"Tử Hà, đi mau!" Thấy Ngự Lâm quân sắp đuổi tới nơi, Thẩm Mặc không để ý tới vẻ kinh ngạc trên mặt Lê Tử Hà, ôm lấy nàng giậm bước nhanh chóng rời đi, quay đầu lại thấy Ngự Lâm quân đang đuổi theo nam tử kia, nên không phát hiện ra bọn họ. Nhìn sắc trời, Thẩm Mặc không nhiều lời, trở về Thái y viện luôn.
"Nghỉ ngơi đi." Thẩm Mặc thấy Lê Tử Hà vẫn đang đắm chìm trong mạch suy nghĩ của mình, vươn tay vuốt ve mặt nàng, mỉm cười dịu dàng.
Lê Tử Hà đờ đẫn gật đầu, đi về phòng mình, trong đầu tràn ngập bóng dáng vừa mới xuất hiện kia. Đêm quá khuya, chỉ loáng thoáng thấy ông ta mặc trường sam của thái giám, động tác khá mạnh mẽ, có điều không nhìn rõ dung mạo. Nhưng vừa nhìn thấy ông ta, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu chính là Hách công công.
Ông ta từng là thái giám thân cận của Vân Tấn Ngôn, gần như là từ khi Vân Tấn Ngôn sinh ra đã ở bên hầu hạ rồi. Dĩ nhiên có tài, cũng rất tận tâm hết lòng với Vân Tấn Ngôn, thái độ ôn hòa mà tâm địa cũng tốt. Khi đó, mỗi khi nàng và Vân Tấn Ngôn ở cùng nhau, ông liền thức thời tìm cơ hội lui ra. Vân Tấn Ngôn lấy cớ xuất cung cũng do một tay ông ta chịu trách nhiệm. Vân Tấn Ngôn làm Hoàng đế, dĩ nhiên ông ta cũng thăng quan theo. Trải qua nhiều năm như vậy, nàng đã vô cùng quen thuộc với ông ta, mặc dù không nhìn thấy mặt nhưng Lê Tử Hà gần như có thể xác định, người đó chính xác là Hách công công!
Nhưng lần trước Thẩm Mặc nói Hách công công đã chết trong đám cháy ở Hồng Loan điện, nếu người đó thật sự là ông ta…
Tâm trí Lê Tử Hà đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, ý nghĩ khiến cho nàng toát mồ hôi lạnh. Nếu như ý nghĩ này đúng thì toàn bộ những điểm đáng ngờ đều đã có lời giải thích hợp lý…
Ngẩn ngơ trở về phòng, vô thức đốt nến lên, Lê Tử Hà bị ý nghĩ của chính mình làm cho kinh sợ, vỗ vỗ đầu, đúng là suy nghĩ vớ vẩn! Thổi tắt nến rồi lên giường đi ngủ.
Thẩm Mặc thấy Lê Tử Hà vào phòng, thở hắt ra một hơi rồi cũng nhanh chóng trở về phòng. Vừa mới đóng cửa đã không chịu nổi được nữa mà ngã ngồi xuống ghế.
Y phục dạ hành màu đen, trước ngực sau lưng đã thấm đẫm máu, mà máu vẫn chưa có vẻ ngừng chảy. Lại thở ra một hơi, Thẩm Mặc gắng gượng thắp ngọn đèn dầu lên, ánh lửa bừng sáng in lên gương mặt trắng bệch của hắn. Một tay cởi y phục dạ hành ra, băng vải màu trắng trên người đã sớm nhuộm đỏ, Thẩm Mặc tự gỡ băng, miệng vết thương đều đã hé miệng, tiếp tục rỉ máu, hết sức ghê rợn.
Tìm rượu thuốc, cắn răng rửa sạch vết thương. Còn vết thương trên lưng thì chỉ có thể làm qua loa.
"Công tử!" Nam tử mặc trang phục của Ngự Lâm quân tiến vào từ cửa sổ, Thẩm Mặc vừa mới bôi thuốc, đang quấn băng lại.
"Sao rồi?" Giọng nói của Thẩm Mặc có vẻ hơi suy yếu.
