Lê Tử Hà cúi đầu đứng bên, không cần ngước mắt lên cũng có thể mường tượng ra nụ cười kia. Có một lúm đồng tiền bên má trái, khi cười ánh mắt như tinh tú trên trời, tỏa sáng khiến tất cả mọi vật đều trở nên tinh khôi. Nếu như không cười, Tô Bạch và mình, không, không phải là mình nữa, là Quý Lê, và Quý Lê cũng chỉ có nét tương tự. Nhưng khi nàng cười lên, lúm đồng tiền kia, thậm chí thần thái không buồn không lo trong ánh mắt cũng làm cho nàng nghĩ đến Quý Lê năm mười bốn tuổi.
Có lẽ đây chính nguyên nhân khiến triều đình kinh ngạc?
Không phải kinh ngạc vì Tô Bạch được phong làm quý phi, mà kinh ngạc vì nụ cười của nàng ta quá giống Quý hậu. Hoàng thượng thậm chí có thể sủng ái, cho nha hoàn bên cạnh Quý hậu làm phi, chứ đừng nói đến Tô Bạch có xuất thân minh bạch, cử chỉ giống hệt Quý hậu này, được phong quý phi cũng là chuyện đương nhiên.
Hậu cung thì hoàn toàn trái ngược, đối với Bạch quý phi giống hệt Quý hậu này thì đều hiểu trong lòng mà không lên tiếng, bắt đầu rỉ tai nhau Bạch quý phi được sủng ái thế nào.
Sắc phong chưa được mấy ngày đã được ban thưởng liên miên không dứt, Lê Bạch điện rực rỡ hẳn lên, thái giám cung nữ được cử tới còn đông hơn Đào Yểu điện. Hoàng thượng ngày nào cũng nhàn hạ ở đó nghe Bạch quý phi gảy đàn. Điều khiến mọi người khó hiểu chính là Bạch quý phi vẫn chưa được thị tẩm.
Lúc này Lê Tử Hà cười thầm trong lòng. Ôm được mỹ nhân về, còn triệu riêng nàng và Thẩm Mặc để làm gì chứ?
"Thẩm ngự y, về sau Thẩm ngự y có thể chẩn mạch hằng ngày cho quý phi được không?" Vân Tấn Ngôn vừa lúc ngẩng đầu nhìn Thẩm Mặc, nụ cười tươi rói, lại khiến người ta cảm thấy biểu hiện trên mặt rất khó lường, không thể nhận ra câu hỏi này là đùa giỡn hay thật lòng.
Lê Tử Hà liếc nhìn Thẩm Mặc, bất chợt giật mình, cảm giác lo lắng dần dần trào dâng. Dường như Thẩm Mặc không nghe thấy lời nói của Vân Tấn Ngôn mà chỉ nhìn chằm chằm vào Tô Bạch, con ngươi đưa qua đưa lại, không nhận ra bất cứ tình cảm nào, nhưng chỉ diễn ra trong chốc lát. Lê Tử Hà cảm thấy, hắn dường như muốn nhìn thấu vào xương cốt Tô Bạch.
"Tuân chỉ."
Giọng nói của Thẩm Mặc rất thản nhiên, nhưng lọt vào tai Lê Tử Hà, lần đầu tiên cảm thấy lạnh lẽo như vậy, khiến trái tim cũng run lên. Nàng cho rằng Thẩm Mặc sẽ kiếm cớ cự tuyệt, đây là lần đầu tiên hắn đồng ý khám bệnh, trừ "bệnh dịch" do hắn bày ra đó.
Hình như Vân Tấn Ngôn rất hài lòng, nhướng mày khẽ cười, nói: "Ha ha, như thế rất tốt, có thể lui xuống rồi."
Hai người hành lễ rồi lui ra. Thẩm Mặc đi trước, bước đi rất nhanh, Lê Tử Hà cảm thấy khác thường, bắt đầu từ lúc hắn thấy Tô Bạch ư?
Tăng tốc đuổi theo Thẩm Mặc, Lê Tử Hà không hiểu hỏi: "Vì sao người không kiếm cớ thoái thác?"
"Không cần thiết." Thẩm Mặc trả lời qua loa.
