Giấy báo trúng tuyển đại học của Tư Tồn cuối cùng đã đến.
Cô đỗ vào Khoa Trung văn của Đại học Phương Bắc. Dù chỉ cao hơn điểm sàn trúng tuyển có một điểm, nhưng vốn không nuôi hi vọng nay lại nhận được tin vui ngoài mong đợi, Tư Tồn cảm thấy vui sướng cực độ, như thể nhặt được một món quà bất ngờ từ trên trời rơi xuống.
Ngày mùng bảy, Trần Ái Hoa xin nghỉ phép để đưa Tịnh Nhiên đến Bắc Kinh nhập học. Bà đưa cho Mặc Trì một trăm đồng để giúp Tư Tồn sắm sửa vài thứ, chuẩn bị hành trang nhập học. Đêm trước khi đi, bà và Mặc Trì đã cùng chuyện trò rất lâu.
“Bây giờ nó đi học, đủ lông đủ cánh, có thể tự bay rồi”.
“Cô ấy vốn dĩ đã có thể bay cao từ lâu rồi mẹ ạ”.
“Đừng nói với mẹ là con vẫn không xem người ta ra gì. Thay đổi của con mây ngày vừa rồi, ba mẹ đều biết cả”.
“Từ trước đến nay, con chưa bao giờ xem thường cô ấy, nhưng cứ trói buộc cô ấy vào với con thì thật không công bằng với cô ấy chút nào!”
“Con à! Ba con nói rồi, ai có phúc phần của người nây, chúng ta không quản được”.
Sáng sớm ngày mùng bảy, Trần Ái Hoa cùng Tịnh Nhiên lên đường đến Bắc Kinh, dặn cả nhà là không cần tiễn ra bến xe. Tịnh Nhiên trước khi rời khỏi nhà không kìm được bật khóc nức nở, nhìn ba, nhìn mẹ rồi ôm chầm lấy Mặc Trì nói: “Anh, em không nỡ xa anh”.
Hai anh em Tịnh Nhiên và Mặc Trì vốn thân thiết là vậy, nay phải xa nhau, có chút không đành lòng. Mặc Trì lau nước mắt cho em gái, cười nói: “Nữ trạng nguyên mà lại khóc nhè thế này, dũng khí trong phòng thi đi đâu cả rồi?”
“Anh còn cười em sao!” Tịnh Nhiên khuôn mặt đẫm nước mắt, đứng dậy ôm Tư Tồn thật chặt: “Chị dâu, chị ở lại đây học đại học nhé, đừng quên về thăm anh trai em thường xuyên”. Vốn dĩ, cô hay gọi Tư Tồn bằng tên, nay đông đủ cả nhà, tiếng “chị dâu” thốt lên nghe mới nghiêm nghị làm sao.
Tịnh Nhiên đi rồi, đến mười lăm tháng Giêng, Tư Tồn mới nhập học, thời gian để chuẩn bị cũng còn dài. Đại học Phương Bắc tuy nằm trong thành phố” nhưng Tư Tồn vẫn phải ở nội trú. Mặc Trì đưa cho Tư Tồn một trăm đồng, rồi nhờ cô giúp việc đưa cô ra ngoài mua những đồ dùng sinh hoạt thiết yếu khi ở trong kí túc xá. Vậy mà không hiểu sao, trở về sau một tiếng đồng hồ, Tư Tồn lại đưa trả Mặc Trì vẹn nguyên số tiền ấy. Mặc Trì không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Sao em không mua gì cả?”
Tư Tồn thoáng ngập ngừng, rồi nhẹ nhàng đáp: “Em đi một vòng nhưng rốt cuộc thấy mình chẳng thiếu gì cả”.
“ít nhất thì em cũng phải mua đồ ngủ, bàn chải đánh răng và chậu rửa mặt chứ?”, Mặc Trì nói.
“Ở nhà có hết rồi, em mang đi dùng cũng được”.
Mặc Trì nghe tới đó thì nổi nóng: “Cuối tuần và nghỉ hè em không về nhà sao?”. Cô gái này thật không biết tính toán gì cả, một bộ đồ làm sao có thể dùng cho hai nơi chứ?
