Cỏ thơm như thảm, liễu xanh đong đưa, mùa xuân đã đến, trong hoàng cung tràn ngập không khí mới. Không khí nhuộm đầy sương sớm, gió thoảng hương hoa đều tuyên bố một năm mới đã bắt đầu, niềm hi vọng mới dâng tràn. Điện Thần Lộ nhất thời trở thành sự tồn tại cao quý nhất trong hậu cung, hoàng thượng độc sủng một tháng, không ngừng ban thưởng, cung nữ thái giám hầu hạ có gần trăm người, trước đình sau viện rực rỡ hoa thơm cỏ lạ, hương thơm ngát mũi, bướm lượn khắp nơi.
Mặt đất đầy sức sống, mặt trời xán lạn, Lê Tử Hà vẫn cảm thấy lạnh. Nàng nằm trên ghế trong hậu viện, cuộn mình vào áo choàng nhìn hoa tươi đầy viện. Bất chợt có bươm bướm bay đến bên người nàng rồi lại vỗ cánh rời đi. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời, híp mắt, không chói mắt lại khiến hai mắt đau rát.
Nàng lại nhìn lướt qua các loại hoa cỏ, mỗi ngày nàng sẽ đứng ở nơi này hai ba canh giờ, nhìn hết lần này đến lần khác nhưng mà chẳng bao giờ tìm được thứ gì hữu dụng. Vân Tấn Ngôn vô cùng cẩn thận, chỉ cần có dược tính, cho dù là hoa, là lá, là cành, đều không được xuất hiện ở hậu viện này. Thức ăn ngày thường cũng vô cùng tỉ mỉ, cung nữ trái phải không rời, một vết nước đọng trong điện Thần Lộ cũng không có. Những vật sắc nhọn lại càng không cần nói đến, thu dọn rất sạch sẽ, mỗi đêm khi ngủ, đều có người đặc biệt đến lấy trâm cài đầu của nàng đi, ngày hôm sau lại đưa đến.
Càng ngày nàng càng không hiểu tâm tư của Vân Tấn Ngôn, mỗi ngày nàng đều đối xử lạnh nhạt, nửa câu cũng không muốn nhiều lời với hắn vậy mà ngày ngày hắn vẫn tranh thủ tới điện Thần Lộ. Dù im lặng hay tìm nàng nói chuyện hắn đều giữ vẻ mặt ôn hòa, không phải là lớp mặt nạ mà thật sự tràn ra từ trong lòng. Ánh sáng trong mắt vừa nhu hòa vừa vui vẻ. Lê Tử Hà chỉ lạnh mặt nhìn, không đáp lại hắn, cũng không nhìn thẳng vào hắn. Buổi tối hắn sẽ nằm trên sạp miễn cưỡng ngủ một giấc, cũng không quấy nhiễu đến nàng.
Hồi cung đã hơn hai tháng, vết thương trên người Lê Tử Hà đã sớm khỏi hẳn, ngay cả sẹo cũng không còn, chứng hàn cũng từ từ giảm bớt. Nhưng ngày ngày uống các loại thuốc bổ trân quý cũng không khiến thân thể nàng tốt lên, ngược lại càng thêm gầy yếu.
Lê Tử Hà nhắm mắt, lấy tay đỡ trán, che ánh mặt trời lại. Cứ tưởng ánh mặt trời vốn sẽ làm cho sắc mặt nàng hồng hào lên một chút, nào biết chỉ làm nàng thêm choáng váng mắt hoa.
Bích Uyển thấy thế, bước lên đỡ lấy Lê Tử Hà nói: "Nô tì đỡ nương nương vào trong."
Lê Tử Hà gật đầu, nắm tay Bích Uyển chống mình ngồi dậy, chậm rãi vào điện.
Đúng lúc này, Vân Tấn Ngôn từ trước điện bước vào. Bích Uyển vội quỳ xuống hành lễ, Lê Tử Hà hơi đảo mắt liếc hắn một cái, tự đi đến bên giường. Vốn muốn ngồi xuống, trước mắt nàng bỗng tối sầm, trọng tâm lảo đảo liền ngã lên giường, đầu cũng bị đập mạnh xuống.