Nam tử chắp tay nói: "Đã gây hỗn loạn, chắc công tử đã nghe thấy rồi. Một ngàn tử sĩ đều tự nguyện, nhờ thuộc hạ truyền lời thay họ, sống làm người của Ám bộ, chết làm ma của Ám bộ!"
Người Thẩm Mặc run lên, băng vải trên tay rơi xuống đất. Ám bộ, năm đó cha hắn Bình Tây vương Tạ Thiên Thương nhận thấy tiên đế nghi ngờ mình, e sợ ngày nào đó sẽ bị tiên đế vu oan giá họa mà mất mạng, khiến Thẩm Mặc không còn nơi nương tựa. Vì vậy bí mật nuôi dưỡng một nhóm tử sĩ, nhiệm vụ chính là bảo vệ Thẩm Mặc. Năm mười hai tuổi, Thẩm Mặc tiếp nhận Ám bộ, năm mười lăm tuổi rời khỏi Tây Nam, từ đó cũng không quan tâm nữa. Giờ đây lính đánh thuê dưới trướng Tạ Thiên Liêm phần nhiều đều xuất thân từ Ám bộ. Lần này, vạn tinh binh lẻn vào Vân Đô đều đến từ Ám bộ.
"An táng cẩn thận."
"Thuộc hạ hiểu!"
"Thái độ Vân Tấn Ngôn ra sao?"
"Cố Vệ Quyền bị giải vào Thẩm Pháp tư, hình như Vân Tấn Ngôn muốn ngăn chặn chuyện này."
Thẩm Mặc cười khẽ, gật đầu. Muốn diệt trừ Cố Vệ Quyền còn khó khăn hơn tưởng tượng rất nhiều, việc đã đến nước này, bởi vì một ngàn vong linh, Cố gia cũng không thể đảo ngược lại được!
"Còn Đào Yểu điện và lãnh cung thì sao?"
"Diêu phi thường xuyên đóng cửa không ra ngoài, Vân Tấn Ngôn cũng chưa từng vào điện, không thể biết được trong điện đã xảy ra chuyện gì. Thỉnh thoảng nhìn thấy Diêu phi, dáng vẻ tiều tụy, tinh thần hoảng hốt. Lãnh cung không có chuyện gì khác thường, gần đây Ngự Lâm quân lại tăng thêm, chúng thuộc hạ không dễ dàng hành động."
Thẩm Mặc gật đầu, khoát tay nói: "Có thể lui xuống."
Nam tử hơi do dự, sau đó chắp tay nói: "Công tử, xin công tử hãy chăm sóc thân thể của mình!"
Dứt lời, xoay người nhảy ra khỏi cửa sổ, rời đi.
Thẩm Mặc nhìn băng vải rơi dưới đất, thân thể cứng đờ. Hồi lâu, chỉ nghe thấy một tiếng thở dài.
Lê Tử Hà tỉnh dậy mới phát hiện trên người mình đã thấm đẫm vết máu từ lúc nào không hay, trong lòng se lại, chỉ có thể là Thẩm Mặc. Đêm qua nàng hoàn toàn không phát hiện ra, hắn nói không sao, nàng liền không cố kỵ mà bảo hắn đưa mình đến lãnh cung. Vận công liên tục như vậy, e chừng vết thương đã nứt miệng hết rồi…
Dằn nỗi áy náy trong lòng, Lê Tử Hà đẩy cửa phòng Thẩm Mặc, thấy hắn quả nhiên nằm nghiêng trên giường, sắc mặt tái nhợt. Câu nói muốn hắn đưa mình tới lãnh cung lần nữa dù thế nào cũng không thốt nên lời, dựa sát bên giường, khẽ nói: "Xin lỗi…"
"Đừng lo, nghỉ ngơi mấy ngày là tốt rồi." Thẩm Mặc cười, vươn tay xoa đầu Lê Tử Hà.
Lê Tử Hà nhẹ nhàng gật đầu, rũ mắt xuống, mấy câu đến bên miệng lại nuốt xuống. Thẩm Mặc khẽ nói: "Có chuyện gì nói thẳng là được."
Lê Tử Hà ngước mắt, liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn, càng cảm thấy xấu hổ, nhưng có mấy lời không nói thì khó chịu, đành hạ quyết tâm mà lên tiếng hỏi: "Về Hách công công, chuyện người điều tra được không sai đấy chứ?"