“Đi đâu em mang đồ theo đấy là được mà”, Tư Tồn đáp.
Mặc Trì khẽ thở dài, xem ra phải nhờ đến xe của bác Chương một chuyến rồi. Việc chuẩn bị đồ đạc cho cô anh nên tự làm thì hơn. Hồi Tư Tồn mới về nhà họ Mặc, theo phong tục cưới hỏi, Trần Ái Hoa đã chuẩn bị không ít đồ ngủ kiểu mới cho cô và Mặc Trì nhưng chúng chưa từng được dùng đến, bởi đôi tân lang tân nương chưa một lần ngủ chung phòng. Bây giờ có cơ hội dùng rồi, nghĩ thế Mặc Trì liền dặn cô giúp việc lấy ra một bộ cho Tư Tồn. Đích thân anh đi mua thêm một chiếc ga trải giường và chăn, đồng thời mua mới toàn bộ đồ vệ sinh cá nhân cho Tư Tồn, lại thêm cả sữa rửa mặt chiết xuất từ bột ngọc trai đựng trong chiếc hộp hình con sò hết sức đẹp đẽ và tinh tế mà anh nhìn thấy trong siêu thị. Anh còn không quên cả việc Tư Tồn sẽ phải học môn thể dục, thế nên một bộ đồ thể thao và một đôi giày trắng là thứ không thể thiếu. Đến khi trả tiền, Mặc Trì có chút ngượng ngập, khuôn mặt bừng đỏ, ai nhìn vào những thứ đồ này mà không biết anh mua để tặng cho người mình yêu.
Về đến nhà, đồ đạc thì Mặc Trì nhờ cô giúp việc mang vào phòng cho Tư Tồn, còn năm mươi đồng chưa dùng hết, anh đưa cả cho cô. Tư Tồn cứ nhìn mãi sô" tiền ấy mà không dám nhận. Năm mươi đồng chẳng phải tương đương với sinh hoạt phí cả một năm trời của một sinh viên đại học hay sao.
“Đi học xa nhà, trong người cũng nên có một chút tiền phòng thân chứ. Mỗi tháng anh sẽ gửi thêm cho em mười đồng tiền ăn nữa”.
“Em không cần dùng tiền đâu”, Tư Tồn vội vàng thu tay đáp. Được tiếp tục đi học thế này, trong thâm tâm cô đã vô cùng cảm kích nhà họ Mặc rồi, sao còn có thể lấy tiền của Mặc Trì chứ? Mà nghe đâu, nhà nước thậm chí còn cắp thêm cho sinh viên đại học một khoản trợ cấp, chưa biết chừng cô còn có thể tiết kiệm được nữa cũng nên, tiền ăn cũng không có gì phải lo lắng.
“Không được, đi học đại học mà lại không có sinh hoạt phí sao? Thế thì mất mặt anh lắm. Hơn nữa, khi cần mua thêm tài liệu học tập, em định tính sao?”.
Mặc Trì nói không phải không có lí, Tư Tồn nghĩ rồi nhẹ nhàng đáp: “Vậy em lấy năm đồng mỗi tháng là đủ rồi”.
“Không được, phải mười đồng”.
“Tại sao?”
“Nhìn xem, em còm nhom thế kia, ăn nhiều hơn người khác một chút cho mau lớn”.
Còn mấy ngày nữa Tư Tồn mới nhập học, mà đồ đạc thì đã chuẩn bị xong cả rồi. Đột nhiên, Mặc Trì nhớ ra một việc liền quay sang nói với Tư Tồn: “Em đã xa nhà một năm rồi, Tết cũng không được về. Tranh thủ mấy ngày nghỉ này, em về thăm gia đình một chuyến đi”. Nói rồi, Mặc Trì cũng cẳm thấy có chút áy náy. Đáng ra theo lẽ thường, trong năm đầu tiên tân nương xuất giá, con rể phải cùng về lại mặt bố mẹ vợ.
