Lòng Lê Tử Hà trở nên lạnh lẽo, nhìn sắc trời, còn chưa đến giờ Tý, giờ này thì có ai xông vào Thần Lộ điện chứ? Diêu nhi chưa ngủ được bao lâu, vừa nghe thấy giọng của Duyệt nhi lập tức ngồi dậy, nhận thấy Lê Tử Hà vừa mới trở lại bình tĩnh sau lúc rối bời, khẽ nói: "Có chuyện gì thế ạ?"
"Nương nương, ngoài điện là cung nữ của Thần Lộ điện, nói là bắt được thích khách. Thậm chí còn kinh động tới Hoàng thượng, ngài đang chờ Lê cô nương trở về điện."
Trong lúc Duyệt nhi nói, Lê Tử Hà đã mặc xong đồ, cầm tay Diêu nhi nói: "Diêu nhi nghỉ ngơi đi, ta đi xem đã xảy ra chuyện gì."
Dứt lời đứng dậy định đi, Diêu nhi kéo tay Lê Tử Hà, lo lắng nói: "Tiểu thư, lẽ nào... lẽ nào là Thẩm công tử?"
Lê Tử Hà mỉm cười an ủi nàng, lắc đầu. Nếu là Thẩm Mặc, thì sẽ không khinh suất lỗ mãng như vậy. Vuốt mái tóc dài của nàng, nói: "Diêu nhi yên tâm, không có việc gì đâu."
Diêu nhi gật đầu, buông Lê Tử Hà ra, nằm xuống sập đưa mắt nhìn nàng rời đi.
Đèn dầu trong Thần Lộ điện sáng rỡ, cung nữ thái giám thị vệ đứng ở nơi đất trống ngoài điện, thấy Lê Tử Hà thì rối rít hành lễ. Chân mày Lê Tử Hà cau lại, mắt nhìn thẳng bước chân vào điện, thấy Vân Tấn Ngôn ngồi một mình trên giường thấp, sắc mặt nhu hòa, mang nụ cười thong dong, ngước mắt thấy nàng thì cười càng tươi.
Nhìn lướt qua trong điện, thấy bóng lưng màu đen bị ép quỳ dưới đất, lòng nàng run lên nhưng lập tức bình tĩnh lại, thản nhiên tiến lên hành lễ với Vân Tấn Ngôn: "Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng."
Vân Tấn Ngôn thấy dáng vẻ bình tĩnh thản nhiên của Lê Tử Hà thì nhíu mày, cười nói: "Ái phi không cần đa lễ."
Người quỳ dưới đất vừa nghe thấy tiếng Lê Tử Hà, đột nhiên ngẩng đầu, gương mặt xinh đẹp tràn ngập vẻ khó tin, lông mày nhíu chặt lại, nghi ngờ nói: "Sư... Sư huynh... ?"
Lê Tử Hà bất ngờ nhìn Thẩm Ngân Ngân, ngồi xuống bên cạnh Vân Tấn Ngôn, khó hiểu nói: "Hoàng thượng bắt thích khách, áp giải tới Thần Lộ điện làm gì?"
"Trẫm cũng không muốn quấy nhiễu ái phi, nhưng Thẩm cô nương này lại muốn gặp nàng. Trẫm thấy rằng Thẩm cô nương và ái phi làm bạn đã lâu, tình cảm sâu đậm, dĩ nhiên không thể xử trí như thích khách bình thường." Vân Tấn Ngôn nheo mắt đánh giá phản ứng của Lê Tử Hà, vươn tay cầm tay nàng.
Lê Tử Hà làm như bây giờ mới nhìn thấy Thẩm Ngân Ngân, đi xuống nhìn sang, lặng lẽ rút tay ra, cau mày nói: "Thẩm cô nương?" Nhưng ngay sau đó mỉm cười nhìn Vân Tấn Ngôn: "Theo ta được biết, đây là Bùi cô nương mới đúng?"
Vân Tấn Ngôn cười gật đầu: "Đúng vậy, là Bùi cô nương."