Lê Tử Hà muốn hỏi tiếp nhưng lại bị bỏ lại đằng sau mấy bước. Trong tiềm thức, nàng cảm thấy Vân Tấn Ngôn để Thẩm Mặc vào cung để chữa bệnh là có nguyên nhân, có lẽ bọn họ vốn biết rồi? Có lẽ lần trước Thẩm Mặc gặp riêng Vân Tấn Ngôn đã có thỏa thuận gì đó? Dù thế nào đi nữa, không thể nào đơn thuần vì y thuật của Thẩm Mặc. Từ khi vào cung đến nay, ngoại trừ giải quyết "bệnh dịch" lần trước, và được lệnh chẩn mạch cho Tô Bạch ngày hôm nay, thân là ngự y, có phải nhàn hạ quá không?
Bước đi của Thẩm Mặc tăng nhanh, Lê Tử Hà luống cuống đuổi theo. Đang cúi đầu, cảm thấy phản ứng ngày hôm nay của Thẩm Mặc hơi kỳ lạ, cái trán chợt đụng phải bức tường thịt, nhất thời hơi bực mình nói: "Lại thế nào nữa vậy?"
Thẩm Mặc hơi áy náy giơ tay lên, xoa trán cho Lê Tử Hà, bị nàng tránh ra, đành phải hổ thẹn nói: "Vừa nãy lạnh nhạt với ngươi rồi."
Lê Tử Hà ngước mắt lên, nếu nói lòng hắn tựa bụi trần thì đúng là như vậy, khẽ nói: "Không sao."
Lúc này Thẩm Mặc mới đi chậm lại, nhưng xem chừng vẫn có điều suy nghĩ. Lê Tử Hà hạ giọng thử dò xét: "Vân Tấn Ngôn bảo người chẩn mạch cho Tô Bạch, liệu có phải nghi ngờ chúng ta rồi không?"
"Yên tâm, không có việc gì."
Thẩm Mặc cười với Lê Tử Hà, mặc dù Vân Tấn Ngôn nghi ngờ thân phận của hắn, thậm chí biết thân phận của hắn, cũng không thể chịu đựng hắn như vậy.
"Thế... vì sao người không từ chối chẩn mạch?" Lê Tử Hà nói ấp úng, trở về đề tài ban đầu.
Tô Bạch xuất hiện không khiến nàng cảm thấy bất ngờ, nhưng phản ứng của Thẩm Mặc lại khác. Nàng thấy Thẩm Mặc luôn hờ hững với Thẩm Ngân, chỉ khi nhìn nàng mới có vẻ mặt phức tạp. Nhưng ánh mắt của Thẩm Mặc khi nãy rõ ràng lẫn lộn rất nhiều cảm xúc...
"Tô Bạch là do người sắp xếp ư?" Không chờ Thẩm Mặc mở miệng, Lê Tử Hà lại hỏi.
Lợi dụng Tô Bạch có vẻ ngoài Quý Lê, sắp xếp cho nằm vùng bên cạnh Vân Tấn Ngôn? Ngẫm nghĩ lại thấy không đúng. Năm đó mình chỉ nghe nói tên của Thẩm Mặc, nhưng chưa từng gặp hắn, tất nhiên Thẩm Mặc không biết dáng vẻ của Quý Lê.
Sắc mặt Lê Tử Hà trầm xuống, cười nhẹ nói: "Giống ư? Chẳng thấy giống gì cả."
Dù mặt mày có giống thế nào đi nữa, linh hồn khác nhau thì cũng không thể là một người. Cho dù cùng một linh hồn đi nữa, có tâm tư khác biệt thì cũng không còn là người ban đầu. Cho nên, nàng của ngày hôm nay chỉ là Lê Tử Hà.
"Ngươi gặp nàng ta rồi?" Thẩm Mặc thấy nụ cười của Lê Tử Hà phiếm nét khổ sở, lên tiếng hỏi.
Ánh mắt của Lê Tử Hà lóe lên, sau đó cúi đầu khẽ nói: "Ừ, rất lâu về trước... đã từng gặp..."
Thẩm Mặc như có điều suy nghĩ, gật đầu, tiến tới gần Lê Tử Hà, hạ giọng nói: "Tối nay này có đến lãnh cung nữa không?"