Tư Tồn biết điều này từ khi còn nhỏ, lúc cô cùng anh trai sang nhà chị hàng xóm để nhòm mặt chú rể trong chuyến về lại mặt của họ. Lần này, người lẽ ra cùng cô về thăm cha mẹ chính là Mặc Trì. Nhưng nhìn anh, cô thật không dám nói ra suy nghĩ của mình.
Mặc Trì chu đáo nhờ cô giúp việc chuẩn bị hai bình sữa mạch nha và một ít hoa quả, còn lấy thêm năm bình rượu Ngũ Lương7, hai cây thuốc ngon, một bịch kẹo sữa lớn cho chuyến về thăm nhà này, tất cả xếp vào một chiếc túi lớn. Khi anh tiễn Tư Tồn xuống nhà, xe của bác Chương đã đợi sẵn bên ngoài. Nhà Tư Tồn nằm ở vùng ngoại ô thuộc thôn Tú Thủy, thị trấn Thiên Mã nổi tiếng với hồ và núi Thiên Mã xinh đẹp. Người dân đời đời dựa vào núi sinh sống và làm ăn, rất ít giao lưu với thế giới bên ngoài.
Chiếc xe hơi sơn đen sáng bóng lần thứ hai đi vào thôn Tú Thủy tạo nên một khung cảnh hiếu kì xôn xao: Nhiều người dắt trẻ con đi theo vì tò mò hoặc muôn lát nữa có thể sờ vào chiếc xe một cái, thậm chí còn nghĩ nếu được ngồi vào bên trong một lúc thì còn gì tuyệt vời bằng. Xe dừng lại bên hồ Thiên Mã, Tư Tồn xuống xe nhưng hồ như không nhận ra ngôi nhà mình đã sống trong mười bảy năm qua. Từ chỗ ngôi nhà ba gian bằng đất trước kia giờ đã mọc lên một ngôi nhà rộng rãi khang trang với một khu vườn xinh xắn gọn gàng, ốp bằng gạch đỏ.
Người trong thôn không ngừng truyền tai nhau, những câu như: “Tư Tồn được gả vào nhà Lãnh đạo cấp cao có khác, bây giờ đã áo gấm về làng rồi”.
“Nhà ông Chung năm ngoái gẫ con gái, năm nay cưới con dâu, thật là song hỉ lâm môn”.
“Bây giờ người ta là người nhà của Lãnh đạo trong thành phố’, chúng ta đương nhiên không thể so sánh được”.
“Sao con rể mới không về cùng Tư Tồn thế?”
“Nhà lãnh đạo ai cũng bận”.
7. Loại rượu trắng nổi tiếng ở Tứ Xuyên được chưng cất từ năm loại ngũ cốc: cao lương đỏ, gạo, nếp, lúa mì và ngô. Loại rượu này được ca tụng là “ba chén tràn hứng khởi, một giọt cũng lưu hương.
“Sợ rằng không chỉ đơn giản như thế”.
Ba mẹ Tư Tồn nghe thấy tiếng xe hơi đỗ trước cửa, vội vàng chạy ra, nắm tay Tư Tồn định dắt vào nhà nhưng cô vẫn đứng chôn chân, chỉ vào ngôi nhà to trước mặt hỏi: “Thế này là thế nào?”.
Mẹ Tư Tồn kéo lấy tay cô, khẽ nói: “Chúng ta vào nhà rồi hãy nói!”
Một người hàng xóm thấy vậy liền nói to: “Tư Tồn, cô thật là đại công thần của gia đình đấy. Ba mẹ cô dùng của hồi môn của cô để làm nhà mới, đầu xuân này còn lên kế hoạch lấy vợ cho anh trai cô nữa đó!”
Những lời nghe được khiến lòng Tư Tồn không biết là vui hay là buồn, quay sang hỏi mẹ: “Mọi người lấy tiền của nhà họ Mặc sao?”.
Ba Tư Tồn vừa một tay đón lấy chiếc túi lớn trong tay cô vừa nhìn đám người đang vây xung quanh, tay kia đẩy mạnh cô vào nhà: “Có việc gì vào nhà hãy nói”.
Mẹ Tư Tồn vội vàng rót nước nhưng đã bị cô dành lấy: “Mọi người thật sự đã nhận tiền của nhà họ Mặc sao?”
