Buổi đêm rét buốt, gió lạnh gào thét, cắt xé làn da như con dao sắc. Lê Tử Hà cố gắng mở to mắt đến mức đau rát, đờ đẫn nhìn Ngự lâm quân bị chém gã ngục khắp nơi. Những giọt máu ấm nóng bắn lên mặt, chạm tới khóe miệng, mùi ngai ngái, hai tay ôm chặt lấn hơi ấm bên cạnh. Nàng nhắm mắt, cố gắng hít thở, tìm kiếm mùi thuốc thoang thoảng trong mùi máu tanh gay mũi. "Tử Hà, ôm chặt." Thẩm Mặc áo đen, tư thái mạnh mẽ, dùng vải đen che mặt, chỉ lộ đôi mắt sắc bén mang ánh sáng chưa từng thấy, lóe lên hàn khí khiếp người, khẽ dặn dò Lê Tử Hà.
Thẩm Mặc một tay cầm kiếm, một tay ôm Lê Tử Hà, đồng hành bên hắn là hơn trăm người mặc áo đen, cũng che mặt cầm kiếm, ngăn cản Ngự Lâm quân, mở đường cho hắn.
Bên tai không ngừng vang tiếng đao kiếm va chạm và tiếng kêu thảm thiết của kẻ bị thương. Lê Tử Hà ghé mắt nhìn thanh kiếm của Thẩm Mặc, màu đỏ tươi, dưới ánh trăng mờ ảo có thể thấy máu nhỏ xuống theo mũi kiếm.
Vân Tấn Ngôn đã sắp xếp quân mai phục ngoài hoàng cung. Có lẽ chuyện quá khẩn cấp, lại không ngờ họ trốn đi theo lối nào, lượng người cũng không nhiều, nên dưới sự giúp sức của mọi người, Thẩm Mặc mang theo Lê Tử Hà đột phá vòng vây mau chóng. Tại rừng cây lân cận hoàng cung có bốn chiếc xe ngựa, nhảy lên một xe, bốn gã phu xe lập tức hét lớn đi theo các hướng khác nhau.
Đường đi xóc nảy mà dường như Lê Tử Hà không hề cảm thấy, chỉ đờ đẫn mở to mắt, cánh tay ôm lấy Thẩm Mặc càng lúc càng siết chặt, tựa đầu lên ngực Thẩm Mặc không rời, thân thể bắt đầu run rẩy kịch liệt.
"Tử Hà, mũi tên kia... là ta bắn..." Một tay Thẩm nhẹ nhàng mơn trớn theo chân mày Lê Tử Hà.
Lê Tử Hà chớp mắt, sau đó lại ngơ ngẩn nhìn rèm xe phất phơ theo cơn gió đêm, không nói gì.
Thẩm Mặc rũ mắt, đang định lên tiếng thì Lê Tử Hà chợt mở miệng, giọng nói hơi khàn, mang vẻ tự giễu: "Diêu nhi... một lòng tìm cái chết."
Thẩm Mặc ngẩn người, vuốt ve mái tóc dài của Lê Tử Hà như an ủi.
"Ta vốn nên đoán được, vốn nên nghĩ ra..." Lê Tử Hà nhắm mắt, giọng nói hơi nghẹn ngào: "Dù thế nào đi nữa, Vân Tấn Ngôn... vẫn là phu quân của nàng..."
Người có thù máu với hắn là Quý Lê chứ không phải Diêu nhi, Diêu nhi cứu Nhất Nhất, giữ an toàn cho nó vì nàng, đích thân phá thai vì nàng, sáu năm qua gần như đánh mất bản tính của mình cũng vì nàng. Lê Tử Hà cho rằng tiết lộ thân phận của mình cho Diêu nhi thì nàng sẽ không đau lòng nữa, đưa nàng xuất cung sống những ngày an ổn, chăm sóc nàng thật cẩn thận là có thể trả lại cho nàng tất cả những năm tháng nàng đã hi sinh vì mình. Nhưng Lê Tử Hà đã quên mất, Diêu nhi cũng là nữ tử, mà Vân Tấn Ngôn lại là phu quân duy nhất của nàng, mặc dù nàng vừa nói bên tai mình người nàng yêu là Khúc ca ca...
