Dưới chân Trường Thành, Cruise lại bắt đầu nhắm vào cái chân khuyết tật của Mặc Trì, hỏi với vẻ quan tâm: “Ông Mặc, ông... thật sự có thể chứ?
Mặc Trì gật đầu. Cruise phấn chấn hét lên: “Trường Thành! Ta đến rồi đây!” rồi lao đi như một mũi tên. Anh ta khỏe mạnh, sức lực dồi dào, chẳng mây chốc đã biến thành một điểm đen ở phía xa so với Mặc Trì. Trường Thành Bát Đạt Lĩnh rộng rãi bằng phẳng, nhưng việc leo bậc thang kiểu này với Mặc Trì mà nói chẳng khác nào lấy đi nửa tính mạng của anh.
Phần gốc còn sót lại của chân trái Mặc Trì được bọc trong chân giả, chúng sẽ cọ vào nhau khi anh leo bậc thang liên tục, làm anh đau tới thấu tim. Anh không nhìn Tư Tồn mà dựa vào tường thành, ra vẻ điềm tĩnh thoải mái leo lên từng bước một. Chẳng mấy chốc, mồ hôi anh đã vã ra như tắm. Mỗi lần gió lùa qua, bộ vest trên người anh lại phát ra những tiếng vun vút. Tói khi cảm thấy đau đớn không thể chịu nổi, anh mới dựa vào tường thành nghỉ một lúc. Tư Tồn nhìn sắc mặt anh tái nhợt, không giấu nổi nỗi lo lắng: “Anh đau lắm phải không?”
Mặc Trì vuốt mồ hôi rồi trả lời: “Không đau”. Chẳng phải chỉ là leo Trường Thành thôi sao? Dù là sáu năm trước hay hiện tại, cô đều hỏi anh những câu hóc búa kiểu đó. Để tìm lại vợ mình, sáu năm trước đến núi Lư anh còn leo được, bây giờ Trường Thành có nhằm nhò gì?
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Mặc Trì lại tiếp tục leo lên phía trước. Tư Tồn nhìn anh lết từng bước khó nhọc, vội vàng chạy lên phía trước, đỡ lấy cánh tay anh. Đã bao năm nay anh không được cảm nhận đôi bàn tay nhỏ bé, ấm áp này rồi. Mặc Trì bỗng thấy trong lòng nóng bừng, bước đi không vững, suýt nữa vấp ngã. Tư Tồn không nhịn nổi liền nói: “Anh, hãy cẩn thận!” Mặc Trì gật đầu, cảm động muốn chết đi được mà không dám nói gì, chỉ sợ lỡ miệng nói sai. Hai người cứ thế yên lặng leo lên từng bậc thang.
Cruise tưởng mất hút từ lúc nào, bỗng nhiên xuất hiện trở lại trước mắt họ: “Hai người chậm chạp quá. Lúc nãy, tôi đã chạy qua ba căn phòng bằng đá rồi”.
Mặc Trì phì cười: “Đó là đài phong hỏa”.
“Đài phong hỏa? Viết như thế nào?”, Cruise lôi ra từ túi áo một cuốn sổ nhỏ đưa cho Tư Tồn,
Tư Tồn thở dài, viết ba chữ “đài DỈiong hỏa” lên giấy rồi đưa lại cho Cruise. Cruise ghi nhớ rồi đắc ý nói: “Lại học thêm được một từ mới. Moselle, lần này đến Trung Hoa, có phải tiếng Trung của tôi tiến bộ râ\'t nhiều không?”
“Phải, tiến bộ rất nhanh, anh chẳng mấy mà thành chuyên gia Trung Hoa”, Tư Tồn cười đáp.
“Tất cả đều nhờ vào công dạy dỗ của cô.”, Cruise khiêm tốn đáp: “Hai người chậm chạp quá. Nghe nói phía trước có một cái dốc hảo hán. Trung Hoa có một câu nói thế nào ấy nhỉ? “Bất đáo Trường Thành phi hảo hán”. Tôi sẽ tới đó trước đợi hai người”. Cruise nói xong lại chạy biến đi mất.
