!”, Tư Tồn ngồi xuống đáp: “Em muốn ăn sẽ tự đi lấy”. Sự ân cần vẻ như khách sáo của Mặc Trì khiến cô cảm thấy như mình đang ngồi trong nhà của một người xa lạ vậy.
“Thế cũng được”. Mặc Trì đáp lời, liền đó đẩy xe lăn đến bên Tư Tồn, ân cần hỏi: “Em học thế nào? Có theo được môn Toán không?”
Tư Tồn khuôn mặt bừng đỏ, hai mắt mở lớn nói: “Khoa Trung văn không học môn Toán”.
Mặc Trì khẽ mỉm cười, ánh mắt tin tưởng nhìn Tư Tồn, cố ý trêu cô: “Vậy anh yên tâm rồi. Ngoại trừ môn Toán ra, môn nào cũng bị em hạ gục hết cả thôi”. Khuôn mặt ửng hồng mỗi lần mắc thẹn ấy làm lan tỏa trong anh một cảm giác vô cùng ngọt ngào.
Ấy vậy nhưng Tư Tồn lại lập tức thở dài đánh thượt nói: “Không có môn Toán thì lại có môn tiếng Anh. Thật là làm khó em quá. Thầy chỉ ôn lại những bài học cơ bản có một lần rồi dạy bài đọc luôn. Từ trước đến giờ chưa từng học qua môn này, em làm sao theo kịp”.
“Hả? Thế này thì phải làm sao đây? À, phải rồi, ở nhà có sách tiếng Anh, em đọc thử cho anh nghe một đoạn xem sao”. Mặc Trì thoáng cái đã quay xe đi rồi rất nhanh đưa lại cho Tư Tồn một cuốn sách.
“Không cần đâu. Em có mang theo sách học mà”. Tư Tồn lấy từ trong cặp ra một cuốn sách tiếng Anh, Mặc Trì liền mỉm cười nói: “Vậy đọc một đoạn anh xem nào”.
“Em không đọc đâu, em đọc kém lắm”, Tư Tồn lí nhí từ chối.
“Bảo đọc thì em cứ đọc. Nếu không đọc lên thì mãi mãi không học tốt được. Em có thấy ai học ngoại ngữ mà không nói lên thành tiếng không?”
Tư Tồn nhìn anh vẻ chán nản. Xin nghỉ học chỉ vì mong mỏi được về nhà gặp anh, có ngờ đâu cô lại bị anh xoay mòng mòng thế này.
“Đọc đi”, Mặc Trì không ngừng giục.
Tư Tồn mở sách, bắt đầu đọc nhưng giọng cứ lí nha lí nhí như tiếng muỗi kêu : “yi si yi si you pen, yi si yi si you pen sou...”
Ngữ điệu và cách phát âm quái dị ấy khiến Mặc Trì không thể nghe tiếp nữa, liền lấy cuốn sách từ tay Tư Tồn tự mình xem. Thì ra đọc tiếng Anh bằng cách chú thích tiếng Hán ở bên cạnh.
“Đây là cách em học tiếng Anh sao?” Mặc Trì dở khóc dở cười chỉ vào mấy chữ tiếng Hán ghi bên cạnh bài đọc tiếng Anh.
Mặt Tư Tồn đỏ bừng lên: “Chữ cái và kí hiệu phiên âm thầy giáo đã ôn tập lại một lần nhưng sao em không theo được”.
“Học theo lối này thì em sẽ mãi mãi không biết được cách phát âm của tiếng Anh đâu!”
“Đã bảo không đọc rồi, anh lại cứ muốn nghe”, Tư Tồn xấu hổ, giọng nói có chút không vui.
“Em nói gì thế?”, Mặc Trì chau mày hỏi, vẻ như giông tố sắp kéo đến nơi rồi.
“Em biết rồi mà, thế nên chiều nay sẽ đi mua ngay một chiếc radio nhỏ” Biết anh sắp cáu, Tư Tồn vội vàng xoa dịu.
