ngồi lên lòng mình, thản nhiên nói: "Điệt nhi là đại phu, dĩ nhiên hiểu rõ thân thể của mình nhất."
"Vậy tại sao còn không thấy khỏe hơn?" Tạ Thiên Liêm vội la lên.
"Bệnh kéo như tơ, sao có chuyện khỏi hẳn sau một đêm được?"
"Lời ngươi nói có lý lắm, cho rằng ta ngu sao?" Tạ Thiên Liêm thấy thằng bé trong lòng Thẩm Mặc lạnh run lên, trở tay đóng cửa lại, vẫn cả giận nói: "Sao ta không biết bệnh của ngươi chứ? Nhưng trong phủ bỗng dưng mọc ra một thằng bé, bệnh của ngươi không liên quan đến thằng bé này mới là lạ! Không chịu xem bệnh, cũng không nói đứa bé này đến từ đâu, chui ra từ trong đất hay sao? Cứ như vậy, ngươi nói với ta nó ra con riêng của ngươi, lão tử cũng liều mạng bảo vệ nó trở về Tây Nam!"
Thẩm Mặc không nói gì, cúi đầu bóc kẹo nhét vào miệng Nhất Nhất.
Nhất Nhất ăn kẹo, liếc nhìn Tạ Thiên Liêm rồi lại nhìn Thẩm Mặc, bò xuống chân Thẩm Mặc định chui vào trong chăn, Thẩm Mặc kéo nó trở lại, dịu dàng nói: "Sau này ngươi còn phải gặp rất nhiều người lạ, đừng sợ."
Nhất Nhất nghe vậy, lại bò vào lòng Thẩm Mặc, khẽ cười với Tạ Thiên Liêm.
Tạ Thiên Liêm ngẩn ngơ, cơn giận cũng nguôi ngoai phần nào. Ông ngồi xuống giường, vươn tay vuốt ve mặt Nhất Nhất, cười nói: "Khà khà, bé ngoan, lão tử... Ặc, từ trước đến nay ta nói chuyện hơi to tiếng, đừng sợ ta nhé. Ta không trách ngươi, ta chỉ giáo huấn cha ngươi thôi."
Thẩm Mặc nhíu mày: "Đây không phải là con của điệt nhi."
"Không phải con riêng ngươi của ngươi thì ngươi che giấu làm gì?" Tạ Thiên Liêm đứng phắt dậy, lại gào ầm lên: "Lão tử biết, thằng bé này chắc chắn có liên quan với Lê Tử Hà kia, chắc chắn có liên quan tới Quý gia! Ân oán đời trước không dây dưa tới đời sau, bảo vệ đứa bé này cũng được, nhưng bây giờ Lê Tử Hà đã được sắc phong làm phi, ngươi chặt đứt ý nghĩ của ngươi đi, đừng dây dưa với cô ta nữa!"
"Không phiền thúc phụ quan tâm."
"Lão tử... Lão tử con mẹ nó hận!" Tạ Thiên Liêm cắn răng nói: "Vân Quốc nhiều cô nương như vậy mà ngươi chẳng thèm quan tâm, hai lần đều là người Quý gia. Lần đầu tiên hại chết đại ca, lần này còn hại tới tính mạng của ngươi nữa sao?"
Thẩm Mặc rũ mắt, không nói gì.
"Ngươi vào cung cũng vì Lê Tử Hà cả, sử dụng Ám Bộ cũng vì cô ta. Bệnh dịch lần trước, để gây hỗn loạn cũng phải dùng tới một nghìn mạng người? Ngươi có chủ ý gì ta cân nhắc mãi cũng không thấu, nhưng ngươi... sao ngươi có thể bị một nữ tử ràng buộc mãi vậy? Ta mong ngươi quay về, muốn ngươi gây dựng sự nghiệp cùng ta, chứ không phải là anh hùng nhụt chí nhi nữ tình trường!"
Vẻ mặt của Thẩm Mặc vẫn không suy suyển, cười nhẹ nói: "Hiểu điệt nhi như vậy, thúc phụ còn hỏi nhiều làm gì chứ?"
"Lão tử vẫn không rõ tại sao!"
"Tại sao ư?" Thẩm Mặc ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn ông: "Bởi vì Tạ gia nợ nàng!"
Lời này vừa dứt, Tạ Thiên Liêm đột nhiên cười sằng sặc: "Ha ha, Tạ gia nợ cô ta? Là Quý gia của cô ta nợ Tạ gia của ta hay Tạ gia của ta nợ cô ta? Năm đó ngươi biết rõ Quý Khúc Văn dẫn ngươi rời đi, rồi mượn cơ hội hành thích, kẻ cầm đầu đám thích khách kia là người Quý phủ, sao có thể giấu giếm được ngươi? Ngươi giấu nhẹm chuyện này ba năm, nếu không phải ta điều tra được, e rằng đại ca chết không nhắm mắt! Quý Khúc Văn tới tìm ngươi, không phải viện cớ bằng muội muội của hắn ta sao? Năm đó đại ca từng đề cập với ta, nói quan hệ của Quý Lê và Tam hoàng tử không phải nông cạn, ngươi không nghe, nói cô nương người ta chờ ngươi! Kết quả thì sao? Cô ta không chịu gả cũng không sao, lại bức ngươi giữ đạo hiếu từ hôn..."