"Nếu đây là lựa chọn của cô ấy, việc gì nàng phải đau khổ?" Thẩm Mặc khẽ nói, như thể nước gợn chậm rãi lan tràn, khiến lòng người thanh tịnh: "Sự lựa chọn của cô ấy, đối với cô ấy mà nói, có lẽ là kết cục tốt nhất."
Lê Tử Hà chợt cười một tiếng, mang chút thê lương, không nói gì nữa.
"Trước kia nàng từng học bắn tên sao?" Thẩm Mặc chợt hỏi, liếc nhìn hai tay Lê Tử Hà.
Lê Tử Hà giật mình, lại hơi bối rối, hồi lâu mới đáp: "Ừ, đã từng học."
Nhưng thật ra nàng học hồi còn là Quý Lê. Có một lần nàng một mình chuồn ra khỏi phủ chơi, trên đường bị mấy tên khất cái vô lại ngăn cản, lấy hết tiền trên người còn chưa nói, lại còn muốn đùa giỡn nàng. Cũng may nàng phản ứng rất nhanh, tuy nói cuối cùng quậy đến mức mặt mày đầy bụi đất, lại còn bị thương, nhưng cũng không để mình chịu thiệt. Vân Tấn Ngôn liền dạy nàng vài thuật phòng thân, bắn tên là nàng mượn cơ hội quấn lấy bắt hắn dạy, về sau nhàn rỗi không có việc gì làm luyện tập trong Quý phủ.
Thẩm Mặc lại nhìn Lê Tử Hà với vẻ nghi ngờ, không hỏi nhiều, chỉ khẽ than: "Mũi tên vừa rồi của nàng, Vân Tấn Ngôn..."
"Không chết đâu." Lê Tử Hà tiếp lời, ba chữ đó bộc lộ nỗi oán hận sâu nặng. Hít sâu một hơi, nàng hơi kiềm chế nói: "Diêu nhi và hắn dù sao cũng là vợ chồng, biết rõ Diêu nhi đưa thuốc giải cho hắn, vậy mà còn không lưu tình..."
Giọng lại hơi nghẹn ngào, đột nhiên cười tự giễu: "Lúc ấy ta giận dữ, quên mất lâu rồi chưa tập bắn tên. Với sức lực đó, mũi tên kia nhiều lắm cũng chỉ đoạt lấy nửa cái mạng của hắn thôi."
"Vậy nàng... vì sao phải dùng tay trái?"
Câu hỏi này của Thẩm Mặc cứ quấn lấy Lê Tử Hà, vì sao lúc ấy lại dùng tay trái?
Thù hận, giận dữ, chỉ muốn trả thù hắn! Không cam lòng rời khỏi hoàng cung, để hắn sống yên ổn nửa đời còn lại như vậy. Lúc ấy nàng đã muốn dùng một mũi tên lấy mạng hắn cho xong mọi chuyện. Dùng tay trái là muốn hắn hiểu rốt cuộc ai là kẻ lấy mạng hắn!
Thẩm Mặc thấy nàng không nói gì, còn mang vẻ u ám hơn, lảng sang chuyện khác: "Ta nhờ thúc phụ đưa Nhất Nhất về Tây Nam trước rồi."
Nhắc tới Nhất Nhất, quả nhiên vẻ mặt Lê Tử Hà dịu hẳn đi, vội đưa mắt nhìn Thẩm Mặc, nói: "Bệnh của nó thế nào rồi? Hơn nữa độc của nó... Ta không tìm ra đan dược mà chàng nói..."
"Chứng hàn gần khỏi rồi, chỉ cần điều dưỡng thêm một thời gian nữa thôi. Độc này, trở về Tây Nam là có thể giải." Thẩm Mặc cúi đầu nhìn Lê Tử Hà, khẽ cười, đôi mắt lấp lánh như ánh sao.
Thấy nụ cười của hắn, Lê Tử Hà cũng yên lòng. Dựa vào ngực hắn Thẩm Mặc, hai tay vẫn ôm chặt, khẽ nói: "Thẩm Mặc, chàng dẫn ta đi đi... Ta sợ lắm..."
Mở to đôi mắt khô khốc. Ánh sáng trong mắt Phùng gia gia tắt dần, nụ cười an tâm khi Diêu nhi nằm trong lòng nàng dần dần hiện về trước mắt, nhưng lại mờ dần ròi biến mất.