“Cruise lần đầu đến Trung Hoa nhưng rất thích người khác gọi mình là chuyên gia Trung Hoa. Thật ra anh ấy chỉ dùng khẩu ngữ lưu loát, chứ chữ Hán chưa biết được mấy”, Tư Tồn nói.
Sắc mặt Tư Tồn ửng đỏ, bên khóe miệng điểm một lúm đồng tiền rất dễ thương. Cô lại âm thầm dìu anh bước tiếp. Khi tới một bậc thang rất cao, Mặc Trì phải dùng đến cả hai tay để vượt qua. Tư Tồn lặng lẽ lùi lại phía sau anh, nếu chẳng may anh bước hụt cô còn kịp thời đứng ra đỡ.
Tư Tồn ngẩng đầu nhìn lên, dốc hảo hán mà Cruise nói vẫn còn xa tít mù khơi, giống như đang treo lơ lửng trong không trung vậy. “Chúng ta đi tới đây thôi, em mệt muốn chết đi được”, Tư Tồn làm bộ nói.
Mặc Trì biết Tư Tồn sợ anh mệt, chứ với cô thì đâu đã nhằm nhò gì: “Thế em cứ ngồi nghỉ ỏ đây, anh sẽ leo tiếp, chốc nữa quay lại đón em”.
Tư Tồn hốt hoảng: “Cruise sức lực dư thừa không biết dùng vào việc gì. Anh so với anh ta làm gì?”
Không nhắc tới Cruise thì thôi, nhưng đã nhắc tới rồi, Mặc Trì lại càng không muốn tỏ ra thua kém. Anh nghiến chặt răng, tiếp tục dấn mình lên phía trước. Tư Tồn vội vã chạy theo anh. Cuôì cùng, dốc hảo hán đã hiện ra trong tầm mắt. Tư Tồn nhìn bậc thang cheo leo khúc khuỷu mà toát cả mồ hôi hột. Cô tuyệt đối sẽ không để Mặc Trì leo lên cái nơi quá nguy hiểm đó. Mặc Trì dường như hoàn toàn không ý thức được sự nguy hiểm trước mắt, anh vẫn nhấc chân tiếp tục leo. Chân leo không được thì anh nhờ đôi tay trợ giúp. Anh bám tay thật chắc vào bậc thang, rồi nhấc chân phải lên trước, sau đó gắng sức nhấc chân trái lên theo.
Tư Tồn kéo anh lại: “Mặc Trì, đủ rồi, chúng mình xuống núi đi”.
Nghe cách cô gọi tên mình quá đỗi tự nhiên, thân thương, trái tim Mặc Trì bỗng nhiên run rẩy. Trong khoảnh khắc ấy, bao nhiêu ý niệm trong anh hiện lên. Nhưng chỉ vừa lơ là trong tích tắc, cái chân giả của anh đã rung lên. Mặc Trì khuôn mặt trắng bệch ra, đứng chôn chân ở đó vì không tài nào động đậy được nữa. Tư Tồn thất kinh, kêu lên: “Anh bị thương rồi sao? Để em xem nào?”
Mặc Trì nhảy lò cò xuống bậc thang. Lúc chạm đất, chân giả của anh lại kêu “cắc” một tiếng khiến mặt mũi Tư Tồn tái mét. Mặc Trì cô" làm ra vẻ thoải mái nói: “Cũng may đây là chân giả, có gãy cũng không đau”.
Thực ra, lúc nãy do anh bước hụt, chân giả đâm vào phần gốc còn sót lại khiến anh đau tới mức mồ hôi vã ra như mưa.
Tư Tồn thất kinh. Cô quỳ xuống dưới chân anh và vén ống quần lên nhìn: “Gãy rồi sao? Để em xem nào!”
Chiếc chân giả lạnh băng được phơi bày trước mắt cô. Tư Tồn còn sốt sắng giúp anh kiểm tra, hoàn toàn không nhìn ra đó là chân thật hay chân giả. Mặc Trì tỏ ra dày dặn kinh nghiệm, nói: “Không gãy, chỉ là con ốc bị lỏng thôi”.
