
An Tiểu Tâm nằm ở kia nhắm mắt lại, hồi lâu chậm rãi nói: “Bácsĩ, chị nói xem, nếu như mà tôi liên tục một tuần lễ cũng không thể ngủ, nhưng mà vừa đụng đến người kia, lập tức ngủ như heo, đây là chuyện gìxảy ra chứ?”
“Cô không nói gì, trực tiếp hỏi tôi vấn đề à? Ha ha.” Bác sĩ cười đáp, “Nguyên nhân có rất nhiều loại, muốn tổng hợp phân tích nhiều loại nhân tố.Bằng trực giác của tôi, người này, không phải người thân của cô sẽ làngười yêu của cô, anh ta có năng lực buông lỏng tâm hồn. Nếu là đànông,cô đã bắt được thì chớ để đi. Đối với người bệnh mất ngủ mà nói, cóthể có một người như vậy cũng không dễ dàng. Tôi rất nhiều người bệnh,cũng không có thể tìm được một người khiến người ta có cảm giác yên tâmbình lặng để chím vào giấc ngủ đấy.”
“Phải . . . . . Sao” An Tiểu Tâm nhắm mắt lại gật đầu một cái, thật lâu sau, cô lầm bầm nói: “Đã như vậy rồi, tôi sẽ nói một chút lịch sử trưởng thành của tôi.”
“Được.” Bác sĩ thanh âm mang theo một loại mị lực chậm rãi bình tĩnh, khiến An Tiểu Tâm sinh ra một loại phải nói nói mình ham muốn.
“Lúc tôi còn rất nhỏ, mẹ liền rời đi .Tôi được bà và dì của mình nuôi lớn. . . . . .”
Máy hát vừa mở ra, liền không thể thu thập. An Tiểu Tâm không biếtmình rốt cuộc nói bao lâu, cô không cần suy tính lập trường người khác,chỉ nói cảm thụ của mình , tủi thân của mình, thương thế của mình đau;từng có thời gian kích động, từng có nước mắt, từng có như đưa đám. Cuối cùng đem chính mình 20 nhiều năm trải qua cũng kể xong thì An Tiểu Tâmnặng nề thở ra một hơi. Bên trong phòng không khí yên lặng, An Tiểu Tâm cảm giác nhẹ nhõm trước nay chưa từng có. Hồi lâu, cô chậm rãi ngồidậy, sau đó kinh ngạc phát hiện, cái người gọi là bác dĩ kia vậy mà dựalại vào ghế sa lon ngủ thiếp đi!
An Tiểu Tâm buồn cười nhìn chị, nhẹ nhàng kêu: “Bác sĩ.”
Nữ bác sĩ cả kinh, tỉnh lại, dụi dụi mắt, ngượng ngùng nhìn An Tiểu Tâm cười.
An Tiểu Tâm hỏi: “Tôi nói nhàm chán như vậy sao?Khiến chị nghe phát ngủ.”
“Khụ khụ khụ, “ bác sĩ rõ ràng đằng hắng, nặng nề nói: “Quan trọng không phải là tôi nghe được bao nhiêu, mà là cô rốt cuộc bày tỏđược bao nhiêu. Cuộc đời của cô không liên quan gì tới tôi, cô không thể cưỡng cầu tôi cảm thấy hứng thú, không phải sao? Cô xem, tôi đều ngủthiếp đi. Cho dù là người thân nhất