Một câu nói trầm thấp mà mạnh mẽ vang lên trong căn phòng âm u của Hình Phạt ti, Mộ Phiên Ngô đưa lưng về phía Lê Tử Hà, dường như bả vai và cánh tay nặng nề hơn phần nào, cười giễu cợt: "Không phải ngươi cũng không tin ta sao? Ngươi nói sẽ có người tới phủ thừa tướng đón ta, thế người đâu?"
"Đi đón huynh, sau đó để Vân Tấn Ngôn tóm gọn một mẻ sao?" Giọng Lê Tử Hà trở nên nguội lạnh, cười khổ nói: "Ta muốn tin huynh! Mặc dù thời khắc cuối cùng cũng không muốn bỏ huynh lại, nhưng cuối cùng..."
Lê Tử Hà dừng một chút, hít sâu một hơi rồi nói: "Dù thế nào đi nữa, việc đã đến nước này, nhiều lời cũng vô ích. Xin khuyên một câu, quan trường hiểm ác, lòng vua khó dò, nếu muốn an bình chi bằng hãy quay đầu."
Dứt lời, nàng không chần chừ thêm nữa, nhanh chóng rời khỏi Hình Phạt ti.
Tuyết tan trời trong, bầu trời xanh lam trong vắt, đến tối thì bóng đêm ập đến nhanh chóng, Thần Lộ điện tĩnh lặng, không phải là sự im ắng không có sức sống, mà bình an vì thiếu sự phù phiếm. Bởi vì chủ nhân trong điện chỉ tựa người trên sập, cả ngày không nói lời nào.
Lê Tử Hà nằm nghiêng trên sập, híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt trầm lặng, trong mắt không có gợn sóng, tựa như nữ tử trong tranh. Tóc dài buông xõa trên vai, áo lông mềm nhẹ quấn quanh người, hơi thở khẽ khàng không màng danh lợi quẩn quanh khiến người ta không đành lòng quấy rầy.
Vân Tấn Ngôn vừa bước vào đã thấy cảnh tượng như vậy, cung nữ thái giám đứng yên ở bên, Lê phi của hắn không coi ai ra gì nhìn bóng đêm mông lung như đi vào cõi thần tiên, thậm chí còn làm như không nghe thấy tiếng mọi người hành lễ.
"Ái phi đang nhớ sư phụ sao?" Vân Tấn Ngôn mỉm cười ngồi cạnh Lê Tử Hà, vươn tay định cầm tay nàng.
Mắt Lê Tử Hà lóe lên, dịch người rút tay lại, không thèm để ý.
"Trẫm đoán sai rồi sao?" Vân Tấn Ngôn nhìn chằm chằm vào Lê Tử Hà, muốn bắt lấy chút biến hóa trên mặt nàng, rồi nói tiếp: "Hôm nay Bình Tây vương tới gặp trẫm, muốn ái phi của trẫm đi khám bệnh cho điệt nhi, nói hắn ốm đau tới mức đứng còn không vững, lại kỳ quặc, dù bệnh nặng cũng chỉ muốn đồ nhi chăm sóc. . . Trẫm cũng không đành lòng thấy hắn mắc bệnh nặng khó chữa, có điều Tử Hà đã là phi tử của trẫm, dĩ nhiên không thể tùy ý xuất cung, huống chi là chăm sóc nam tử khác. . ."
Lê Tử Hà rũ mắt, vẫn không nói gì.
"Ha ha, xem ra trẫm đánh giá cao tình nghĩa sư đồ của hai người," Vân Tấn Ngôn cười to, nhưng nét cười không chạm đáy mắt, nghiêng người giữ chặt cằm Lê Tử Hà: "Nàng nói xem, rốt cuộc phải thế nào thì nàng mới có chút phản ứng đây? Khóc cũng được cười cũng được, còn tốt hơn làm một con búp bê gỗ phải không?"