“Phải rồi, radio”, Mặc Trì lẩm bẩm: “Nghe radio chắc chắn sẽ tiến bộ nhanh hơn. Để anh đi lấy cho em”. Nói rồi anh liền đẩy xe lăn đi ngay.
“Không cần đâu, chiều nay em sẽ đi mua một cái!” Tư Tồn sờ tay vào túi áo như để xác nhận lại số tiền mà Mặc Trì đưa cho khi cô nhập học.
“Cứ lấy chiếc của anh mà dùng”. Mặc Trì ra ngoài, lát sau trở lại cầm theo một chiếc radio rất đẹp. “Tặng em đó, buổi sáng có thể nghe chương trình phát thanh, tối nghe tin tức”.
“Cho em rồi thì anh nghe bằng gì?” Biết Mặc Trì đi lại bất tiện, chỉ có thể qua kênh báo chí và chương trình phát thanh trên đài để tổng hợp tất cả tin tức của thế giới bên ngoài, thế nên cho dù thế nào Tư Tồn cũng không thể nhận món quà ấy được.
“Không sao, trong phòng ba mẹ còn một chiếc nữa, vả lại cũng không có thời gian nghe mà”. Mặc Trì cười rồi nhét luôn chiếc radio vào túi xách cho Tư Tồn.
“Ở trường em đã quen chưa? Cô giúp việc đang làm há cảo, còn có món thịt sây em thích ăn và cả món cá kho nữa đấy. Học hành vất vả rồi, nên ăn nhiều cá vào để tăng cường trí nhớ”. Đối với cô, Mặc Trì dường như không lúc nào không lo lắng chu đáo mọi sự.
Hai người ngồi trong thư phòng nói chuyện phiếm vì thời gian vẫn còn dư dật. Tư Tồn kể cho Mặc Trì nghe về cuộc sống của sinh viên trong trường đại học, cô phải học những môn gì, bạn học là người ở đâu, phong cách giảng dạy của thầy giáo thế nào. Mặc Trì càng nghe càng bị thu hút. Từ nhỏ, anh đã là học sinh ưu tú, nếu không vì tai họa lớn kia, anh nhất định sẽ theo đuổi con đường học thuật như ba mẹ mong đợi. Sau khi tốt nghiệp còn có thể xin vào tòa soạn báo làm việc. Bản thân anh giờ đây đã không còn cơ hội, nhưng Tịnh Nhiên và Tư Tồn đều thi đỗ đại học, nhất định sẽ thay anh hoàn thành giấc mơ đẹp đẽ đó. Chuyện trường lớp như cuốn lấy Mặc Trì, anh không ngừng giục Tư Tồn kể thêm nhiều một chút để có thể mường tượng giấc mơ của mình một cách rõ ràng, tỉ mỉ hơn.
Tư Tồn cũng không thôi líu lo: “Đời sống trong trường tuy còn sơ sài nhưng không khí rất phấn khởi. Ai nấy đều nỗ lực học tập, giúp đỡ lẫn nhau, thầy giáo tận tình hướng dẫn sinh viên. Hoạt động đoàn thể cũng rất mạnh, có Ban phát thanh, Đội kịch nói, Hội văn học, Ban khoa học công nghệ... Nhưng em chẳng tham gia gì cả”.
“Sao em không tham gia? Rèn luyện thêm một chút cũng tốt cho em mà”.
“Kiến thức cơ bản của em không vững, điểm thi chỉ cao hơn điểm trúng tuyển có một điểm, ở lớp cũng thuộc vào hàng kém nhất”, Tư Tồn buồn buồn nói.
Mặc Trì tự hỏi, không biết có phải trước đây anh đã đả kích quá đà, làm tổn thương sự tự tin của cô rồi không? Thực ra, chỉ ôn tập gấp gáp trong vòng hai tháng mà có thể thi đỗ đại học quả là rất khá rồi. Nghĩ vậy, Mặc Trì liền đưa lời an ủi: “Tham gia nhiều hoạt động sẽ bổ trợ cho em rất nhiều. Còn các môn học trên lớp, em vốn tư chất thông minh, chỉ cần chăm chỉ học tập thì dần dần sẽ theo kịp các bạn thôi”.
