ta xuất cung là có thể đưa Nhất Nhất đi, quên tất cả về hoàng cung, sống thật tốt. . ."
"Ừ." Lê Tử Hà hơi nghẹn ngào, khẽ trả lời.
"Đúng rồi, tiểu thư," Diêu nhi đột nhiên ngẩng đầu: "Còn có Thẩm công tử, theo Diêu nhi thấy, chỉ có mình Thẩm công tử thật lòng chờ đợi tiểu thư, nhưng. . . Tiểu thư, hai người có tính trước chuyện Vân Tấn Ngôn phong người làm phi không? Nếu không tính trước, Thẩm ngự y. . ."
Lê Tử Hà quay người, xoa đầu Diêu nhi, vỗ lưng nàng nói: "Diêu nhi đừng lo, mọi chuyện sẽ tốt hơn. . . Ta sẽ dẫn em xuất cung, sau này. . . em và Nhất Nhất sẽ sống thật tốt. . ."
"Vâng, tiểu thư nói gì Diêu nhi cũng tin." Diêu nhi khẽ lẩm bẩm, hơi thở dần dần ổn định
Lê Tử Hà ôm lấy nàng, mở mắt ra. Trong bóng đêm, nỗi ưu sầu vẫn luôn chấp chứa trong lòng, bây giờ dù xua thế nào cũng không tan. Mắt nàng lóe lên, như được thấy lại ngày bàn kế xuất cung với Thẩm Mặc.
"Trước đó, ta có mấy lời muốn nói với nàng." Thẩm Mặc đỡ lấy nàng, nói từng chữ từng câu vô cùng rõ ràng.
"Gì vậy?" Nàng chưa từng hoảng hốt như vậy, cảm thấy lời hắn nói sẽ khiến hi vọng khó khăn lắm mới dâng lên của mình tiêu tan hoàn toàn.
"Kế hoạch mà ta nói với nàng, điều kiện tiên quyết là Vân Tấn Ngôn không hề hay biết."
"Nghĩa là sao?"
"Ta cảm thấy Mộ Phiên Ngô hơi có vấn đề." Thẩm Mặc nói quả quyết: "Lần trước nàng tìm ta đổi thuốc, có phải bởi vì cảm thấy Vân Tấn Ngôn nghi ngờ thân phận nữ nhi của nàng không?"
Trái tim Lê Tử Hà như thể bị vật nặng nện mạnh, đau nhói hồi lâu, đờ đẫn gật đầu.
"Người này ở phủ thừa tướng, thân là nam sủng, dù được Trịnh Dĩnh yêu thích nhưng cũng chỉ là nam sủng mà thôi! Bỗng dưng được Trịnh Dĩnh thu làm nghĩa tử, còn để nàng tới bắt mạch. Ta đã điều tra, sau khi nàng được phong làm làm ngự y, Nghiên phi bị tống vào lãnh cung, sau đó Vân Tấn Ngôn tuyên hắn vào cung, ngay sau đó hắn đột nhiên trở thành nghĩa tử của Trịnh Dĩnh. . ."
"Chờ một chút!" Sắc mặt Lê Tử Hà trắng bệch, vươn tay ngắt lời Thẩm Mặc: "Ý của người là Mộ Phiên Ngô đã tiết lộ với Vân Tấn Ngôn thân phận của Tử Hà ngay từ đầu rồi ư?"
"Đúng vậy, nếu không vì sao hắn không điều tra nguyên nhân nàng đầu độc hắn? Biết rõ nàng muốn báo thù, còn có thể thoải mái như vậy sao? Bao gồm ta, hắn không phái người theo dõi nhất cử nhất động của ta và nàng, bởi vì dưới tay hắn có một quân cờ như vậy, nếu ta và nàng định làm gì, chắc chắn hắn sẽ biết được."
Lê Tử Hà ngơ ngẩn, Thẩm Mặc thở dài nói: "Nhưng nếu suy đoán của ta là thật, kế hoạch lần này nhất định sẽ thất bại."