"Không sai đâu." Thẩm Mặc trả lời quả quyết, nhấn mạnh: "Sáu năm trước sau trận hỏa hoạn ở Hồng Loan điện, ông ta không xuất hiện nữa."
"Lẽ nào… ông ta có thể vẫn chưa chết? Thực ra chỉ trốn đi?" Lê Tử Hà nói ra suy đoán mà mình nghĩ cả đêm. Tất cả mọi người đều cho rằng Hách công công đã chết trong trận hỏa hoạn đó, có lẽ ông ta đã chạy thoát được, rồi ẩn thân trong… lãnh cung…
"Lý do." Thẩm Mặc nhìn thẳng vào mắt Lê Tử Hà, nghiêm túc nói: "Năm đó ông ta đi theo Vân Tấn Ngôn, khó khăn lắm mới chờ được đến lúc hắn đăng cơ làm vua, lại vô cùng được sủng ái, vì sao phải giả chết ẩn thân?"
Môi Lê Tử Hà run lên, lý do? Nàng có suy đoán, một suy đoán hoang đường, không thể nào nói ra được.
"Ngươi cảm thấy tên thái giám đêm qua chính là Hách công công sao?" Thẩm Mặc nhíu mày, hỏi.
Lê Tử Hà ngừng lại, khẽ gật đầu.
Trong chốc lát, không thấy Thẩm Mặc nói gì nữa. Lê Tử Hà ngẩng đầu, thấy hắn có vẻ đang trầm tư, ánh mắt lóe lên. Nàng khẽ hỏi: "Vì sao người không hỏi làm thế nào mà Tử Hà biết Hách công công…"
Nói xong liền liếc mắt ra ngoài cửa sổ, lá khô tiêu điều, nhẹ nhàng rơi xuống đất. Thẩm Mặc khẽ cười một tiếng, bàn tay nàng chợt cảm thấy ấm áp, sức lực vừa phải như những cái cầm tay thường ngày. Hắn thản nhiên nói: "Ta đã bảo ngươi tin ta, dĩ nhiên ta cũng tin ngươi. Nếu đã tin tưởng, thì không cần hỏi nhiều."
Trái tim như có lông vũ nhẹ nhàng phất qua, quét đi bụi bậm, trở nên vô cùng sáng tỏ. Lê Tử Hà quay đầu lại, đối diện với đôi mắt đen như mực của Thẩm Mặc, gương mặt phản chiếu trong đôi mắt đó bất chợt mỉm cười, nụ cười từ tận đáy lòng.
Mùa đông thê lương, nhưng căn phòng lại như có ánh mặt trời ngày xuân chiếu vào, thậm chí tràn đầy hương hoa, thoảng qua chóp mũi, lay động lòng người. Thẩm Mặc chỉ cảm thấy trước mắt mình sáng lòa, nụ cười khiến trái tim đập thình thịch này thật xa xưa như đã đợi cả đời. Một tay giữ lấy cổ Lê Tử Hà, rũ mí mắt xuống, không chút do dự mà hôn lên bờ môi đỏ mọng.
Lê Tử Hà chỉ cảm thấy môi mình nóng lên, mùi thuốc nồng đậm xông vào mũi, nhịp tim không thể khống chế mà tăng nhanh. Nụ hôn không kịp đề phòng này làm cho nàng suýt nữa đánh mất chừng mực, thân thể lùi về phía sau muốn tránh ra, nhưng Thẩm Mặc không muốn buông tay, nghiêng người ghì lầy đôi môi mềm mại đó, trằn trọc triền miên.
Đầu óc Lê Tử Hà trống rỗng, nàng cũng không giãy giụa phản kháng nữa, bờ môi ấm áp lan vào tận đáy lòng. Có tiếng ai đó nói với nàng, tin tưởng một lần đi, yêu một lần nữa đi, cô đơn một mình không buồn sao…
Bên ngoài đột nhiên ầm ĩ xôn xao, kéo tâm trí gần như mơ hồ của Lê Tử Hà trở về. Nàng đẩy Thẩm Mặc ra, đứng dậy, nghe thấy Thẩm Mặc kêu đau một tiếng, nhưng cũng không nhìn thêm mà vội vàng ra ngoài.