Lê Tử Hà ngước mắt lên, đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như không nghe thấy lời nói của Vân Tấn Ngôn. Mắt Vân Tấn Ngôn trầm xuống, bàn tay giữ cằm nàng siết chặt thêm, ngấu nghiến hôn bờ môi đỏ mọng. Lê Tử Hà cau máy, ra sức cắn lại, trong nháy mắt hương long diên lan tỏa giữa răng môi bị thay thế bằng mùi máu tanh mặn chát. Vân Tấn Ngôn hơi giận, chợt đẩy ra nàng, thấy vết máu bên môi nàng, thật giống như hoa tường vi yêu dị, nở rộ theo nụ cười hững hờ.
"Chi bằng Hoàng thượng nghiền cốt của Quý Lê thành tro bụi! Có lẽ. . . sẽ khiến ta có chút phản ứng. . ."
Nụ cười khẽ khàng khiến căn điện lạnh lẽo thêm phần nào, Vân Tấn Ngôn không ngờ nàng lại đột nhiên nói đến Quý Lê, con ngươi tối sầm lại, lau vết máu trên khóe miệng, khẽ cười nói: "Đúng là người trung thành tận tụy với Quý gia!"
"Dĩ nhiên! Hoàng thượng đừng quên, ám sát, hạ độc. . . Ha ha, người bên gối khó lòng phòng bị. . ." Lê Tử Hà trở mình ngồi thẳng dậy, cười lạnh nói.
Vân Tấn Ngôn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, chợt hiểu ra rồi cười vang: "Nàng cũng biết mình người bên gối của trẫm sao? Nói lời này để uy hiếp trẫm, ngược lại còn nhắc nhở trẫm còn một chuyện chưa làm. . ."
Khi nói, tay hắn trượt đến cổ Lê Tử Hà, kéo vạt áo của nàng. "Roạt" một tiếng, áo ngoài màu xanh nhạt bị xé thành hai nửa, trượt khỏi người nàng, để lộ ra áo lót màu trắng. Lê Tử Hà rũ mắt, thuận thế nhìn lướt qua bên trong bên ngoài căn điện. Mọi người đã bị Vân Tấn Ngôn đuổi ra ngoài, đứng hai hàng chỉnh tề, cúi đầu trong bóng đêm, không dám động đậy.
Lê Tử Hà cười khẽ: "Cưỡng ép nữ tử là điều Hoàng thượng muốn sao?"
"Ha ha, trẫm chỉ tò mò không biết mặt nàng có thể xuất hiện biểu hiện gì không, nàng biết sự hấp dẫn của nàng nằm ở đâu không? Nỗi hận! Nàng nhìn trẫm với vẻ mặt tràn đầy thù hận. . ."
"Ta nhìn Hoàng thượng với vẻ mặt thù hận khiến Hoàng thượng nghĩ, nếu Quý Lê còn sống, nàng cũng sẽ nhìn Hoàng thượng với vẻ mặt như vậy, có đúng không?" Lê Tử Hà cười nhẹ ngắt lời Vân Tấn Ngôn, lạnh lùng nhìn vào mắt hắn.
Tay Vân Tấn Ngôn run lên, Lê Tử Hà tiếp tục cười nói: "Hoàng thượng tự thuyết phục mình bởi vì muốn khiêu khích Thẩm Mặc nên mới giữ ta bên người. Thực ra bởi vì Hoàng thượng không thể bỏ qua cảm giác của Quý phủ trên người ta, phải vậy không?"
Thân thể của Vân Tấn Ngôn hoàn toàn cứng ngắc, như thể bị gõ mạnh, nụ cười vừa nãy còn phảng phất trên môi giờ đã tiêu tan, con ngươi tối tăm chợt trở nên sâu không thấy đáy. Lê Tử Hà cười thêm tươi rói: "Nếu muốn tìm bóng dáng của Quý Lê, Hoàng thượng đi tìm Tô Bạch không phải tốt hơn sao? Nụ cười của nàng ta cũng na ná tiểu thư Quý gia. . ."
"Vậy thì Hoàng thượng cảm thấy. . ." Lê Tử Hà vươn một tay quấn lấy vai Vân Tấn Ngôn, động tác dịu dàng chậm rãi hệt như trước kia, nhẹ nhàng vuốt ve: "Có phải ta còn khiến Hoàng thượng động lòng hơn vẻ ngoài của Tô Bạch không?
Đôi mắt của Vân Tấn Ngôn chợt trở nên rối loạn, động tác này. . . mức độ này. . .
