chỉ vào người phụ nữ trung niên mặc bộ váy xám rồi nói với cô.
Cô chợt nhìn sang phía anh Lý Bối Lỗi và dường như anh cũng hiểu được ý của cô nên anh ghé sát tai thì thầm một câu:
- Đây chính là “bà cô”.
- À! Cháu chào cô. - Cô lại cúi đầu cung kính chào người phụ nữ đó.
- Chào cháu! - Người phụ nữ trả lời ngắn gọn.
- Đây là chị học khóa trên hồi đại học của mẹ và giám đốc Hà. Bà ấy là người mà mẹ rất kính trọng đấy. Bà Hách Huệ Tử tiếp tục giới thiệu.
- Cháu chào bác. - Cô lễ phép chào, ánh mắt cô nhìn về phía Âu Dương San San đứng sau bà.
- À! Đây là con gái bác. - Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô nên người phụ nữ đó mỉm cười giới thiệu.
- Là San San phải không? Cháu lớn thế này rồi cơ à? Còn nhớ hồi cháu vừa chào đời, cô đã đưa Bối Lỗi đến thăm cháu đấy. Loáng một cái, các con đều lớn cả, còn chúng ta cũng già hết rồi. - Bà Bách Huệ Tử thở dài.
- Khi chị sinh tụi nhỏ thì chị cũng đã già rồi mà. - Người phụ nữ đó xen vào.
- Năm đó, chị mải mê cống hiến cho sự nghiệp mà. - “Bà cô” nói.
- Nhưng sự nghiệp của chị còn xa mới bằng các cô. - Người phụ nữ đó thở dài, nhìn hai người phụ nữ thành đạt trước mặt với ánh mắt ngưỡng mộ.
- Chị đào tạo nên những nhân tài, còn chúng em thì mãi mãi không bao giờ làm được điều đó. - Bà Hách Huệ Tử khuyên giải.
- Cũng phải. - Người phụ nữ đó cười nghiêng ngả như một đứa trẻ đang thỏa mãn.
- San San xinh đẹp thật đấy! - Bà Hách Huệ Tử nhìn Âu Dương San San, mỉm cười nói: - Hôm nay, cháu ăn mặc khá “môn đăng hộ đối” với Bối Lỗi đấy.
- Mẹ… nói gì thế? - Lý Bối Lỗi chau mày phản đối bà.
Bà cười:
- Mẹ đùa chút có sao đâu.
- Cháu chào cô Hách ạ. - Âu Dương San San lộ rõ sự vui mừng và phấn khởi hơn bất cứ ai ở đây. Cô không biết gia đình cô và gia đình Lý Bối Lỗi lại thân thiết với nhau như vậy, dường như có một sợi dây vô hình đang rút ngắn khoảng cách giữa họ. Mẹ anh ấy nói anh và cô rất môn đăng hộ đối mà, điều đó càng làm tăng thêm lòng kiên định trong niềm tin về tình yêu mà cô dành cho anh.
Lúc này, Đặng Bành dắt Kim Na đi tới:
- Tổng giám đốc Hách, Giám đốc Hà - Anh cười rồi nâng ly với hai người phụ nữ này.
- Phó tổng giám đốc Đặng cũng đến rồi. - Bà Hách Huệ Tử tao nhã chạm ly với anh.
- Phó tổng giám đốc Đặng tuổi trẻ tài cao, thật hiếm người sánh bằng. - “Bà cô” giới thiệu, - Công ty quảng cáo JS và Đài truyền hình chúng ta luôn có mối quan hệ hợp tác rất tốt đẹp.