“Anh không biết đâu!”, Tư Tồn như được cơ hội xả hết tâm tư: “Năm thứ nhất học hành căng thẳng lắm, lớp trưởng thậm chí còn đề xuất các hoạt động đoàn thể cứ để năm thứ hai tham gia. Năm nay lớp em phải học các môn đại cương, có hôm đến tối vẫn còn tiết học, cả ngày Chủ nhật cũng kín lịch cơ đấy”.
“Chủ nhật cũng có tiết học sao?”, Mặc Trì ngạc nhiên hỏi.
“Vâng, sáng chiều đều có tiết”, Tư Tồn thật thà đáp.
“Vậy sao em lại về?”, Nghe tới đó Mặc Trì liền cao giọng hỏi.
Tư Tồn bối rối đưa tay che miệng, sao cô có thể bất cẩn để lộ ra chuyện trốn học với Mặc Trì cơ chứ? Bắt gặp ánh mắt nghiêm khắc của anh, Tư Tồn mặt đỏ bừng lên, không dám ngẩng đầu nhìn, giọng lí nhí: “Bạn học giúp em điểm danh rồi”.
“Em được lắm!”, Mặc Trì giận dữ nói to: “Học đại học tài giỏi rồi, những cái hay không học lại học được thói trốn học, nói dối!”
Hai chữ “nói dối” Mặc Trì vừa thốt ra găm thẳng vào trái tim Tư Tồn. Cô đau lòng đến mức nước mắt không kìm được mà trào ra. Tư Tồn cố nén cảm xúc, hít sâu vào một hơi, khẽ nói: “Nếu không vì hứa với anh thì em đã không về rồi”.
“Lại là vì lời hứa!”, Mặc Trì giận đến bốc hỏa. Ngoài lời hứa và nhiệm vụ ra, trong lòng cô còn có gì khác nữa không? Có dành cho anh một chút tình cảm gọi là hay không? “Điều anh cần không phải là lời hứa của em. Nếu không muốn về thì đừng về!” Lời vừa dứt, bản thân Mặc Trì cũng cảm thấy sững cả người.
Anh cả giận mất khôn rồi. Chỉ vì sự tức giận không thể kìm nén nổi mà thốt ra một câu không thật lòng thật dạ như vậy.
Vốn dĩ là một cô gái thuần khiết, ngây thơ, nghe câu nói ấy, Tư Tồn không khỏi cho rằng Mặc Trì muốn đuổi cô đi. Uất ức trong lòng, cô hất bím tóc quay người chạy đi. Đụng trúng cô giúp việc ở cửa thư phòng, Tư Tồn cũng không hề dừng lại, cứ thế chạy thẳng một mạch xuống tầng.
“Cơm đã nấu xong rồi. Có chuyện gì thế?” Bận rộn trong bếp từ sáng, vừa mới ngơi tay định lên gọi hai người xuống ăn cơm, lại gặp cảnh tượng này, cô giúp việc không khỏi sững sờ.
Mặc Trì thẫn thờ ngồi bất động trên xe lăn, trong lòng ngập tràn cảm giác bứt rứt, toàn thân hồ như chẳng còn chút sức lực nào. “Xin lỗi, đã khiến cô mất công rồi. Cháu muốn nghỉ ngơi một lát”.
“Cháu ăn cơm rồi hãy nghỉ!”, cô giúp việc ân cần nói.
“Cháu không ăn đâu, cô mặc cháu”.
Tuy cẩn thận để không khoe khoang nhưng chiếc radio của Tư Tồn đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của các bạn cùng lớp, mà trước hết là trong phòng kí túc xá. Vu Tiểu Xuân vốn rất tinh ý, vừa nhìn thấy cái mác trên chiếc radio mà Tư Tồn lấy ra, đã hét ầm lên: “Tư Tồn, bạn mua radio rồi sao? Lại còn là hàng Seagull nữa chứ!”
Tư Tồn chẳng mấy thông thạo về những chuyện thế này, ngại ngùng nói: “Là người họ hàng cho mình đấy, sẽ dùng nó để bọn mình học tiếng Anh”.
