i tim anh nhưng cô đâu biết rằng điều anh để ý không phải là bộ quần áo, cũng không phải là đồ dùng mà chính là con người. Cô nằm cuộn tròn trên ghế sô pha trong khi trên người không có một mảnh vải, cô cố tưởng tượng ra mình đang được anh ôm, nước mắt cô dâng đầy trên khoé mắt. Khi cô nhắm mắt lại, nước mắt lại lăn xuống ướt đẫm hai gò má. Bao năm qua, cô vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, vui vẻ giống như khi anh đang ở bên cô. Nhưng đêm nay, cảm giác mà cô hằng mong muốn bỗng trở nên đau khổ, bi thương vô hạn. Cuối cùng cô đã hiểu: Cô không thể thắng nổi người con gái có tên Khả Lam đó. Cô không thua có ấy về vẻ xinh đẹp hay trí thông minh, mà là tình yêu anh dành cho cô ấy không gì có thể thay thế được.
Bối Lỗi về đến nhà, mệt mỏi nằm vật ra giường. Anh hối hận vì đã hẹn Âu Dương San San. Phải chăng anh đang lợi dụng tình yêu của một cô gái dành cho anh để tìm cách giải thoát cho chính mình, nhưng kết quả anh lại làm cho cô gái đáng thương đó càng thêm đau khổ. Bối Nhĩ đã từng nói với anh:
- Yêu một người, ta cần phải có trái tim biết cảm động. - Ðúng là Âu Dương San San đã làm anh cảm động, nhưng anh lại không thể yêu cô được.
Lý Bối Nhĩ gõ cửa phòng anh:
- Sao anh về sớm thế? - Cô hỏi anh.
- Anh không thể quên được cô ấy. - Anh bỗng nói, đôi mắt to u sầu đẫm lệ.
Năm năm nay, cô chưa từng thấy anh như vậy. Anh luôn cố kìm nén tình cảm của mình, vờ như không để ý đến. Nhưng tối nay, một chiếc váy đỏ xinh đẹp và một cuộc hẹn tan xỡ đã khiến anh suy sụp, anh không thể che giấu nỗi cô đơn trong lòng mình thêm nữa.
Cô bước đến, quỳ xuống nền nhà, nắm chặt lấy tay anh rồi bước ra khỏi phòng. Khi cánh cửa phòng đóng lại, cô đã nghe thấy tiếng khóc đau khổ của một chàng trai, tiếng khóc đó chua xót và đầy tuyệt vọng.
Lý Bối Nhĩ vội chạy về phòng, lén gọi điện cho chị Khả Lam. Cô thực sự không muốn thấy anh Bối Lỗi như vậy. Anh không đáng phải chịu nỗi khổ chia ly này nữa. Nhưng người bạn ở cùng phòng với Khả Lam nói với Bối Nhĩ rằng, vài ngày trước Khả Lam đã về nước.
- Nghe tin người thân qua đời nên cô ấy đã vội về ngay. - Bạn Khả Lam nói.
- Vậy ạ? Cảm ơn cô.
- Không có gì. Nếu cô gặp cô ấy thì cho tôi gửi lời hỏi thăm cô ấy nhé. Tôi rất nhớ cô ấy. - Bạn cũng phòng Khả Lam nhờ cô.
- Ðược ạ. Chắc chắn rồi.
Sau khi gác điện thoại, tâm trạng của Bối Nhĩ thật sự hỗn loạn. Cô mặc áo khoác rồi đi ra cửa. Không hiểu tại sao gần đây, mỗi lần thấy buồn cô đều muốn đến quán mỳ đó. Tối nay, cô lại tình cờ gặp Đặng Bành ở đó.
- Thật trùng hợp. - Cô nói.
- Không phải đâu. - Tôi chủ động đến đây xem mình có được gặp cô hay không thôi? - Anh cười trêu đùa cô.
- Có bao giờ anh muốn quên một ai đó nhưng lại không thể quên không? - Khi ngồi xuống, cô bỗng hỏi anh.