Bà Hách Huệ Tử cười cười, thực ra trong lòng bà hiểu rất rõ cái gọi là mối quan hệ hợp tác chẳng qua là một chút tài trợ mà thôi chứ cũng chẳng có gì hay ho cả. Nhiều năm qua, thương trường đã sớm dạy bà nhìn đời và cả tình cảm của con người nữa. Bất cứ người nào mời bà về chẳng qua cũng chỉ là dựa vào mối quan hệ mà nhờ bà giúp đỡ gì đó thôi, còn bà cũng thừa biết họ quen nhau bao nhiêu năm thì cũng bấy nhiều năm họ cạnh tranh với nhau. Giờ đây, họ đều đã thành đạt ở các lĩnh vực khác nhau, cả bà cũng vậy, nhưng bà luôn cảm thấy mệt mỏi, cũng như sự sắc sảo của bà khi xưa đều trượt dốc theo năm tháng. Hai người phụ nữ trước mặt và bà đều bước sang tuổi trung niên, trong số họ chỉ bà là có hạnh phúc nhưng nó cũng sớm phai nhạt rồi.
Trong tiếng vỗ tay cổ vũ của mọi người, Lý Bối Lỗi bước đến bên đàn dương cầm giữa phòng tiệc chơi bài Giấc mơ. Trong thoáng chốc tiếng vỗ tay cổ vũ anh đã chuyển thành âm thanh của những nốt nhạc thâm trầm, anh đang đưa mọi người chầm chậm, nhẹ nhàng trở về với câu chuyện quá khứ đã bị lãng quên của từng người. Theo tiếng nhạc, ai nấy đều trở nên trầm lắng, tiếng chạm ly cũng không còn nữa, khắp nơi tĩnh lặng, mọi người đều ngập chìm trong quá khứ của chính mình. Dường như trong giấc mơ đó, những chuyện đã qua đều từ bờ bên kia ùa về bờ bên này của cuộc sống.
Thế giới lớn là vậy nhưng nó cũng nhỏ bé biết nhường nào. Bao người xa lạ vốn chẳng quen biết nhau, vậy mà họ đều tập trung tại bữa tiệc này. Họ nói cười vui vẻ, kể cho nhau nghe những tâm sự của mình, nhưng đến khi quay người bước đi họ lại trở nên lạnh lùng như không hề quen biết. Lý Bối Nhĩ nhìn đám người xa lạ trước mắt để kiếm tìm một chút chân thành hiếm có trên khuôn mặt thân thiện của họ. Cuối cùng, cô phát hiện ra rằng, tất cả những người ở đây ai cũng rất hợp làm diễn viên hơn cô.
- Con yêu, con muốn về rồi sao? - Bà Bách Huệ Tử kéo tay Bối Nhĩ hỏi.
- Dạ! Không ạ. Con chỉ muốn ra ngoài hóng gió một lát thôi. - Bối Nhĩ dùng tay phải làm quạt, - Ở đây hơi nóng… hơi chán mẹ ạ.
- Con muốn mẹ đi cùng không? - Bà Bách Huệ Tử nhìn cô với ánh mắt chân thành.
- Không, không càn đâu ạ. Mẹ cứ ở lại với bạn của mẹ đi. f Cô lạnh lùng nói.
- Con không cần mẹ đi cùng thật sao? - Bà mong được làm điều gì đó cho con gái mình và bà cũng hy vọng con gái sẽ cần bà làm thứ gì đó cho nó, nhưng bà buồn bã phát hiện ra rằng, Bối Nhĩ lớn đến mức không cần bà nữa rồi.
- Bao nhiêu năm nay, dù mẹ không đi cùng con thì con vẫn vượt qua được mà. - Lý Bối Nhĩ lạnh lùng buông một câu rồi quay người rời khỏi phòng khách, bỏ lại bà Bách Huệ Tử đứng thẫn thờ một mình. Tiếng chạm ly khiến bà cảm thấy thực sự rất chán ngán, những thứ đó đã sớm trở nên nhạt nhẽo vô vị rồi. Bao nhiêu năm nay, rốt cuộc bà bận rộn việc gì? Bà tự hỏi mình giữa đám đông xung quanh.
- Tính cách của Bối Nhĩ là như vậy đấy ạ. – Lý Bối Lỗi bước tới an ủi bà.
- Ừ! Mẹ biết. - Xoay đầu dựa vào vai Bối Lỗi, - Bối Nhĩ giống hệt bố các con.
- Bố… bố có khỏe không ạ?