Lê Tử Hà gật đầu không chút do dự. Đêm đó nàng loáng thoáng thấy Hách công công, nhưng ngày hôm sau lại không có gì khác thường, chắc không bị Ngự Lâm quân bắt được. Mấy ngày trước nhân lúc cung đình bận rộn vì chuyện tuyển tú nữ, thấy thương thế của Thẩm Mặc cũng đã tốt lên chút ít nên nhờ hắn đưa mình tới lần nữa. Vốn tưởng rằng Ngự Lâm quân sẽ ít đi, vậy mà vẫn đông như vậy, qua lại thay phiên nhau. Vốn dĩ hai người không quen thuộc với địa hình của lãnh cung, đêm đen không dễ phân biệt đường, tránh khỏi tầm mắt của Ngự Lâm quân cũng đã tốn không ít sức, gần sáng vẫn không thu hoạch được gì.
Nhưng nàng không muốn bỏ cuộc, nếu Vân Tấn Ngôn phái người canh chừng, không thể nào bởi vì Nghiên phi chết bất đắc kỳ tử mà hắn đột nhiên nhớ tới vấn đề an toàn của lãnh cung.
Lê Tử Hà không chú ý nhiều như vậy, gật đầu, lúc đến Thái y viện, kéo giãn khoảng cách với Thẩm Mặc, trở về phòng mình.
Ngồi trong phòng nghịch nến, nhìn bóng mình chớp lóe, Lê Tử Hà hơi sốt ruột, thò đầu ra nhìn cửa sổ phòng Thẩm Mặc, tốm om. Lại ngẩng đầu nhìn trăng, bị mây đen bao phủ, chỉ lộ ra một góc.
Thở ra một hơi, lấy bộ đồ đen từ trong tủ. Cuối cùng cũng đến giờ rồi.
Đang định thay y phục, đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên dồn dập. Nàng và Thẩm Mặc vốn luôn hẹn gặp tại gốc cây sau phòng nàng, không thể nào là hắn. Đã khuya thế này, còn có thể là ai?
Cất áo đen vào trong tủ, Lê Tử Hà ra vẻ trấn định mở cửa ra, vậy mà lại là Ngụy công công đang thở hổn hển, vẻ mặt lo âu.
"Công công có chuyện gì vậy?" Lê Tử Hà hơi kinh ngạc.
"Lê ngự y mau mau đi cùng lão nô."
Ngụy công công nói xong liền vội vã rời đi, Lê Tử Hà ngẩn ra, quay đầu lại mang theo hòm thuốc, đành phải đuổi theo.
Ngụy công công không đưa nàng tới Long Hoàn cung chỗ Vân Tấn Ngôn, mà là Lê Bạch điện của Tô Bạch. Sở dĩ gọi Lê Bạch, cũng bởi vì sau điện tràn ngập hoa lê, hoa lê nở, từng cánh hoa vàng nhạt xen trắng khiến người ta cảm thấy như chìm trong biển hoa.
Lê Bạch điện quả nhiên như lời đồn trong cung, vô cùng rực rỡ. Tất cả đồ trang trí đều là cống phẩm thượng hạng, có đồ còn được đưa tới từ Long Hoàn cung của Vân Tấn Ngôn, vô cùng vinh sủng. Thậm chí còn có đồ ban thưởng đặt ở trong góc điện, chưa kịp cất đi.
Lê Tử Hà vào điện liền ngửi thấy mùi rượu gay mũi. A, hôm nay Vân Tấn Ngôn mượn rượu trợ hứng, không ngờ mình uống đến say khướt hả?
Tô Bạch vừa lúc vén mái tóc dài, vuốt trường bào, thấy Lê Tử Hà và Ngụy công công, vội vàng tiếp đón. Đang định mở miệng, Ngụy công công lui sang bên, Lê Tử Hà quỳ xuống hành lễ: "Thần Lê Tử Hà tham kiến Bạch quý phi, quý phi nương nương vạn an."
Tô Bạch hơi luống cuống, muốn khom người xuống đỡ, nhìn cung nữ xung quanh vẫn đứng nguyên, vội đứng thẳng dậy, khẽ nói: "Đứng lên đi."