Vân Tấn Ngôn bước lên giơ tay muốn đỡ, Lê Tử Hà lại nghiêng người né tránh. Nàng cắn răng xoay người đi, ngay cả giày cũng không tháo đã lật người cố gắng tránh xa Vân Tấn Ngôn, cuộn tròn người lại.
Mọi khi nếu nàng làm thế này Vân Tấn Ngôn sẽ thức thời lui ra, rời đi. Nhưng hôm nay trên mặt hắn có chút tức giận, lại vẫn đè nén, cười tự giễu nói: "Độc này là nàng tự mình hạ, đúng không? Từ lúc ta đi đón nàng, trên quần áo hàng ngày của nàng đều có bôi độc. Độc mãn tính? Dần dần chết trước mặt ta? Nàng biết rõ ta quan tâm nàng, cho nên mới dùng chính bản thân mình để tra tấn ta, đúng không?"
Thân thể Lê Tử Hà cuộn lại càng chặt, không còn nhúc nhích. Vân Tấn Ngôn ngồi xuống, nằm lên giường, nghiêng người ôm lấy Lê Tử Hà, hai tay dùng sức, cười khẽ bên tai nàng: "Nàng muốn ta hết cách, đành phải triệu Thẩm Mặc đến sao? Ta không ngại nói thẳng với nàng, không có khả năng đó! Cho dù chết, nàng cũng phải chết bên cạnh ta!"
Lê Tử Hà vẫn không phản ứng, cả người co lại, yên lặng đến mức như người chết. Vân Tấn Ngôn nghĩ đến các giả thiết, trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên, vội ngồi dậy, hai tay nắm chặt lấy bả vai Lê Tử Hà, cương quyết ép nàng xoay người, kêu lên: "Lê nhi......"
Lê Tử Hà từ từ mở mắt ra, trong mắt như ẩn chứa một cơn lốc xoáy, sâu không thấy đáy, cười khẽ với Vân Tấn Ngôn: "Tấn Ngôn, để Ân ngự y bắt mạch cho ta đi."
Vân Tấn Ngôn giống như bị tia chớp bổ trúng, cạy cánh tay cứng ngắc của Lê Tử Hà ra, vẻ kinh ngạc và vui mừng luân phiên trên mặt. Hắn cười nhìn Lê Tử Hà, giọng nói khẽ gọi vừa rồi vẫn còn vương vấn bên tai. Câu nói phía sau là gì hắn cũng không biết, chỉ biết gật đầu.
Phía Bắc Vân Đô, xuân về hoa nở.
Quận Tây Nam thuộc sự cai quản của Bình Tây Vương, nên Bình Tây Vương phủ cũng được xây dựng ở quận Tây Nam.
Tạ Thiên Liêm cau chặt mày, khuôn mặt đượm vẻ u sầu, tay bưng chén thuốc còn bốc hơi nóng. Lúc đi đến chỗ rẽ hành lang thì đứng lại, xê dịch bước chân, hết tiến lại lùi, nhìn cửa phòng đằng trước phía bên phải, chần chờ không biết là có nên vào hay không.
Đang do dự, tay áo lại bị người khác kéo kéo. Trên mặt ông hiện lên vẻ không kiên nhẫn, đang muốn hất tay ra lại nhìn thấy Nhất Nhất đang cười với mình. Vẻ u sầu, không kiên nhẫn trên mặt ông lập tức tan đi, cười xán lạn, ngồm xổm xuống, giơ chén thuốc ra trước mặt Nhất Nhất, lấy lòng nói: "Ngoan, Nhất Nhất đến đây, giúp gia gia đưa thuốc."
Nhất Nhất không hiểu, nhìn cửa phòng rồi lắc đầu, kéo Tạ Thiên Liêm vào cùng. Tạ Thiên Liêm lại ũ rũ. Hai tháng nay ông cũng không dám bước vào cửa một bước, thứ nhất là sợ nhìn thấy vết thương của Thẩm Mặc, hai là cảm thấy áy náy, không biết phải đối mặt với Thẩm Mặc thế nào.
"Gia..... gia......." Nhất Nhất vẫn kéo ống tay áo của Tạ Thiên Liêm, cái miệng nhỏ nhắn giật giật, phát ra hai âm tiết có chút khàn khàn, có chút ngập ngừng. Âm điệu còn có chút quái lạ, dường như phát ra tiếng cũng vô cùng khó khăn.