Anh kiểm tra và tìm thấy con ốc bị lỏng ở khớp đầu gối, bèn vặn chặt lại. Tư Tồn mím môi, nước mắt sắp tuôn ra tới nơi. Mặc Trì cố làm ra vẻ không hề hấn gì: “Thế này đã nhằm nhò gì? Mấy năm trước, có một lần anh đạp xe ba bánh chuyển hàng cho khách, trên đường về, suýt nữa đâm trúng một chiếc ô tô. Anh vừa né đi thì chân giả liền bay vút ra, khiến người lái xe kia sợ xanh mặt, còn tưởng là do anh ta đâm phải chân anh”. Trong ánh mắt Tư Tồn hiện lên vẻ vừa đau xót vừa sốt sắng: “Rồi anh làm thế nào?”
“Còn làm thế nào nữa?” Sự việc lần đó thu hút rất nhiều người hiếu kì đến vây quanh. Mặc Trì kiên quyết không nhận tiền bồi thường của người lái xe kia, rồi chỉ với một chân, anh cúi đầu đạp xe ba bánh đi thẳng, giống như kẻ gây tai nạn đang chạy trốn. Trước mặt Tư Tồn, anh làm vẻ điềm nhiên kể tiếp: “Anh làm sao có thể cởi đồ giữa phố để lắp lại chân chứ, đành vứt nó lên xe, tìm chỗ nào có nhà vệ sinh công cộng thì vào lắp lại”.
Quả nhiên nghe xong, Tư Tồn cảm thấy ngột ngạt, khó thở giống như có ai bóp lấy tim cô vậy. Cô không nín nổi liền càu nhàu: “Đang yên đang lành, sao anh phải lắp chân giả làm gì? Người khó chịu không phải anh thì là ai?”
Mặc Trì xám mặt nhưng vẫn đáp gọn lỏn: “VI nó đẹp”.
Tư Tồn gần như muốn nổ tung, đấm thùm thụp vào vai anh và hét lên: “Anh điên à, vì đẹp mà chịu giày vò thế này sao? Anh xem mình đã thành bộ dạng gì rồi? ơ nhà điều kiện tốt thế không hưởng, lại chạy đến Thẩm Quyến chịu khổ làm gì?” Cô vừa gào hét, nước mắt vừa rơi lã chã.
Mặc Trì lặng yên nhìn cô. Cô khóc tới mức thở không ra hơi. Anh chẳng kịp nghĩ ngợi gì nữa, bèn dang hai tay ôm cô vào lòng. Tư Tồn ngay lập tức sà vào vai anh, khóc nức khóc nở: “Làm gì có ai ghét bỏ anh, sao anh phải tự giày vò bản thân mình như thế?”
Mặc Trì ôm cô thật chặt, nhẹ nhàng vỗ về cô như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Đồ ngốc, chỉ có em không ghét bỏ anh thôi”. Trong lòng Mặc Trì bỗng nhói đau. Sáu năm về trước, họ cũng nói với nhau rất đỗi tự nhiên như thế này. Sáu năm đã trôi qua, cô có còn ghét bỏ anh không? “Người chỉ có một chân không thể tìm được việc làm ở Thẩm Quyến”, anh nói tiếp.
Tư Tồn vẫn đang khóc tấm tức không thành tiếng. Cô nghẹn ngào nói: “Anh đã là ông chủ rồi thì còn cần gì tìm việc nữa?”
Mặc Trì không nhịn được cười: “Em nghĩ anh vừa đến Thẩm Quyến đã trở thành ông chủ à?”
Tư Tồn vùi mình vào lòng anh. Mặc Trì tuy rất gầy, nhưng đôi vai anh lại rộng và vững chãi, mang đến cho Tư Tồn cảm giác ấm áp, an toàn. Cô giống như một chú thú cưng bám lên bờ vai anh, dụi nước mắt vào áo anh. Làn gió thổi qua vừa ẩm vừa lạnh. Mặc Trì đưa tay lên lau nước mắt cho cô. Lòng bàn tay anh lưu tuyến khuôn mặt cô, không nỡ buông ra. Nước mắt cô càng trào ra nhiều hơn. Mặc Trì kiên nhẫn dỗ dành: “Được rồi, là lỗi của anh, anh không nên làm em đau lòng”.