- Trong lòng mỗi người đều có một người như vậy. - Anh đáp.
- Anh không giống với một người đang nhớ một người khác. - Cô nói thẳng.
- Ồ! Vậy rốt cuộc trong mắt cô, tôi là người như thế nào? - Anh hỏi cô.
- Anh giống như người được người ta nhớ hơn.
Anh cười lớn:
- Nhưng tôi làm gì có cơ hội được người khác nhớ nhung chứ. Thường là tôi nhớ người khác thì đúng hơn.
Lý Bối Nhĩ cười:
- Anh cứ đùa.
- Vậy còn cô? - Anh hỏi. - Cô có bao giờ muốn quên một ai đó nhưng lại không thể quên được không?
- Anh vừa đưa ra câu trả lời rồi mà. Mọi người đều có và tôi không phải là trường hợp ngoại lệ.
- Thế mà tôi cứ nghĩ là cô không có.
- Tại sao? Chẳng lẽ tôi không phải là người sao?
Anh vội vàng giải thích:
- Không không, tôi không có đó. Ý tôi là cô cũng không giống một người được người khác nhớ nhung.
- Trên thực tế, tôi đúng là như vậy đấy. - Cô cười nói.
- Thực ra, tôi cũng chỉ nói bừa thôi. - Anh đùa cô.
Cô chộp lấy tờ khăn lau trên bàn vò lại rồi ném vào anh. - Anh chắp hai tay xin cô. Ðêm nay thật buồn nhưng vì tình cờ gặp Đặng Bành mà tâm trạng Bối Nhĩ đã thay đổi hẳn.
- Anh giống như người khổng lồ trong cây đèn thần của A la đanh vậy. - Cô nói.
- Tôi không xấu đến thế đâu. - Anh cực lực phản đối.
Cô cười phá lên:
- Ý tôi là anh như có phép thuật gì đó.
- Hả? Cô nói thử xem.
- Mỗi lần tôi buồn, đều tình cờ gặp anh.
- Tôi làm cho tâm trạng của cô tốt hơn ư?
Cô nhìn anh lặng lẽ gặt đầu.
- Nếu như vậy thì tôi có biến thành hình dáng xấu xí hơn một chút cũng đáng. - Anh cười nói.
Cô mỉm cười gặt đầu.
Tối nay, họ lại cùng nhau ra bờ biển. Cô đã kể rất nhiều chuyện hồi nhỏ cho anh nghe. Đây là lần đầu tiên cô hoàn toàn thoải mái tâm sự chuyện của mình với một người khác. Không biết có phải không khí dễ chịu ở biển đã cho cô khát vọng hay là con người Đặng Bành đã khiến cho cô cảm thấy tin tưởng và yên lòng. Lúc đó, thậm chí cô còn mong thời gian ngừng trôi để cô có thể tiếp tục kể chuyện cho anh nghe...
- Thực ra, hồi nhỏ tôi cũng từng sống ở nông thôn. - Đặng Bành kể.
- Thật thế ư? - Cô cảm thấy không thể tin nổi.
- Ừ, nhưng mà không lâu lắm! - Anh nói. - Mẹ tôi rất thích vẽ tranh. Năm đó, bà đưa tôi về một trang trại để sáng tác. Tôi đã sống những ngày tuyệt đẹp ở đó. Khi ấy, hằng ngày tôi đều cùng bạn bè trong thôn ra sông bắt cá, đó là quãng thời gian rất vui.
- Nghe có vẻ thoải mái nhỉ?
- Cô không có những ngày như vậy sao? - Anh hỏi cô.
- Không. Ở nông thôn, các cậu bé thường không thích dẫn các cô bé đi cùng. - Cô hậm hực nói.
Anh nhìn cái môi cong cớn của cô mà phá lên cười:
- Ðúng thế. Đúng thế. Lúc đó, chúng tôi rất ghét chơi với bọn con gái. Bọn họ thật phiền phức.
- Các anh như vậy là phân biệt nam nữ đấy.