Giọng nói khẽ khàng tựa như hoàng anh, để lộ cảm giác hiền hòa. Giọng nói của nàng còn dễ nghe hơn hát, nhưng Lê Tử Hà vẫn không có thiện cảm với nàng ta.
"Mau đến xem Hoàng thượng thế nào." Nói rồi Tô Bạch xoay người, vòng qua bình phong.
Lê Tử Hà liếc nhìn Ngụy công công ở phía sau, hình như không định đuổi theo nên cũng thôi, đi theo Tô Bạch vào bên trong.
Mùi rượu nồng nặc, thậm chí còn nồng hơn vừa nãy, liếc mắt nhìn hai cái bàn thấp bên phải, một bàn đặt tranh, bàn đối diện bày vài bình rượu. Lê Tử Hà vừa vào điện đã ngửi mùi rượu mà nhận ra đây là Hồn Tiêu túy, được coi là loại rượu mạnh nhất trong cung. Đếm số bình rượu, năm bình, người thường uống một bình rượu đã không chịu được, tối nay Vân Tấn Ngôn nốc rượu dã man như vậy, chắc hẳn đã say bí tỉ.
Tô Bạch vừa đi về phía trước, vừa khẽ giải thích: "Hôm nay Hoàng thượng uống rất nhiều rượu, ta... bổn cung không khuyên được. Thấy Hoàng thượng uống say đến bất tỉnh thì vô cùng lo lắng, Ngụy công công nói chưa bao giờ thấy Hoàng thượng say đến mức này cả, đành phải tới tìm Lê ngự y. Hoàng thượng không thể xảy ra bất trắc gì được."
Giọng nói kia cứ thao thao bất tuyệt bên tai, Lê Tử Hà khước từ lắng nghe theo bản năng, chỉ nhìn lướt qua Vân Tấn Ngôn nằm ở trên giường, không mặc long bào mà mặc áo báo trắng khảm vàng, mặt đỏ gay, hàng mày nhíu chặt lại. Tuy nhắm mắt nhưng mí mắt lại run rẩy không ngừng, hơi thở gấp gáp, thực sự uống rất nhiều.
Lê Tử Hà tiến lên, đặt hòm thuốc xuống, thành thạo mở túi châm ra. Bây giờ kê đơn sắc thuốc hơi muộn, châm cứu xua tan mùi rượu cũng được.
Đang định cởi áo cho Vân Tấn Ngôn, liếc mắt thấy Tô Bạch ngồi đối diện, nàng rụt tay lại rồi nói: "Phiền nương nương cởi áo cho Hoàng thượng, vi thần hành châm."
Mặt Tô Bạch đỏ lên, khẽ gật đầu, mười ngón tay búp măng khẽ run, vụng về cởi áo cho Vân Tấn Ngôn, thỉnh thoảng nghe thấy hắn khẽ rên, dường như hoảng sợ mà rụt tay lại, thấy hắn chưa tỉnh thì lại tiếp tục.
Lê Tử Hà khép mi buông mắt, một lúc sau mới nghe thấy Tô Bạch khẽ nói: "Xong rồi."
Huyệt vị ở gần chỗ gáy, đúng chỗ ánh đèn bị lấp mất. Lê Tử Hà hít sâu một hơi, nghiêng người nhích gần tới Vân Tấn Ngôn, đưa tay ra ấn để xác định huyệt vị. Bàn tay lạnh băng chạm tới làn da nóng hổi của Vân Tấn Ngôn, cảm thấy rõ ràng những nơi được chạm tới đều run lên.
Tô Bạch ở bên tò mò nhìn, thấy hàng ngân châm thi vẻ tò mò trong mắt còn pha lẫn hưng phấn.
Lê Tử Hà cẩn thận rút một cây châm ra, hơ qua lửa. Hành châm phải chú trọng nhanh, chuẩn, ổn. Xác định được huyệt vị phải châm thật nhanh, nhưng lực không đủ thì tay sẽ bị nóng, gây cản trở.
"Lê nhi..." Giọng nói khàn khàn, hai tiếng vỡ vụn vang lên. Vân Tấn Ngôn hé mắt ra nhìn, có