Còn chưa kịp phản ứng đã ôm lấy Lê Tử Hà, như thể bảo bối đã mất rồi mà tìm lại được, lại hôn ngấu nghiến. Lê Tử Hà ngước mắt lên, xuyên thấu qua vai Vân Tấn Ngôn nhìn Tô Bạch sắc mặt trắng bệch, cắn chặt môi dưới, rưng rưng nước mắt quay đầu rời đi.
Vết thương vừa mới cầm máu lại rách ra dưới sự cấu xé của răng môi, dòng máu nồng đậm len lỏi vào cổ họng. Tay Lê Tử Hà đã trượt xuống dưới, rút chiếc chủy thủ phiếm hàn quang, nhắm vào lưng Vân Tấn Ngôn. Nàng mở to mắt, cánh tay nâng lên cao rồi đâm xuống, nhưng ngay lập tức bị đẩy ra, cổ tay bị nắm chặt, chủy thủ leng keng rơi xuống đất.
Lê Tử Hà cười: "Ta vào cung vốn để báo thù, không phải hôm nay Hoàng thượng mới biết. Đúng là hỏi thừa!"
"Bây giờ nàng đã là phi tử của trẫm, muốn vàng muốn bạc, muốn vinh hoa muốn phú quý, trẫm đều có thể cho nàng! Giết trẫm, đối với nàng có gì tốt đẹp?" Vân Tấn Ngôn siết chặt cổ tay Lê Tử Hà, kéo Lê Tử Hà tới gần, thấp giọng hỏi.
"Người vô tâm vô tình như Hoàng thượng, ngay cả yêu còn không hiểu, vậy có hiểu hận là gì không?" Lê Tử Hà lạnh lùng trừng mắt, dùng hét sức rút tay ra, lạnh giọng nói: "Trừ phi ta chết, nếu không tuyệt đối không từ bỏ cơ hội báo thù! Hoặc là Hoàng thượng giết ta, hoặc là không muốn bị ta hãm hại, cách xa ta ra!"
"Nói cho cùng vẫn sợ trẫm động vào người nàng phải không?" Vẻ mặt Vân Tấn Ngôn trở lại bình thường, nhướng mày khẽ cười nói: "Yên tâm, trẫm không có hứng thú với chuyện cưỡng đoạt, trẫm sẽ chờ ngày nàng tự đưa mình tới cửa!"
Sắc mặt Lê Tử Hà vẫn bình thản, đứng dậy đi vào phòng trong tìm một bộ y phục thay, xoa vết máu trên khóe miệng, soi gương chỉnh sửa lại, vén tóc mai, đột nhiên phát hiện mười ngón tay của mình run rẩy không thể khống chế được, rũ mắt nắm chặt tay, mặc áo choàng ra khỏi điện.
"Không ai được phép đuổi theo!" Trước khi đi lạnh giọng ra lệnh, đây không phải lần đầu kẻ hầu người hạ ở Thần Lộ điện được chứng kiến vẻ lạnh lùng của Lê Tử, không người dám nhiều lời, vội vã lùi lại không dám đuổi theo.
Lê Tử Hà ngẩng đầu nhìn vầng trăng cong cong, ánh trăng thanh khiết toát vẻ lạnh lẽo, bầu bạn với nó là những vì sao lấp lánh xung quanh. Ngày tháng đổi thay, có thứ gì là không thay đổi chứ?
Đến Trầm Hương điện thì cửa điện còn mở. Duyệt nhi thò đầu thấy Lê Tử Hà, vẻ mặt mừng rỡ, mở cửa lớn hơn, ra ngoài nghênh đón rồi nói: "Lê ngự. . . Nương nương. . ."
"Gọi ta là Tử Hà cũng được." Lê Tử Hà vừa thấy nghe thấy hai chữ "Nương nương" liền nhíu mày, ngắt lời Duyệt nhi.
"Duyệt nhi vẫn gọi là Lê cô nương thì hơn." Duyệt nhi khẽ hành lễ, sau đó dẫn Lê Tử Hà vào điện.
Trầm Hương điện không đốt lò sưởi, ngay cả cung nữ hầu hạ cũng không có. Diêu nhi vốn ngồi bên sập, đang cầm khung thêu nghiền ngẫm gì đó, ngẩng đầu thấy Lê Tử Hà thì lập tức đặt xuống, cười nói: "Tiểu thư."