Tư Tồn từ từ hết nức nở, mới nhận ra cả người mình đều nằm trong lòng Mặc Trì, liền lập tức vùng ra. Vòng tay anh bỗng chốc trở nên trống rỗng, trái tim anh như rớt xuống vực sâu. Không muốn bầu không khí trở nên gượng gạo, liền trêu cô: “CEO của Mỹ hóa ra cũng chẳng giỏi giang gì, mới tí mà đã khóc đỏ cả mũi”.
Tư Tồn trừng mắt nhìn anh qua làn nước mắt, nếu không phải vì anh... Sáu năm nay, cô chưa từng khóc lấy một lần. Cruise tự nhiên như từ trên trời rơi xuống: “Hả, hóa ra hai người vẫn ở đây à? Tôi đứng ở trên kia đợi hai người một lúc lâu rồi”.
“Cruise, chúng ta chuẩn bị xuống núi đi”, Tư Tồn nói.
Cruise không chịu đứng yên một chỗ mà cứ nhảy lên nhảy xuống làm động tác giãn ngực: “Được thôi! Nhưng Moselle này, cô có mệt không? Có cần nghỉ ngơi một lúc không?”
“Tôi hơi mệt,” Tư Tồn nói: “Anh cứ xuống trước rồi đợi chúng tôi ở sảnh khách sạn”.
“Không!”, Cruise nói: “Tôi và cô cùng đi, nhỡ cô mệt không đi nổi thì tôi có thể cõng cô”. Anh ta vừa leo Trường Thành xong, vẫn còn chưa hết phấn khích. Mặc Trì biết anh ta không nói chơi. Lưng anh ta vạm vỡ, lại còn làm một động tác thể hiện sức mạnh của cơ bắp vùng lưng khiến Mặc Trì căm ghét tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Tư Tồn lắc đầu nói: “Cruise, anh cứ xuống trước đi. Phòng của chúng ta chỉ được đặt tới tối nay, anh tranh thủ về trước 6 giờ chiều để gia hạn phòng”.
“Được thôi”, Cruise rất nghe lời Tư Tồn. Anh ta lao nhanh xuống núi như một luồng gió.
“Chúng ta cũng xuống thôi!” Tư Tồn không còn né tránh mà rất tự nhiên bám lấy cánh tay Mặc Trì. Thật ra, Mặc Trì không cần thiết phải thử thách cái chân của mình như thế, cô hiểu rằng anh chỉ muốn thu hút sự chú ý của cô mà thôi. Lúc này trời đã về chiều, nếu tiếp tục leo nữa thì e rằng khi trời tối, đi đường núi thế này, Tư Tồn cũng có thể gặp nguy hiểm. Anh gật đầu nói: “Được, chúng ta đi thôi”.
Lên núi đã khó, giờ xuống lại càng khó gấp bội, bởi lúc đi xuống chân giả của Mặc Trì hoàn toàn không có tí lực nào hết. Tư Tồn luôn phải dìu anh, tới đoạn cheo leo, cô thậm chí còn vòng tay qua siết chặt eo anh để tiếp thêm sức. Mặc Trì nắm tay Tư Tồn chặt tới nỗi khiến cô đau chảy cả nước mắt. Tư Tồn cũng biết, anh đang nén chịu một nỗi đau rất lớn.
Tới đoạn tiếp theo, Mặc Trì dựa vào tường thành để lết xuống, miệng thở hổn hển. Cruise đã mất hút từ lâu, đột nhiên Mặc Trì muốn đập tan cái chân giả của mình.
Tư Tồn hiểu ý liền vội vàng giữ lấy tay anh, sau đó nhẹ nhàng nói: “Cái chân này tuy không biết đau nhưng tay anh thì biết. Sao anh cứ phải tự gây khó dễ cho mình? Cruise chạy nhanh như thế nên đã bỏ lỡ qua bao nhiêu cảnh đẹp. Chúng ta không học theo anh ta, cứ từ từ mà đi thôi”. Lời nói của Tư Tồn khiến Mặc Trì kinh ngạc. Trong ấn tượng của anh, Tư Tồn là một cô gái dịu dàng dễ thương nhưng chưa bao giờ lại độc lập, có chủ kiến như bây giờ.