Tạ Thiên Liêm nghe vậy lại tươi cười rạng rỡ, giơ tay ra ôm cổ Nhất Nhất, cười to nói: "Ha ha, Nhất Nhất có thể nói rồi hả? Ha ha, lại có người gọi ông là gia gia, ha ha...."
Nhất Nhất cũng cười theo, ngồi lên cánh tay của Tạ Thiên Liêm, hai tay bám chặt cổ hắn, nhìn về phía cửa phòng.
Tạ Thiên Liêm chợt nhớ ra, vội ngậm miệng. Trong phòng vang lên tiếng của Thẩm Mặc: "Vào đi."
Nhất Nhất kéo vạt áo Tạ Thiên Liêm, ý bảo ông nghe lời đi vào. Tạ Thiên Liêm khó xử nhìn Nhất Nhất, vẫn có chút không muốn. Lông mày Nhất Nhất cau lại, lúm đồng tiền trên má biến mất. Tạ Thiên Liêm vội cười ha ha gật đầu: "Đi vào, đi vào, đó là điệt nhi của ta, sợ gì chứ?"
Nói xong, ông run rẩy đẩy cửa vào. Nhìn thấy Thẩm Mặc đang ngồi bên bàn, mặt tái nhợt, trong mắt lóe ra vẻ cô đơn. Vừa chạm phải ánh mắt hắn, Tạ Thiên Liêm kích động rũ mắt xuống, buông Nhất Nhất ra, lại đặt chén thuốc lên bàn, xấu hổ ho khan hai tiếng. Ông đưa mắt nhìn Thẩm Mặc, thấy Thẩm Mặc vẫn đang nhìn vào sách, càng cảm thấy áy náy. Nhưng nghĩ lại hôm nay không dễ gì mới được vào đây, không thể đi ra nhanh như vậy, ông nhìn tới Nhất Nhất ở bên cạnh, dỗ dành nói: "Nhất Nhất, cháu ra ngoài chơi trước được không? Gia gia có chuyện muốn thương lượng với Thẩm thúc thúc."
Nhất Nhất ló đầu nhìn thoáng qua Thẩm Mặc, lanh trí gật đầu.
Tạ Thiên Liêm bối rối hồi lâu, chần chờ mãi vẫn không nói ra được. Nhưng Thẩm Mặc đã cười khẽ đứng lên: "Thúc phụ muốn nói gì?"
"Tiểu Mặc......." Tạ Thiên Liêm kích động, âm điệu hơi cao. Ông vội đè thấp giọng, có ý xin lỗi: "Ta....... Ta đến xin lỗi con."
Nụ cười trên mặt Thẩm Mặc cứng đờ, nhưng cũng chỉ chớp mắt liền khôi phục, thản nhiên nói: “Ta không sao rồi."
Nghe Thẩm Mặc nói như thế, Tạ Thiên Liêm càng thấy bất an. Ông rót cho mình một ly trà nhưng không uống, chỉ nhìn sóng nước trong chén, cúi thấp đầu, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Tiểu Mặc, có chút chuyện ta nên nói sớm với con mới đúng. Trước tiên là nói đến mẹ của con, ta xuất thân từ võ lâm, trên giang hồ ai mà không biết Thánh Độc giáo là tà giáo? Mẹ của con là Thánh Nữ của giáo phái này, năm đó khi cha con cưới bà, ta đã thấy bất mãn. Đại ca còn vì bà mà đem giang sơn khó khăn lắm mới giành lấy được chắp tay cho người khác, chạy đến nơi heo hút này. Ta cho rằng bà không xứng với đại ca, bà vốn là một yêu nữ, điểm ấy ta không cảm thấy mình sai. Ta biết con luôn bất mãn vì ta đã vài lần muốn giết bà, mà nỗi băn khoăn của ta không biết có đúng hay không? Cuối cùng đại ca thật sự đã bị bà hại chết.... ...."
Nói đến đây, Tạ Thiên Liêm có chút nghẹn ngào. Ánh mắt Thẩm Mặc có chút hoảng hốt, cũng không biết có nghe thấy lời của ông hay không nhưng vẫn không nói một lời.