"Lần này Cố tướng quân xong rồi, xong rồi xong rồi…"
"Nghe nói Hoàng thượng còn định áp chế chuyện tàn sát nạn dân, nhưng hôm nay… Chứng cứ của Trịnh thừa tướng đã rảnh rành ra đó, không thể không tin được. Nghe nói hôm nay lúc lâm triều sắc mặt Hoàng thượng cũng thay đổi!"
"Đây chính là tội lớn mưu hại Hoàng thượng, mưu hại hoàng tử đấy! Tội này tru di cửu tộc cũng không đủ!"
"Nhưng… Nhưng tướng lĩnh dưới trướng Cố tướng quân có phục không?"
"Không phục? Có gì mà không phục chứ? Tội lớn tới cỡ này, Hoàng thượng chỉ ban chết cho Cố tướng quân, gia quyến sung quân giáng xuống làm nô là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi! So với Quý… Dù sao từ hôm nay trở đi, xem chừng Cố gia … Haiz…"
"Còn chức vị đại tướng quân này thì sao? Ai có năng lực đảm nhiệm?"
"Nghe nói Hoàng thượng triệu hồi Tả tướng quân Vân Hoán, chắc mấy ngày nữa sẽ trở thành Vân đại tướng quân!"
"Vậy còn rượu độc của Cố tướng quân…"
Lê Tử Hà đứng ở hành lang, nghe thấy đoạn đối thoại của họ thì run lên một hồi, Cố Vệ Quyền bị ban chết rồi?
Vốn định moi chút tin tức từ lời bàn luận của họ, nhưng họ mới nói được một nửa thì chợt ngừng lại, nhìn theo ánh mắt của đám y đồng, Ân Kỳ vừa mới lành bệnh đã trở lại Thái y viện, đứng ở phía sau nhìn chằm chằm vào mình với vẻ kì quái, sau khi trừng mắt lườm nàng thì quát kẽ: "Đi cùng bổn viện sử!"
Lòng Lê Tử Hà nghẹn lại. Sau khi Phùng gia gia qua đời, không ngờ Ân Kỳ lại tiếp nhận chức viện sử. Ông ta phách lối hơn trước, hơn nữa bởi vì không còn nhi tử mà thêm vẻ tàn ác, càng không muốn thấy Lê Tử Hà đã từng làm hại Ân Bình phải chịu trượng hình.
Vào căn phòng vốn là thư phòng nơi Phùng Tông Anh ở, Lê Tử Hà không nói gì. Hôm nay nàng không còn là tiểu y đồng mặc người chém giết, không muốn tươi cười chào đón kẻ thù, lại càng không cảm thấy người này có tư cách thay thế vị trí của Phùng gia gia, vì vậy nàng chỉ đứng im chứ không hành lễ, cũng không nói lời nào.
Ân Kỳ thấy dáng vẻ lạnh nhạt của Lê Tử Hà liền nổi giận, vỗ bàn quát ầm lên: "Thấy bổn viện sử mà không thèm hành lễ sao?"
"Có chuyện gì nói thẳng là được rồi." Lê Tử Hà không thèm ngước mắt nhìn, lạnh lùng nói.
Ân Kỳ thở hổn hển, gân xanh trên trán nổi hết lên, rồi lại hiểu rõ mình không thể không nhịn. Bây giờ Lê Tử Hà được xem như tâm phúc của Hoàng thượng, chịu trách nhiệm cho sự bình an của Hoàng thượng và Diêu phi. Viện sử vừa mới lên như ông lại vô cùng nhàn rỗi.
Hít sâu mấy hơi, cố gắng kiềm chế, chức viện sử này cũng không phải làm cảnh.
"Hôm nay lâm triều, Hoàng thượng hạ chỉ ban rượu độc cho Cố tướng quân. Ngươi đi làm chuyện này đi."
Chuyện đắc tội với người như thế này, còn là đắc tội với Cố gia từng nắm giữ quân đội hùng hậu trong tay, e chừng không ai trong Thái y viện dám thẳng thắn vô tư ra tay. Ân Kỳ nghĩ vậy, nỗi tức giận phẫn nộ trong lòng vơi đi nhi