"Vậy sao Hoàng thượng lại nói muội ấy là thích khách?" Lê Tử Hà không giải thích được.
"Đêm khuya xông vào hoàng cung, không phải là thích khách sao?" Vân Tấn Ngôn hứng thú hỏi ngược lại.
Lê Tử Hà vẫn làm như không hiểu, nói: "Chẳng lẽ Hoàng thượng quên rồi? Mấy tháng trước Bùi cô nương còn là tú nữ, chờ Hoàng thượng tuyển chọn, đáng tiếc lại bị \'bắt\' mất, để lỡ thời gian tuyển chọn. Nhưng muội ấy đã thoát khỏi tay tặc, muốn hồi cung, tình cảm dành cho Hoàng thượng đúng là khiến người ngợi khen."
Lê Tử Hà nhấn mạnh chữ "bắt", thuận thế đưa mắt nhìn Thẩm Ngân Ngân, ánh mắt lạnh như băng. Thẩm Ngân Ngân vừa thấy, vội cúi thấp đầu im lặng không lên tiếng.
"Ái phi đã nói như vậy, cũng nhắc nhở trẫm, Bùi cô nương đây bị bắt khỏi ngục, về phần nguyên nhân bỏ tù có phải tìm thấy hoa túc dung trên người Bùi cô nương không?"
"Trí nhớ của Hoàng thượng thật tốt, chuyện nhỏ nhặt như vậy mà có thể nhớ được." Lê Tử Hà cười khẽ, đôi mắt bình thản lóe lên ánh sáng, nhìn thẳng vào mắt Vân Tấn Ngôn: "Nhưng hình như Hoàng thượng quên mất một chuyện thì phải? Vụ hoa túc dung đã điều tra rõ rồi, kẻ hạ độc là Cố Vệ Quyền, nếu đã là vậy, lúc ấy nhất định có người hãm hại Bùi cô nương. Bùi cô nương tự dưng rước phải tai ương lao ngục, sau lại bị kẻ xấu bắt mất, hôm nay vừa mới thoát khỏi hiểm cảnh liền vội vã hồi cung tìm Hoàng thượng làm sáng tỏ sự thật. Bùi cô nương, bổn cung nói có đúng không?"
Lê Tử Hà đột nhiên liếc nhìn Thẩm Ngân Ngân, thân thể Thẩm Ngân Ngân run lên, gật đầu lia lịa: "Sư... Nương nương nói đúng, tiểu nữ không dám gặp Hoàng thượng, ngày trước có quen biết nương nương, cho nên... cho nên đòi gặp nương nương..."
"Không bì nổi tâm tư kín đáo của Hoàng thượng." Lê Tử Hà không hề do dự đáp lại vô cùng mỉa mai.
Sắc mặt Vân Tấn Ngôn trầm xuống, nhưng ngay sau đó vừa cười nói: "Vậy theo ý ái phi, có phải nên trọng thưởng cho sự khổ tâm của Bùi cô nương không?"
"Thần thiếp không dám quyết định thay Hoàng thượng, có điều..." Lê Tử Hà liếc nhìn Thẩm Ngân Ngân, do dự mà nói: "Tú nữ không trúng tuyển đã quay về gia trang hết rồi, Bùi cô nương ở lại trong cung e rằng không ổn..."
"Vậy thưởng cho Bùi cô nương tần vị, ái phi cảm thấy thế nào?" Vân Tấn Ngôn đáp lời Lê Tử Hà, liếc mắt nhìn nàng.
Lê Tử Hà cười tươi rói: "Nếu Hoàng thượng đã muốn như vậy thì không hẳn là không thể. Có điều Bùi cô nương gặp nạn, sự trong sạch của bản thân... Nếu Hoàng thượng có thể chặn miệng người đời thì tất nhiên thần thiếp không ngại sư muội đi theo mình, hai người còn có thể chăm sóc lẫn nhau."