"Đây là nguyên nhân từ nhỏ con không muốn gần gũi ta, nhưng ta đối với con đối với đại ca có trời đất chứng giám, tuyệt đối không có nửa điểm tư tâm!" Một tay Tạ Thiên Liêm chỉ lên trời, trịnh trọng thề: "Thề với lòng, ta không cảm thấy hứng thú với quan trường, nhưng năm ấy con rời khỏi Tây Nam, vị trí Bình Tây Vương này cũng không thể để cho người ngoài tới ngồi được? Lăn lộn trên giang hồ phải xưng bá giang hồ, lăn lộn trên quan trường phải thống nhất thiên hạ, ta cũng không cảm thấy mình có gì sai. Huống chi thiên hạ này, đại bộ phận vốn là của đại ca, con giành lấy cũng không quá đáng chút nào! Đại ca bị đâm, ta bắt Hoàng đế phải giao ra hung thủ, dựa vào cái gì mà bọn họ có thể tiêu dao khoái hoạt? Nói quá đáng, thì chỉ có lúc Hoàng đế muốn tru di cửu tộc Quý gia, ta đã nhúng tay ngăn chặn tin tức nhờ giúp đỡ của bọn họ mà thôi. Lúc đó ta cực kỳ hận Quý gia, bọn họ hại đại ca, hại con thành ra thế này, dựa vào cái gì mà họ không phải trả giá?"
Tạ Thiên Liêm nói đến Quý gia, vẫn cảm thất rất phẫn uất, sắc mặt đỏ bừng. Thấy Thẩm Mặc vẫn không nói gì, ông đè nén sự kiêu ngạo, uống một ngụm trà, ấp úng nói: "Cho nên ta luôn muốn con trở về, hai thúc cháu ta liên thủ nhất định có thể trừ bỏ được tên Hoàng đế kia. Ngay cả vợ cả, con ruột cũng có thể giết, người như thế dựa vào cái gì mà làm Hoàng đế? Không dễ dàng gì con mới có được chút tâm tư, lại lòi ra một đứa nhà họ Quý. Con vì người kia mà bệnh nặng rồi lại trọng thương. Ta không muốn con lại dẫm vào vết xe đổ của đại ca, nếu không đuổi nàng ta đi trước khi con mang nàng ta về Tây Nam, ai biết nàng ta còn có thể hại con đến nông nỗi nào?"
"Tiểu Mặc, ta thật sự không ngờ tên cẩu Hoàng đế kia lại âm hiểm như vậy. Thừa dịp ta không có mặt mà cướp Nhất Nhất đi, lại còn tìm được nơi ẩn thân của ta, bằng không cho dù con có mắng ta thế nào, ta cũng sẽ không mang đi mấy trăm ám vệ bảo hộ Lê Tử Hà. Tuy rằng ta rất vui sướng khi nàng ta bị mang về cung, nhưng nếu mấy trăm người này đi theo con, con cũng sẽ không vì cứu Nhất Nhất mà bị thương nặng như vậy...." Tạ Thiên Liêm có chút nôn nóng, đột nhiên không biết nên nói tiếp thế nào. Lúc ông biết Nhất Nhất bị bắt đã lập tức tìm người đi báo cho Thẩm Mặc, xem có biện pháp cứu vãn hay không. Nào biết lúc ông tìm được người ông để lại để đi truyền tin kia thì chỉ còn một hơi thở, toàn thân chồng chất vết thương, gần như cạn sạch máu. Nếu không phải Tây Nam có nhiều kỳ dược, hắn đã sớm mất mạng rồi.
Nhìn bộ dáng gầy yếu của Thẩm Mặc, hốc mắt Tạ Thiên Liêm đỏ lên. Từ khi Thẩm Mặc bị thương về đây, ông chỉ nhìn thoáng qua, lại cảm thấy không còn mặt mũi để gặp, nhưng nếu không nói rõ ràng sợ là Thẩm Mặc sẽ oán ông cả đời.
Rốt cuộc Thẩm Mặc cũng bỏ quyển sách xuống, mở miệng hỏi một câu khiến Tạ Thiên Liêm sợ hãi.