Nàng sợ, sợ Nhất Nhất cũng bị liên lụy. Bây giờ nó chưa được bảy tuổi, sống trong quan tài gần bảy năm, cuộc đời không được trọn vẹn. Nếu chỉ có một mình nàng thì nàng không phải sợ hãi. Nhưng kể từ khi thấy nó từ từ leo ra khỏi quan tài, mở to đôi mắt trong suốt nhìn mình, lòng báo thù vững như bàn thạch ấy bắt đầu dao động.
Phùng gia gia đã qua đời, Diêu nhi cũng mất. Nàng bỗng thấy sợ hãi, chẳng may có ngày nào đó, Nhất Nhất cũng bỏ nàng mà đi...
"Ừ, chúng ta đi." Thẩm Mặc chậm rãi nở một nụ cười tươi tắn, ẩn chứa nét dịu dàng vô tận.
Lê Tử Hà nhẹ nhàng thở ra một hơi, chưa kịp đáp lời, xe ngựa đột nhiên lắc mạnh, ngựa hí lên như thể mất kiểm soát. Phu xe vội hô lên: "Công tử, những kẻ đó đuổi tới rồi!"
Ngồi ở trong xe ngựa có thể nghe rõ tiếng tên cắm lên vách xe. Lê Tử Hà tập trung, tiếng vó ngựa vang dội sau lưng hỗn độn lại dồn dập, e rằng có không ít người đuổi theo!
Xe ngựa đã tới ngoại thành Vân Đô, hai bên đường bằng phẳng là cánh rừng. Tuy lá cây mùa đông đã rụng hết nhưng chạc cây vẫn chi chít. Địch nhiều ta ít, Lê Tử Hà lại không biết võ, nếu phải liều mạng, dù không bị bắt vẫn rơi vào cảnh hai bên cùng tổn hại.
Thẩm Mặc không vội, Lê Tử Hà cũng không sợ. Hai người liếc nhìn nhau, khẽ cười một tiếng, gật đầu với nhau, thấu hiểu ý nghĩ của đối phương. Thẩm Mặc vươn tay bàn hơi vàng giống như Lê Tử Hà, trong mắt Lê Tử Hà, bàn tay đó ấm áp và mạnh mẽ chưa từng có.
Lê Tử Hà cũng vươn tay nắm lấy tay hắn, mười ngón tay đan xen, vô cùng hài hòa.
Thẩm Mặc giữ vững thân hình, vén màn xe lên, cơn gió lạnh ùa vào. Hắn nắm tay Lê Tử Hà thật chặt, hai người đồng thời rời khỏi xe ngựa, phu xe không hiểu nhưng cũng không dám phân tâm nhìn hai người, vừa giục ngựa vừa sốt ruột hỏi: "Công tử, đây là..."
Vừa lúc xe ngựa đến khúc quanh của cánh rừng, phu xe chưa kịp nói xong đã thấy công tử nhà mình ôm nữ tử sau lưng, tung người nhảy lên, biến mất trong khu rừng. Chưa hết thời gian một cái nháy mắt đã biến mất không còn tăm hơi.
"Thẩm Mặc, họ có đuổi theo không?" Lê Tử Hà quay đầu lại nhìn con đường hai người vừa đi qua, tối đen như mực, dè dặt hỏi.
"Không đâu." Thẩm Mặc nói quả quyết, giọng nói lành lạnh như gió rét buổi đêm: "Chúng ta tìm chỗ ở mấy ngày đã. Chờ đến khi truy binh tản mát rồi lên đường về Tây Nam."
"Nhất Nhất thì sao? Ở Tây Nam chờ chúng ta sao?" Lê Tử Hà nghe Thẩm Mặc nói vậy, giọng hơi lớn chút ít. Ở sau lưng Thẩm Mặc, mái tóc dài của hắn tung bay trong gió, phất lên mặt khiến nàng ngưa ngứa, vươn tay gạt đi, nhưng cảm xúc như tơ ấy lại làm cho nàng muốn giữ lấy chơi đùa.
Thẩm Mặc quay đầu lại, vừa lúc thấy Lê Tử Hà kéo một lọn tóc của mình, khẽ cười một tiếng, nói: "Thân thể Nhất Nhất không nên bôn ba quá sức, vì vậy tốc độ di chuyển rất chậm, có lẽ sẽ tới cùng lúc với chúng ta. Có thúc phụ bảo vệ, Nhất Nhất không có chuyện gì đâu."