- Ừ! - Bà nâng ly rượu trên tay lên uống một hơi cạn, - Tháng trước, bố mẹ gặp nhau tại một quán cà phê nhỏ ở Anh. Nghe nói ông ấy đã lấy một cô vợ người Nga rồi và cuộc sống của họ cũng được, khá thoải mái!
- Vậy còn mẹ thì sao? - Lý Bối Lỗi nhìn vào những nếp nhăn trên khóe mắt mẹ, xót xa hỏi bà.
- Mẹ ư? - Bà cười, tiếng cười sảng khoái như để che giấu nỗi cô đơn trong lòng, - Như con thấy rồi đấy. Mẹ sống cũng rất tốt.
Lý Bối Lỗi biết đây không phải là suy nghĩ thật sự của bà. Còn nhớ năm anh mười tám tuổi, bố mẹ họ đã ly hôn. Khi ấy anh đưa Bối Nhĩ chuyển từ nhà bà nội ở nông thôn về thành phố và bắt đầu học cách sống tự lập. Anh biết cuộc hôn nhân của bố mẹ đã chấm hết nhưng anh chưa từng hỏi họ điều gì, bởi dù sao đó cũng là điều họ không muốn nhắc đến nữa.
Bà Bách Huệ Tử lấy ông Lý Dân Hưởng từ năm bà hai mươi lăm tuổi. Họ đã cũng nhau trải qua những ngày tháng khó khăn nhất của cuộc đời, nhưng đến khi cuộc sống của họ ngày càng khấm khá hơn thì tham vọng của bà cũng theo đó ngày càng lớn hơn. Bà không chấp nhận hạnh phúc hiện có mà khao khát có cuộc sống sung túc hơn, vì thế họ đã gửi con mình về vùng nông thôn và cùng nhau ra nước ngoài tìm kiếm cơ hội “vàng”. Tính cách bằng lòng với những gì mình có của ông Lý Dân Hưởng khiến cho người phụ nữ như bà cảm thấy không thể trông cậy vào ông được. Bà cần một người chồng không chỉ biết chăm sóc vợ, khiến cho vợ có một cuộc sống ấm no mà còn phải là một người đàn ông giúp đỡ bà thành đạt trong sự nghiệp. Đối diện với thành công của bà, đối diện với thái độ ép người của bà, cuối cũng ông cũng cảm thấy mệt mỏi và đau lòng nói lời đề nghị ly hôn với bà. Thực ra, điều ông cần không phải là một người phụ nữ mạnh mẽ và thành đạt trong sự nghiệp mà là một người vợ có thể ở nhà đợi ông đi làm về. Thế nên, trong tiết trời tuyết rơi lạnh lẽo, họ đã chia tay nhau ở một đất nước xa lạ.
Sau khi ly hôn, tâm trạng của Lý Dân Hưởng cực kỳ suy sụp. Và trong lúc ông đau khổ nhất thì một phụ nữ xinh đẹp người Nga đã cứu ông thoát khỏi tình trạng đó và họ đã định cư ở Anh, sống một cuộc sống bình thường. Còn bà Hách Huệ Tử thì vui vẻ đi hết nước này đến nước khác, nhờ thế sự nghiệp của bà ngày càng thành đạt, thăng tiến. Rồi cũng có một ngày, bà và ông Lý Dân Hưởng tình cờ gặp lại nhau tại một ngã tư ở Anh, khi ấy vào khoảng chập tối, bà bỗng cảm thấy đói và muốn đi ăn bánh mỳ bơ. Vì thế trong chiếc áo gió rộng thùng thình, bà chạy ra khỏi quán rượu. Còn lúc đó ông Lý Dân Hưởng đang đứng bên đường, trái tim ông bỗng đau thắt lại khi nhìn thấy bà - một người phụ nữ xinh đẹp có những lọn tóc được uốn cong. Bà bước về phía trước cười nói với ông:
- Chào anh!
Ông giơ tay định gạt lọn tóc rối của bà sang một bên nhưng rồi khi tay đưa lên nửa chừng bỗng ông lại buông xuống và nói:
- Chào em!