Lê Tử Hà cười thản nhiên, Vân Tấn Ngôn không nhận ra thật giả, ánh mắt dần dần lạnh như băng, một lúc sau cười nói: "Bùi cô nương là đồ đệ của Thẩm Mặc, sáng mai trẫm sẽ sai người đưa Bùi cô nương tới phủ đệ của Bình Tây vương, ái phi và sư muội cách biệt đã lâu, tối nay cứ từ từ ôn chuyện!"
Dứt lời, không hờn không giận liếc nhìn Thẩm Ngân Ngân, chắp tay sau lưng rời đi.
Lê Tử Hà nhìn hắn bước ra khỏi điện, nhập vào bóng đêm, ánh đèn dần dần yếu ớt, thân thể vẫn cứng ngắc bây giờ mới thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Thẩm Ngân Ngân vẫn quỳ dưới đất: "Muội còn quỳ làm gì? Mọi người đã lui ra rồi."
Cái đầu vẫn cúi thấp của Thẩm Ngân Ngân lúc này mới ngẩng lên, nhìn xung quanh rồi vội vã đứng dậy, xoa đầu gối đau nhức, nhưng ngay sau đó lại nghĩ tới điều gì nên tiếp tục quỳ xuống, khẽ nói: "Sư huynh... Sư huynh, muội biết lần này là muội lỗ mãng, nhưng... nhưng..."
"Nhưng nhị cái gì?" Lê Tử Hà cũng không định đỡ nàng đứng dậy, có phần cả giận nói: "Chẳng lẽ muội tiến cung vì muốn cầu xin cho Trịnh gia sao?"
"Sư huynh..." Thẩm Ngân Ngân ngẩng đầu, đôi mắt hạnh tràn đầy sương mù, nức nở nói: "Sư huynh, Trịnh gia đã bị tịch thu rồi, gần như cả nhà đều bỏ tù. Trịnh Hàn Quân miệng nói cha huynh ấy phải đền tội như vậy là đúng, nhưng muội biết huynh ấy cũng không vui, sư huynh, nếu... sư huynh đã lập công như vậy, mọi người đều nói Hoàng thượng rất sủng ái sư huynh, sư huynh... Sư huynh cầu xin Hoàng thượng có được không? Chỉ giữ lại cái mạng cho Trịnh Dĩnh cũng được, dù thế nào đi nữa, chỉ cần ông ta không chết là được..."
Nói đến phần sau, Thẩm Ngân Ngân không thể ngăn nổi nước mắt, quỳ lê đến bên Lê Tử Hà, kéo tay nàng, khóc lóc nói: "Sư huynh... Tước chức quan, hành hình, đày đến biên cương, thế nào cũng được, chỉ cầu xin sư huynh giữ lại cái mạng cho ông ta, giữ lại một người thân cho Trịnh Hàn Quân có được không? Từ nhỏ huynh ấy chỉ có mỗi một người cha... Cho dù không ưa hơn nữa, cho dù oán hận hơn nữa, muội biết huynh ấy vẫn không đành lòng nhìn cha mình phải chết..."
Lê Tử Hà cau mày, gạt tay Thẩm Ngân Ngân ra: "Không thể nào!"
Dù là chuyện ông ta đã làm với Quý gia, hay những chuyện ông ta đã làm với Mộ Phiên Ngô, đều không thể dễ dàng tha thứ!
"Sư huynh, sư huynh thương Ngân nhi nhất, trước kia Ngân nhi muốn gì sư huynh cũng đồng ý, chiều Ngân nhi một lần nữa có được không? Tha mạng cho ông ta..."
"Ta nói rồi không thể nào!"
"Sư huynh, Ngân Nhi van xin huynh."
"Không thể!"
"Ông ta và ngươi không thù không oán, chỉ cần nói giúp một câu thôi có gì không thể?" Thẩm Ngân Ngân đứng phắt dậy, cười lạnh nói: "Hay là, ngươi tiến cung vì muốn leo lên phi vị này? Hôm nay ngươi đã có vinh hoa phú quý rồi, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt chứ?"