Mọi người lập tức vây quanh giường cô, Vu Tiểu Xuân sờ phần gáy của chiếc radio rồi tặc lưỡi nói: “Radio của Seagull trên thị trường hiện nay là tốt nhất đấy. Mình đỗ đại học rồi mà ba mẹ vẫn tiếc tiền, chưa mua cho mình một cái. Tư Tồn này, người họ hàng kia của cậu thật rộng rãi quá”.
Tô Hồng Mai đang tựa đầu vào giường đọc sách cũng góp vào mấy câu: “Seagull không thể nói là tốt nhất được, đồ của Tây Đức chính gốc mới thật sự tốt”.
Vu Tiểu Xuân nghe thế liền liếc Tô Hồng Mai một cái: ‘Thải rồi, bạn chỉ sính đồ ngoại, nhất là những thứ của chủ nghĩa tư bản thôi!”. Cô vốn không ưa bộ dạng tự cao tự đại của Tô Hồng Mai chút nào.
Tư Tồn ôn hòa nói: “Mình cũng không biết hãng nào tốt nữa. Dù sao thì chúng ta cũng có radio để buổi sáng học tiếng Anh rồi”.
Sự rộng rãi, vô tư của Tư Tồn khiến mọi người ai cũng ngạc nhiên. Chính cô là người đã mang phúc lợi vô cùng lớn đến cho phòng kí túc xá của mình.
Đêm đã buông, Tư Tồn nầm trên giường, lặng lẽ vuốt dọc theo gáy chiếc radio, trong lòng thầm nhắc bản thân phải tuyệt đối giữ gìn chiếc đài này. Vu Tiểu Xuân nói Ĩ1Ó xuất xưởng năm 1974, nhãn mác dán ở mặt sau thậm chí vẫn còn Tất mới. Tư Tồn chợt nghĩ, không phải Mặc Trì nói anh vẫn thường nghe chiếc radio này một mình để thu thập tin tức mà sống qua ngày hay sao? Trái tim cô đột nhiên thấy nhói đau.
Năm 1978, nền văn hóa của đất nước Trung Hoa bắt đầu được khôi phục, các hiệu sách và thư viện mọc trở lại và dần phong phú hơn, nhưng cũng chưa thể gọi là thỏa mãn nhu cầu và nhiệt huyết học tập của lớp thanh niên ngày ấy. Tuy là trường đại học đứng đầu của tỉnh nhưng tài liệu giảng dạy của Đại học Phương Bắc cũng còn rất eo hẹp. Sách trong thư viện ngày trước bị Hồng vệ quân đốt hết, tuy nay đã được khôi phục lại ít nhiều, nhưng số" lượng không thể nào so sánh vói thời kì trước Cải cách Văn hóa được. Để đọc trước cuốn sách hay mà giáo sư giới thiệu, sinh viên trong trường có khi đến cơm cũng không kịp ăn, đã vội chạy thẳng một mạch đến thư viện tìm kiếm. Hơn nữa, cũng phải khó khăn lắm mới chờ đến lượt được đọc một cuốn sách quý, thế nên việc sinh viên quên ăn quên ngủ để sao chép lại cũng là chuyện hết sức bình thường.
Tư Tồn hôm nay cũng đang khổ sở tìm cuốn tư liệu bình luận về “Đường - Tống bát đại gia”8. Cô đứng rất lâu trước giá sách cao ngút, khó khăn lắm mới tìm thấy cuốn sách mình cần, trong lòng cực kì phấn khích. Ngặt nỗi, cuốn sách nằm ở chỗ cao quá tầm với của cô, ngón tay chỉ vừa chạm được vào gáy sách thì đã có một bàn tay khác lấy xuống trước rồi.
Âm ức quá, Tư Tồn liền quay đầu nhìn lại, thì ra là một nam sinh trong bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn. Anh ta cầm cuốn sách trên tay, vẻ vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Cảm giác thất vọng phút chốc trào dâng trong lòng Tư Tồn. Cô đã mâ\'t*cả tiếng đồng hồ