- Được rồi. Được rồi. Tôi chịu thua. Là tôi không đúng. - Anh giơ tay đầu hàng như thể năm đó chính anh đã không cho cô đi chơi cùng vậy.
Cô cười, nhìn ra mặt biển:
- Ở đây yên tĩnh thật đấy. - Cô nói.
- Cô có thể ước điều gì đó tại đây. - Anh nói.
- Thật thế ư?
Anh gật đầu hỏi cô:
- Cô có ước mơ nào vẫn chưa thành hiện thực không?
Cô không nói. Năm đó, khi cô học ở Học viện Ðiện ảnh, ước mơ lớn nhất của cô là trở mành một diễn viên, mỗi vai diễn khác nhau, cô có thể thể hiện tất cả những cô đơn và cảm xúc ẩn chứa trong lòng. Nhưng cuối cùng, cô không thực hiện được ước mơ của mình. Cô đã đem lý tưởng của mình gửi cho một chàng trai, vậy mà anh ta lại lợi dụng tất cả những thứ cô đành cho anh ta rồi bỏ rơi cô. Nửa cuộc đời trước đây của cô đều là một vở kịch dài ly kỳ. Cô đã thành công trong vai giúp một chàng trai, nhưng cô cũng làm tổn thương một chàng trai khác. Từ đó, nỗi đau và cảm giác tội lỗi đã chôn chặt mọi ước mơ của cô.
- Cô sao thế? - Đặng Bành hỏi cô.
- Không có gì. - Cô co người lại nói. - Chỉ là tôi thấy hơi lạnh thôi.
- Hay là tôi đưa cô về nhé.
- Vâng.
Họ xoay người đi về hướng chiếc xe, nhưng đi một quãng đường không xa thì tình cờ gặp Tỉnh Điền, người đã từng làm trái tim cô đau đớn.
Có một số người sinh ra để làm tổn thương người khác, cũng có một số người sinh ra để bị người khác làm tổn thương. Dường như Tỉnh Điền được sinh ra là để làm tổn thương Bối Nhĩ. Cô đã từng yêu anh tha thiết, quên cả bản thân, nhưng anh đáp lại cô bằng cách khiến cô thất vọng. Tuy vậy cô vẫn cảm thấy mình đã từng được hạnh phúc và cô cũng không ân hận vì mình đã hy sinh tất cả cho anh. Bởi từ ngày quyết định yêu anh, cô đã tự tước đi cái quyền hối hận của chính mình. Cô chỉ hối hận một điều là cô không nên yêu anh theo cách đó, và cô cũng không hề muốn làm tổn thương Dã Tốt.
Lúc này, chàng trai mà cô đã dành trọn tình yêu đầu đang đứng trước mặt cô. Bối Nhĩ nhận ra ngay người con gái đứng bên Tỉnh Ðiền. Khi Bối Nhĩ đến bệnh viện lén thăm Tỉnh Ðiền lần trước, cô gái bê nước và đưa thuốc cho anh uống trong phòng bệnh chính là cô ấy. Xem ra chân của Tỉnh Điền không có gì đáng ngại nữa. Anh đứng trước mặt Bối Nhĩ giống như một minh tinh từ ti vi bước ra, cười chào cô.
- Chào em!
Cô nói:
- Chào anh!
Họ cứ thế đứng trước mặt nhau, chẳng nói điều gì. Mọi chuyện trong quá khứ tựa như đang vượt qua không gian và thời gian ùa về, tất cả đều như ngưng đọng. Những nỗi niềm tâm sự đang sánh bước cùng ký ức, lấp dần những chỗ trống của năm năm qua trong trái tim yếu đuối đó. Cô quay đầu bước đi không nhìn anh. Hai tay anh đút trong túi quân mà run lên bần bật.
- Tỉnh Điền, đã lâu không gặp. - Đặng Bành bỗng phá vỡ không khí trầm lặng đó, cười hỏi anh. - Tôi nghe nói anh bị thương. Bây giờ thế nào rồi?