"Vậy phải làm thế nào? Bỏ lại Mộ Phiên Ngô sao?" Lê Tử Hà hơi hoang mang, chính nàng cũng nhận thấy Vân Tấn Ngôn biết thân phận nữ tử của nàng. Biết chuyện này chỉ có ba người Thẩm Mặc, Mộ Phiên Ngô, Thẩm Ngân Ngân mà thôi. Thẩm Ngân Ngân đã rời khỏi Vân Đô từ lâu, vậy chỉ còn Thẩm Mặc. . . Hoặc là Mộ Phiên Ngô. . .
Mộ Phiên Ngô đã từng nói mình phải đề phòng Thẩm Mặc. . .
"Nếu nàng tin ta, lần này hành động, không thể mang theo Mộ Phiên Ngô."
Sắc mặt Lê Tử Hà tối sầm lại. Mộ Phiên Ngô thành ra như vậy cũng bởi vì nàng. Điều này cũng chỉ là suy đoán của Thẩm Mặc, sao có thể bỏ Mộ Phiên Ngô lại chỉ vì suy đoán của một người?
"Nếu nàng không muốn bỏ hắn lại, chúng ta sửa đổi kế hoạch một chút là được." Thẩm Mặc lại thở dài, kéo tay nàng, vỗ nhẹ an ủi.
"Sửa đổi thế nào?"
"Cứu thằng bé ở lãnh cung ra ngoài trước. Nếu Vân Tấn Ngôn biết được kế hoạch của chúng ta, nhất định sẽ toàn tâm chú ý tới ngày thúc phụ vào cung. Chúng ta đưa Quý Nhất xuất cung sớm một ngày, tới hôm thúc phụ vào cung, tất cả đều dựa theo kế hoạch cũ, người vốn được ta cử đi đón Quý Nhất chỉ tới lãnh cung quấy rối đánh lạc hướng. Ngoại trừ điều này ra, tất cả vẫn giữ nguyên. Nhưng nếu Mộ Phiên Ngô không tiết lộ kế hoạch sẽ đưa hắn theo, nếu kế hoạch không thuận lợi, sẽ không có ai tới đón hắn, nàng và Diêu phi tạm thời ở lại trong cung. Vân Tấn Ngôn muốn bắt nàng làm nhược điểm uy hiếp ta, sẽ không đối xử tệ với nàng. . . Hắn cũng không nghi ngờ chúng ta đã hành động từ trước. . ."
"Mọi người vào lãnh cung lấy tro cốt của Quý Lê. . . Nếu vậy Vân Tấn Ngôn sẽ không có lý do đổ tội cho mọi người. Cùng lắm thì nói những người đó là bộ hạ của của Quý gia, tới đoạt tro cốt của Quý Lê."
"Tro cốt của nàng. . . ở đâu?" Vẻ mặt Thẩm Mặc chợt biến đổi, hơi chần chừ mở miệng hỏi.
Lê Tử Hà gật đầu: "Lấy tro cốt có thể phân tán sự chú ý của Vân Tấn Ngôn, che chở Nhất Nhất, nếu không chắc chắn hắn sẽ nghi ngờ trong lãnh cung có thứ gì khác khiến chàng hao tâm tổn sức. Nếu muốn đưa Nhất Nhất xuất cung sớm một ngày, chàng có cách gì không?"
Thẩm Mặc lắc đầu: "Đây mới là chuyện mà ta muốn bàn với nàng."
"Ở đây đi." Lê Tử Hà chỉ vào con sông ở lãnh cung, hít sâu một hơi nói: "Trong lãnh cung có một con sông, thông với Bắc Hồ ở cực bắc hoàng cung. Nếu từ đây bơi tới Bắc Hồ, bên kia có rất ít người qua lại, nếu tìm một người có võ công cao cường, chuyện xuất cung không còn đáng lo nữa. . ."
"Để ta." Thẩm Mặc tiếp lời không hề do dự, "Đối với nàng mà nói, Quý Nhất rất quan trọng phải không?"
Lê Tử Hà rũ mắt, gật đầu, chần chừ nói: "Nhưng. . . Nhất Nhất rất yếu ớt. Nếu muốn bảo vệ nó an toàn, nhất định phải dốc hết nội lực để bảo vệ, vậy chàng. . ."