"Cho nên lỗi là của điệt nhi!" Thẩm Mặc lạnh giọng ngắt lời Tạ Thiên Liêm, lời nói vô cùng bình tĩnh nhưng lại phảng phất hơi lạnh: "Là điệt nhi tự cho là đúng, không nghe lời khuyên của cha mẹ cầu thân với tiên hoàng, chưa từng biết tâm ý của Quý Lê đã ép nàng gả cho điệt nhi, dẫn tái tai họa hại chết cha mẹ. Nếu thúc phụ muốn trách, thì nên trách mình điệt nhi thôi!"
Cơn giận của Tạ Thiên Liêm bị một câu của Thẩm Mặc quét sạch, thấp giọng, nói với vẻ khó tin: "Ngươi... vẫn nghĩ như vậy sao?"
"Đúng vậy, năm đó người sai vốn là điệt nhi, nhưng thúc phụ lại bởi vì chuyện này mà bức bách Vân Tấn Ngôn. Cái chết của cửu tộc Quý phủ dù thế nào đi nữa sao có thể không liên quan tới Tạ gia? Cửu tộc của Quý phủ không bị diệt, Tử Hà cũng không trở thành khất nhi lẻ loi hiu quạnh, nửa đời sống trong thù hận. Điệt nhi nợ Tử Hà, hôm nay phải trả nợ." Thẩm Mặc rũ mắt, nhìn Nhất Nhất mỉm cười. Tử Hà nói đúng, đã nợ thì phải trả.
"Ta chỉ muốn tên cẩu hoàng đế đó giao nộp hung thủ, hắn một hơi diệt cả nhà Quý phủ, liên quan gì tới ta!" Mắt Tạ Thiên Liêm chợt lóe lên, không phục phất tay nói: "Muốn trách chỉ có thể trách Quý Lê yêu nhầm người, Quý phủ tin nhầm người, trách tên cẩu hoàng đế lòng dạ độc ác, ngay cả con của mình..."
Nói tới đây, Tạ Thiên Liêm đột nhiên dừng lại, nhìn Quý Nhất không hề chớp mắt, ngón tay run rẩy chỉ vào Quý Nhất nói: "Đứa... đứa bé này không phải là..."
"Bé con, ngươi tên là gì?" Tạ Thiên Liêm ngồi xổm xuống, cố gắng mỉm cười, dịu giọng hỏi.
Đôi mắt to của Nhất Nhất chớp chớp, khua khoắng tay giữa không trung, bị Thẩm Mặc ngăn lại: "Đứa bé này là ai, thúc phụ không cần quan tâm."
"Được, ta không quan tâm! Vậy ngươi định giữ nó thế nào? Giấu vậy cả đời sao?"
"Chữa khỏi bệnh, giải hết độc rồi đưa về Tây Nam."
"Đứa... đứa bé này trúng độc?" Sắc mặt Tạ Thiên Liêm dịu đi, nhìn Nhất Nhất từ trên xuống dưới. Nó gầy teo yếu ớt, trắng đến mức bất thường, thân thể yếu đuối là lẽ đương nhiên, không ngờ còn trúng độc...
Nhất Nhất thấy ông nhìn mình, biểu hiện trên mặt là lạ, cười với ông. Tạ Thiên Liêm xoa tay, cười nói: "Khà khà, bé con, để ta ôm ngươi có được không?"
Nhất Nhất vẫn cười, để lộ lúm đồng tiền nhỏ xinh trên má trái, dang hai tay ra. Tạ Thiên Liêm vui mừng ôm lấy nó, nói với Thẩm Mặc: "Ha ha, lão tử già thế này mà chưa từng ôm trẻ con. Từ lúc ngươi còn nhỏ lão tử đã dốc sức trên giang hồ, giang hồ còn thú vị hơn triều đình, năm đó lão tử..."
Mọi thứ trước mắt Thẩm Mặc nhòa đi, như thể phủ một lớp sương mù, tiếng nói bên tai cũng nhỏ dần, luồng khí mà hắn vẫn dùng nội lực ngăn chặn đột nhiên từ ổ bụng vọt tới lồng ngực, nhưng không ra khỏi miệng, khiến hắn ho khan dữ dội. Tạ Thiên Liêm tức giận quát mắng: "Ngươi lại dùng nội lực ngăn chặn bệnh? Biết rõ nếu phản lại thì bệnh sẽ nặng hơn, muốn chết phải không? Lần trước bị thương nặng như vậy vẫn chưa khỏi hẳn đâu..."
Một bàn tay nhỏ nhắn kéo tay mình, như thấy Lê Tử Hà dịu dàng mỉm cười với mình. Ta không giết bá nhân, nhưng bá nhân vì ta mà chết, Tử Hà, nàng có tìm Tạ gia báo thù không?
Bên tai, giọng Lê Tử Hà nhẹ nhàng như âm thanh đến từ thiên nhiên. Thẩm Mặc, ta tin chàng.
Lê Tử Hà ở Thần Lộ điện, ly trà trong tay bỗng dưng rơi xuống, vỡ tan dưới đất. Cung nữ ngoài điện vội vàng đi vào, ghé tới tai nàng nói: "Nương nương, Bạch quý phi tới."