"Ừ." Lê Tử Hà gật đầu. Chẳng hiểu vì sao lời của Thẩm Mặc luôn khiến người ta tin tưởng. Hắn nói không có ai đuổi theo, trái tim đập thình thịch của nàng dần dần bình lặng, hắn nói Nhất Nhất không sao, trái tim vẫn lơ lửng của nàng liền yên ổn chạm đất.
"Nhất Nhất có ngoan không?"
"Ừ, hôm nào cũng ở trong phòng đọc sách, biết gần hết các chữ rồi."
"Nó thích đọc gì nhất?"
"Y thư trong phòng ta."
"Đọc hiểu không?" Lê Tử Hà cười, hỏi tiếp.
"Y lý dược lý đơn giản, chắc hiểu được thôi."
"Vậy nó thích ăn gì? Kẹo ư?"
"Ừ, trước kia thích."
"Bây giờ không thích nữa à?"
"Không biết nó đọc ở đâu, nói nam nhi không thể suốt ngày chìm trong hũ mật."
Lê Tử Hà bật cười, đôi mắt lại hơi nóng lên. Đây là con của nàng, không thể thấy nó chào đời, thấy nó trưởng thành, lại còn tìm hiểu thói quen của nó từ miệng người khác.
"Thẩm Mặc, ta nhớ nó." Muốn mau mau đến bên cạnh nó, bảo vệ nó, thấy nó cười với mình, khóc với mình, nhìn nó cao dần, nghe nó gọi mình mẫu thân. Nghĩ tới đây, trái tim như được ngâm trong suối nước nóng, tràn đầy ấm áp.
"Ừ, giải độc cho nó rồi, chúng ta mang theo nó rời khỏi Vân Quốc, có được không?" Thẩm Mặc quay đầu lại, nhìn Lê Tử Hà nở nụ cười hờ hững, đôi mắt cong lên, cứ như trăng non mới nhú, trong mắt lấp lánh ánh sáng.
"Rời khỏi Vân Quốc?"
"Ừ, ngoài biên cảnh Tây Nam chính là Phong Quốc, nơi giao giới của hai nước có một hẻm núi. Nơi đó bốn mùa như mùa xuân, suối chảy mãi, hoa nở không tàn, bươm buớm bay lượn. Nàng và Nhất Nhất nhất định sẽ thích." Mắt Thẩm Mặc hiện một lớp sương mù mông lung, cứ như thế ngoại đào viên đó đã ở ngay trước mặt. Hắn cười khẽ giơ tay lên, vỗ nhẹ lên mặt Lê Tử Hà, bỗng dưng chuyển đề tài: "Nàng mặc nữ trang, ta còn chưa nhìn kỹ đâu đấy."
Nói rồi quay lại nhìn Lê Tử Hà chăm chú, mái tóc, hàng mày, miệng mũi, cái cổ...
Gò má Lê Tử Hà bỗng đỏ ửng lên, biết rõ bóng đêm sâu thẳm Thẩm Mặc không thấy gì nhưng vẫn cuống quít giơ một tay lên che mắt hắn, tay kia vẫn đan xen với năm ngón tay của Thẩm Mặc, sải bước kéo hắn đi về phía trước, bực mình nói: "Lên đường thôi."
Thẩm Mặc chưa từng thấy Lê Tử Hà ngượng ngùng xấu hổ như vậy, cúi đầu cười hai tiếng, không nói nhiều, chỉ đi theo nàng.
Lá vàng rơi rụng, bước chân qua tạo nên tiết tấu duy nhất trong đêm tối. Hai người một trước một sau chậm rãi tiến về phía trước. Dưới ánh trăng, bóng của hai người chồng lên nhau, lướt qua bóng của cành cây, càng lúc càng xa.
Thẩm Mặc tìm một thôn nhỏ vắng vẻ, hai người ra vẻ vợ chồng, tìm một nhà dân bỏ hoang ở lại. Ngày hôm sau có tin Hoàng thượng bị ám sát, cả nước truy bắt thích khách, về phần tình trang của Vân Tấn Ngôn, không ai dám bàn tán. Cũng may thôn nhỏ rất hẻo lánh, không ai lục soát, hai người đã ở đây được bảy ngày.
"Để ta."
Thẩm Mặc đang khoác áo choàng định ra ngoài, Lê Tử Hà đặt bát đũa xu