Duyệt nhi khẽ cúi người lui ra, Lê Tử Hà tiến lên liếc nhìn khung thêu Diêu nhi vừa đặt xuống, bức tranh thêu còn chưa xong. Nàng thêu một cây mai, cánh hoa còn chưa thành hình.
"Diêu nhi không lạnh sao?" Lê Tử Hà kéo tay nàng, thấy lạnh buốt thì chà xát.
"Không lạnh." Diêu nhi khẽ cười, lắc đầu: "Trước kia tiểu thư thích nhất hoa đào và hoa mai, lâu rồi Diêu nhi chưa thêu hoa cho tiểu thư, ở đây lại rảnh rỗi."
Nụ cười của Lê Tử Hà cứng đờ, bây giờ nàng không thích gì nữa, chỉ mọi người được sống tốt. Nhưng lời vừa tới khóe miệng liền nuốt xuống, chỉ cần Diêu nhi thích thì cứ mặc nàng.
"Tiểu thư, Nhất Nhất đâu rồi, được cứu thật rồi sao?" Diêu nhi đặt xuống khung thêu vừa mới cầm lên, lo lắng hỏi.
Lê Tử Hà gật đầu quả quyết. Đã đưa ra ngoài rồi, vào đêm trước khi họ hành động đã đưa Nhất Nhất ra ngoài rồi.
"Vậy thì tốt." Mắt Diêu nhi thoáng hiện sương mù, dường như thấy Nhất Nhất đang ở trước mắt, cười nói: "Nhất Nhất ra ngoài là có thể chữa bệnh, có thể nói rồi. . ."
Nhưng chợt nghĩ đến điều gì đó, lo lắng nói: "Nhưng tiểu thư, nước sông mùa đông lạnh như vậy, Nhất Nhất chịu được không? Bơi trên sông tới Bắc Hồ ít ra cũng phải mất một canh giờ, bệnh của Nhất Nhất có trở nặng hơn không?"
Lê Tử Hà cầm tay Diêu nhi, thấy vẻ kinh hoàng của nàng thì chóp mũi ê ẩm, lắc đầu nói: "Không đâu, có người dùng nội lực bảo vệ nó, không sao đâu. Bây giờ nó đang ở ngoài kia chờ chúng ta. . ."
"Vâng." Diêu nhi gật đầu: "Tiểu thư nói gì Diêu nhi cũng tin. Nhưng mấy hôm trước không phải nói là có cơ hội rời đi ư? Sao lại bị Vân Tấn Ngôn phát hiện?"
Lê Tử Hà nghe vậy, vẻ mất mát trên mặt càng nhuốm đậm. Nàng cởi giầy bò lên giường, vén chăn cười nói: "Diêu nhi, em còn nhớ hồi bé, ta sợ mùa đông lạnh quá, muốn nằm chung giường với em, bị cha đánh cho một trận không?"
Mắt Diêu nhi sáng ngời, cười gật đầu: "Khi đó tiểu thư rất ương ngạnh, lão gia không biết phải làm sao, cuối cùng phải cho em một cái giường ở phòng ngoài tiểu thư mới chịu bỏ qua."
"Hôm nay ta không về Thần Lộ điện nữa, ở đây với em." Lê Tử Hà cười chui vào trong chăn, dằn nỗi chua xót dâng lên mũi.
"Vân Tấn Ngôn có trách cứ không?"
"Ha, hắn giữ ta ở trong cung, nên biết rằng ta sẽ không an phận." Lê Tử Hà cười khẽ.
Diêu nhi gật đầu, đặt khung thêu lên chiếc bàn thấp bên cạnh, bỏ giày cởi áo ngoài, cũng chui vào trong chăn, cười hì hì nói: "Tiểu thư, cảm giác này. . . cứ như nằm mơ vậy. . ."
"Diêu nhi ngốc, không phải là mơ, ta không chết, sau này sẽ không rời khỏi em nữa. . ."
"Vâng." Diêu nhi kéo tay Lê Tử Hà, vùi đầu bên cổ nàng, "Chúng