- Ổn rồi. – Tỉnh Ðiền cười đáp lại, ánh mắt anh vẫn nhìn về phía Bối Nhĩ.
- Trông anh đúng là hồi phục rồi đấy.
- Bác sĩ nói không gì đáng ngại nữa. Sắp có thể bắt đầu công việc được rồi, Phó tổng giám đốc Đặng à. - Trợ lý anh nhanh nhân đáp.
- Tỉnh Điền, anh thật may mắn vì tìm được một người trợ lý tốt như cô Dương Tử. - Đặng Bành cười nói.
- Phó tổng giám đốc Đặng quá khen rồi. Tôi chỉ làm việc tôi nên làm thôi.
Ðặng Bành cười gật đầu, quay sang Tỉnh Điền nói:
- Anh phải mau khỏe lại đấy. Anh nhớ là chúng ta vẫn còn một hợp đồng quảng cáo đấy nhé.
- Cảm ơn Phó tổng giám đốc Đặng đã nhắc nhở. – Tỉnh Điền chua xót nói. Khi anh nhìn thấy Lý Bối Nhĩ sánh vai bên người đàn ông khác đi về phía anh, trái tim anh bỗng dấy lên nỗi chua xót vô ngần. Cảm giác ghen tị và không cam lòng dần chiếm lấy trái tim anh, nó tích dần thành cơn giận vô cớ.
- Vậy thì... chúng tôi đi trước nhé. - Đặng Bành cố chạm vào tay Bối Nhĩ, lúc đó anh phát hiện tay cô lạnh ngắt.
- Hả? Gì cơ? - Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
- Cô sao thế? Cô không khoẻ à?
- Không... không có gì. - Cô phủ nhận, nhìn anh với vẻ hối lỗi. - Anh vừa nói gì vậy?
- Tôi nói là tôi đưa cô về nhà nhé.
- Vâng. - Cô cúi đầu bước qua Tỉnh Ðiền, trong giây phút bước đến gần anh, cô thì thầm một câu. - Tạm biệt.
- Bối Nhĩ... – Tỉnh Điền bỗng quay người lớn tiếng gọi.
- Chúng ta cũng phải đi rồi. - Dương Tử kéo vạt áo anh, thì thầm nhắc nhở.
- Có chuyện gì vậy? - Bối Nhĩ xoay người nhìn anh.
Ánh mắt anh tràn đầy vẻ ghen tị. Dường như anh có rất nhiều điều muốn nói với cô, nhưng cuối cùng, anh chỉ có thể chán nản xua tay nói:
- Tạm biệt.
Gió biển lặng lẽ thổi vào mặt, họ bước những bước nặng nề đi ngược hướng nhau. Những ký ức đồn dập kéo về rồi thoáng chốc lại tan thành cát bụi. Nhiều lúc, chia ly cũng chỉ là khoảng cách của một cái quay người.
Trên đường về, Bối Nhĩ không nói câu nào. Tình yêu nồng thắm của nhiều năm trước đã kéo cô và Tỉnh Ðiền lại gần nhau hơn, gần đến mức có thể chạm da thịt nhau. Họ vô cùng hiểu nhau, đến mức không cần mở miệng thì đối phương cũng có thể đoán ra người đó muốn nói gì. Tình yêu đã từng khiến họ từ xa lạ trở nên thân thiết, nhưng đến giờ họ còn trở nên xa lạ hơn cả người qua đường. Cô tựa lưng vào thành ghế, buồn bã nghĩ: Hoá ra, không có sợi dây tình yêu thì giữa họ chẳng còn gì nữa, họ mãi mãi không thể trở thành bạn bè. Nhưng họ đã từng có những ngày tháng tuyệt vời bên nhau. Cô không dám quay đầu lại, bởi một khi quay đầu lại có nghĩa là cô sẽ tiếp tục rơi vào vòng đau khổ.
- Cô đang nghĩ gì thế? - Ðặng Bành bỗng hỏi.
- Tôi đang nghĩ, nếu sớm biết không thể có được thì thà đừng c