“Nhận rồi! Một ngàn năm trăm đồng. Vừa đủ để anh làm nhà cưới vợ”, anh trai Tư Tồn nhanh nhẹn cướp lời.
Năm nay anh trai cô hai mươi sáu tuổi, quả đã đến tuổi lập gia thất rồi. Nhưng Tư Tồn như bị một cú đòn giáng xuống bất ngờ, đầu không ngừng ong ong, thì ra nhiệm vụ chính trị mà cô cố sống cố chết giữ lời hứa chỉ là một cuộc giao dịch bằng tiền!
Ba Tư Tồn còn thêm vào: “Con trai nhà họ mất một chân, gả con cho nó chỉ với một ngàn năm trăm đồng là còn rẻ đấy”.
Mẹ Tư Tồn lườm chồng một cái rồi nói to: “Ông đừng nói bậy!”
Ba Tư Tồn rít một hơi thuốc, lẩm bẩm tự nói với chính mình: “Nuôi dưỡng con gái hơn chục năm trời, cuối cùng cũng được hưởng phúc của nó rồi”.
Gia đình Tư Tồn vốn xưa nay đều trọng nam khinh nữ, nếu không phải vì anh trai cô không muốn học hành thì không đời nào ba mẹ cho cô đi học. Từ trước đến nay, Tư Tồn không dám cãi ba lấy nữa lời, thậm chí còn không dám khóc trước mặt ông, gặp chuyện lớn chuyện bé cũng chỉ giấu nước mắt vào trong lòng mà thôi.
Mẹ Tư Tồn nom con gái ăn mặc ra dáng, da dẻ trắng nõn, hai má hồng hào thì biết lần này gả con gái đi quả không sai, trong lòng cũng vì thế mà yên tâm hơn rất nhiều, liền nói: “Con cũng đừng tủi thân, con rể chúng ta tuy chân có ít hơn người thường, nhưng bù lại là con nhà gia thế, có bạc có tiền, nó không ốm đau bệnh tật dễ đâu đến lượt con”.
Còn nhớ, khi mới bước chân vào nhà họ Mặc, không biết bao nhiêu lần, Tư Tồn đã giật mình thức dậy trong đêm, bật khóc vì nhớ nhà, nhớ ba mẹ. Dù rằng trong nhà, ba mẹ chỉ quan tâm tới anh trai nhưng họ vẫn là người sinh thành và nuôi dưỡng cô khôn lớn, đỏ da thắm thịt như bây giờ. Được Mặc Trì đồng ý cho về thăm nhà, cô đã vui không kể xiết, còn ấp ủ rất nhiều chuyện để kể với ba mẹ, cả chuyện cô sắp trở thành sinh viên trong một ngôi trường lớn. Nhưng cảnh tượng ngôi nhà sạch sẽ, đồ đạc gọn gàng có phần đường hoàng tráng lệ này lại đập vào mắt khiến cô thực sự hoang mang. Mọi người trong nhà hồ hởi sử dụng đống tiền của nhà họ Mặc chẳng khác nào đang chà đạp lên sứ mệnh thiêng liêng mà cô tự thấy mình đang mang. Rút cuộc, đây gọi là sứ mệnh thiêng liêng sao? Thấy sắc mặt buồn bã của Tư Tồn, mẹ cô lo lắng hỏi: “Chồng con đối xử với con không tốt sao? Nhưng con yên tâm, nó chỉ có một chân, không dễ gì bắt nạt được con đâu”.
Câu nói của mẹ cô chẳng khác nào một mũi dao đột ngột đâm vào tim, Tư Tồn đau đớn đến quặn lòng. Ba mẹ cô đang nói về thương tật của Mặc Trì bằng giọng hết sức thản nhiên, thậm chí có phần sỗ sàng. Họ đâu biết anh vốn là một người đàn ông kiêu ngạo, song lại mang một trái tim cực kì dịu dàng, chăm sóc cho cô từ những điều nhỏ nhặt nhất. Chưa bao giờ cô iại có thể nhẫn tâm nhắc đến thương tật của anh. Thế