Họ cùng nhau nói chuyện trong một quán cà phê nhỏ. Ông kể cho bà nghe về cuộc sống của mình, còn bà cũng chỉ biết mỉm cười mà chúc ông hạnh phúc. Khi họ chia tay nhau, bà nhìn theo ông mãi đến khi bóng ông khuất hẳn. Lúc đó, dòng nước mắt nóng hổi bỗng trào ra nơi khóe mắt. Bà đã khóc. Nỗi đau đớn thắt chặt trái tim bà, đôi chân bà run rẩy rồi quỵ xuống giữa ngã tư ảm đạm, bà khóc như một đứa trẻ bị lạc đường.
Cũng chính ngày hôm đó, bà chợt nhận ra mình đã già. Bà điên cuồng chạy về quán rượu rồi lao thẳng vào nhà vệ sinh, cởi hết quần áo và nhìn kỹ cơ thể mình trước gương. Những nếp nhăn vô tình như đang khiêu khích bà, bà đau đớn ngồi bệt xuống sàn lạnh giá. Bà nghĩ đến ông Lý Dân Hưởng, nghĩ đến hai đứa con đáng yêu của họ. Ðến tận ngày hôm đó, bà mới hiểu ra rằng, hạnh phúc mà bà luôn theo đuổi chẳng qua chỉ như một bữa tiệc thịnh soạn nhưng có độc, lạnh lẽo mà thôi. Đêm đó, bà trở mình liên tục trên giường. Bà nghĩ đến người đàn ông đã không còn thuộc về mình nữa.
Sau khi hội nghị ở Anh kết thúc, bà nhận được cuộc điện thoại của bà Hà Hữu Lệ. Bà biết người phụ nữ kiêu ngạo đó gọi bà về nước là nhằm mục đích gì nhưng bà chẳng để ý nhiều đến thế, điều bà muốn chỉ là mau chóng trở về bên các con của mình. Nhưng trong bữa tiệc hôm đó, khi bà càng muốn gần gũi thân thiện với chúng bao nhiêu thì thái độ của chúng lại lạnh lùng bấy nhiêu. Trái tim của bà khi đó như bị đông cứng lại, rồi bà cũng hiểu ra rằng, bà chẳng còn gì nữa.
- Lần này mẹ định bao giờ sẽ đi? Sau khi buổi tiệc kết thúc, mẹ sẽ đi à? - Lý Bối Lỗi hỏi bà. Dường như anh đã quá quen với việc ra đi đột ngột của bà.
- Mẹ ở lại có được không? – Bà cười hỏi anh mà lòng thấy chua xót. - Ý mẹ là từ nay về sau, mẹ sẽ không đi đâu nữa mà sẽ sống cũng các con. Con thấy có được không?
- Thật ạ? - Anh Lý Bối Lỗi vui mừng khôn xiết.
- Tất nhiên rồi. - Bà giải thích, - Ý mẹ là đợi mẹ làm xong hết công việc, mẹ...
- Thôi đi ạ. - Anh Lý Bối Lỗi chán ngán xua tay, - Công việc của mẹ sẽ không bao giờ hết đâu.
-Bối Lỗi...
- Không sao đâu ạ. - Thái độ của anh ôn hòa nhưng cũng kiên quyết. - Bao nhiêu năm nay, bố mẹ đâu có ở bên chúng con nhưng chúng con vẫn sống rất tốt. Mẹ không cần phải lo lắng cho chúng con đâu.
- Mẹ... - Bà muốn nói gì đó nhưng Âu Dương San San chợt bước tới cắt ngang.
- Cô Hách ơi, cô cháu mình cùng chụp một tấm ảnh nhé. - Âu Dương San San hớn hở khoác tay bà Hách Huệ Tử.
- Được chứ. - Bà Hách Huệ Tử cười đáp lại.
- Con xin lỗi. Con phải đi đây ạ. - Bối Lỗi mặt dài thườn thượt, lặng lẽ đi qua Âu Dưong San San.
- Thầy Lý... - Âu Dương San San tiu nghỉu.
- Kệ nó. Chúng ta lại chụp ảnh nào. - Bà Hách Huệ Tử an ủi cô.
- Có phải cháu đã làm phiền hai mẹ con cô nói chuyện không ạ? - Cô ấy rụt rè hỏi.