Trong đầu Lê Tử Hà "ầm" một tiếng, hai tay siết chặt thành nắm đấm, không nói một lời.
"Hoa túc dung là ngươi cố ý nhét vào phòng ta có đúng không?" Thẩm Ngân Ngân lau khô nước mắt, lạnh giọng chất vấn.
"Đúng vậy." Lê Tử Hà cắn răng trả lời: "Ta cố ý giá họa, lừa Trịnh Hàn Quân đưa ngươi xuất cung, dùng chuyện này uy hiếp Trịnh Dĩnh, đủ chưa?"
"Uổng công ta kính ngươi trọng ngươi, bị bắt vào đại lao còn cắn răng không chịu nói hoa túc dung là của ngươi, vẫn tin ngươi có nỗi khổ tâm! Kết quả thế nào? Từ y đồng thăng làm ngự y, về sau còn trực tiếp phong phi, thật đúng là một bước lên mây!" Ánh mắt Thẩm Ngân Ngân tràn ngập vẻ chán ghét, "Lợi dụng Trịnh Dĩnh, lợi dụng Trịnh Hàn Quân, lợi dụng ta, có phải chỉ cần có thể đạt được mục đích của ngươi, thứ gì ngươi cũng có thể lợi dụng phải không?"
"Đúng." Lê Tử Hà trả lời không chút do dự, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Ngân Ngân không trốn tránh: "Không chừa bất cứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích, cõi đời này làm gì có thứ nào không thể lợi dụng?"
Thẩm Ngân Ngân giật mình đứng sững, đôi môi run rẩy, không biết tại sao sư huynh luôn thân thiết sủng nịch mình lại trở nên tàn nhẫn như mình? Trái tim lạnh lẽo, cảm thấy thế gian này đã thay đổi, trước kia thứ nàng nhìn thấy đều chỉ là bề ngoài mà thôi...
Lê Tử Hà đứng lên: "Xin khuyên một câu, nếu Trịnh Hàn Quân trốn kỹ, tất nhiên không có ai gây phiền toái cho hắn. Nếu không, đã là người của Trịnh gia, chắc chắn đều phải chết!"
Người Thẩm Ngân Ngân run lên, nhìn Lê Tử Hà khoác trường sam rời đi. Trường bào màu xanh nhạt quét trên mặt đất tựa như một đóa sen nở rộ, lòng nàng lạnh lẽo, khẽ hỏi: "Bao gồm sư phụ sao?"
Lê Tử Hà dừng bước, không nói gì.
"Bao gồm sư phụ sao? Ngay cả sư phụ... cũng có thể lợi dụng sao?"
"Đúng."
Bỏ lại một chữ, Lê Tử Hà rời đi mà không hề quay đầu.
Trầm Hương điện không có lò sưởi lại khiến Lê Tử Hà cảm thấy ấm áp hơn lúc nào hết. Lại chui vào bên cạnh Diêu nhi, Diêu nhi kéo chăn, rù rì nói: "Tiểu thư cẩn thận, đừng để cảm lạnh."
"Ừ." Lòng Lê Tử Hà trở nên ấm áp, chóp mũi cay cay.
"Thần Lộ điện không có chuyện gì chứ?"
"Ừ." Lê Tử Hà nằm cạnh Diêu nhi, khẽ nói: "Diêu nhi, em sẽ tin ta mãi mãi phải không?"
"Vâng, lời của tiểu thư, Diêu nhi mãi mãi tin, mãi mãi tin tưởng."
Trong phủ đệ Bình Tây vương ở Vân Đô, tuyết đã dần tan, hạ nhân không có nhiều, vô cùng tĩnh lặng. Lý ngự y đeo hòm thuốc, đang định xuất phủ thì vừa lúc gặp Tạ Thiên Liêm, lắc đầu, vội chắp tay nói: "Vương gia..."
"Nó không chịu cho ông bắt mạch sao?" Tạ Thiên Liêm cả giận nói.
Lý ngự y gật đầu: "Thậm chí còn không cho ta vào phòng, nếu như vậy... đúng là hết cách..."