"Đừng lo."
Lê Tử Hà chớp chớp mắt, là cảm kích hay cảm tạ? Dù thế nào cũng không thể nói thành lời, không thể nói lời tạ ơn, chỉ biết khắc tạc tình cảm Thẩm Mặc dành cho mình, chỉ có thể gật đầu lia lịa.
"Còn có một chuyện ta muốn nói với nàng."
"Gì vậy?" Lòng Lê Tử Hà lại chùng xuống.
"Chuyện Quý phủ diệt môn. . ." Giọng Thẩm Mặc rất khẽ, thứ lóe lên trong mắt lại là sự bối rối mà hắn đang cố kìm nén: "Tạ gia từng tham dự. . ."
Lê Tử Hà sửng sốt, Tạ gia, Bình Tây vương.
"Bởi vì ta. . ." Lê Tử Hà nhất thời kích động, gần như không thể lựa lời, không kịp phản ứng, lại nói: "Bởi vì Quý Lê hại chết cha mẹ chàng, cho nên. . . Chàng cũng hận, phải không?"
"Không." Thẩm Mặc nắm chặt tay Lê Tử Hà, nhưng lập tức buông ra rồi nói: "Năm đó ta đã rời khỏi Tây Nam được ba năm, không biết thúc phụ điều tra được chuyện năm đó thích khách đến từ Quý gia ở đâu, phẫn hận không thôi, ép Vân Tấn Ngôn giao hung thủ. . ."
"Ta không muốn trốn tránh trách nhiệm, chuyện Quý phủ diệt môn, Tạ gia không thể thoát khỏi liên đới. . ."
"Nếu Vân Tấn Ngôn biết thân phận là người Quý gia của nàng, ta thà rằng thẳng thắn với nàng, chứ không muốn hắn nói chuyện này cho nàng biết, mượn chuyện này làm nàng đau lòng. . ."
"Nhưng như vậy, nàng còn bằng lòng phó thác Quý Nhất cho ta không? Còn tin ta không?"
Bên tai Lê Tử Hà quẩn quanh lời nói của Thẩm Mặc, nhất thời không thể suy nghĩ, đầu óc hỗn loạn. Quý gia ám sát Bình Tây vương, chuyện bại lộ, Tạ Thiên Liêm không phục, yêu cầu hành quyết hung thủ, cuối cùng cửu tộc của Quý gia bị diệt sạch. . .
Đây có thể coi là chân tướng của mọi chuyện không?
Lê Tử Hà hốt hoảng, cuối cùng bên tai chỉ còn câu hỏi mang chút mong đợi của Thẩm Mặc: Nàng còn tin ta không?
Ánh nến trong Trầm Hương điện lập lòe, rồi đột nhiên tắm ngóm. Lê Tử Hà chớp chớp mắt, hình ảnh trước mắt đột nhiên biến mất, nhưng nàng nhớ rõ, nàng nắm lấy tay Thẩm Mặc, tựa lên ngực hắn, khẽ nói: "Thẩm Mặc, ta tin chàng."
Nếu như nàng hại chết cha mẹ Thẩm Mặc, dù hắn muốn báo thù thì có gì đáng trách đâu? Huống chi, kẻ truy cứu cũng không phải là hắn, huống chi, trừng phạt chuyện ám sát Bình Tây vương cũng chỉ là cái cớ để người khác diệt Quý phủ mà thôi. . .
Nàng tin hắn thật lòng đợi nàng, tin hắn sẽ cứu được Nhất Nhất, tin hắn sẽ bảo vệ nó chu toàn, tin hắn sẽ thay nàng bảo vệ tất cả những gì nàng trân trọng. . .
Bên tai đột nhiên vang tiếng bước chân, Lê Tử Hà liếc nhìn Diêu nhi, nhẹ nhàng ngồi dậy, nghe thấy tiếng kêu hốt hoảng của Duyệt nhi: "Lê cô nương, có người xông vào Thần Lộ điện!"