, nhờ sự trợ giúp của Tống Thạch Nhất, Dương Duệ đã âm thầm chuẩn bị xong đâu vào đấy một chuyến bay sang Anh, bạn đồng hành với anh đương nhiên là Tô Tiểu Lương, điểm đến cụ thể có thể là một nước Bắc u nào đó. Có thể nói, anh đã chuẩn bị và quyết tâm bỏ trốn khỏi cô, chỉ có điều là không thể trốn thoát được khỏi tai mắt của ba. Vu Anna không thể tưởng tượng được cuộc sống của mình sẽ ra sao khi từ nay về sau không nhận được bất cứ thông tin gì của anh nữa, cô lại càng không thể tưởng tượng được, sau khi Dương Duệ tỉnh lại, cuộc sống rồi sẽ thế nào?
Lau giọt nước mắt đang đọng trên khóe mắt, lặng ngắm Dương Duệ đang hôn mê trong trạng thái bất an đến cùng cực, trái tim cô đau đớn đến độ không từ ngữ nào diễn tả được.
Sau khi tiếp hết chai nước thì anh tỉnh lại.
Điều làm Anna hết sức kinh ngạc là Dương Duệ lại tỏ ra hết sức bình lặng, không nói chuyện, không hỏi han, lại càng không cuống quýt đòi đi tìm Tô Tiểu Lương như trong tưởng tượng của cô. Đôi mắt tăm tối như mực của anh vẫn đỏ au màu máu, đờ đẫn nhìn vào trần nhà trắng toát trước mặt, anh vẫn nằm im bất động, hệt như vị hòa thượng đang tập trung toàn bộ tâm lực vào thiền.
Anna mừng rỡ ra mặt, cô dịu dàng cất tiếng thăm hỏi: “Dương Duệ, anh có thấy không ổn ở chỗ nào không?”
“Bác sĩ nói anh đã không ăn gì mấy ngày rồi phải không, Duệ, anh có đói không?”
“Dương Duệ, anh nói gì đi có được không?”
“Tại sao em lại ở đây?”
Sau một hồi mím chặt môi với vô vàn những thắc mắc và tự nói với bản thân, cuối cùng Dương Duệ cũng nói ra được một câu. Tim Anna đập liên hồi, nhưng cô vẫn cố gắng bình tĩnh, nở một nụ cười tươi rói như hoa nở: “Anh bị tai nạn giao thông phải vào viện cấp cứu, đương nhiên em phải đến đây chăm sóc anh. Anh yên tâm, em đã cho A Kiệt đi giải quyết chuyện bồi thường do gây tai nạn rồi, bây giờ chỉ cần anh yên tâm dưỡng thương là sẽ được xuất viện nhanh thôi. Bác sĩ nói đầu của anh không đáng ngại lắm, nhưng do cơ thể suy nhược quá nên phải nghỉ ngơi an dưỡng một thời gian.” Cô không dám nhắc đến nguyên nhân khiến anh suy nhược cơ thể là do không ăn uống gì mà chỉ uống rượu trong mấy ngày trời, vì sợ nói ra sẽ làm anh thêm buồn.
Lẳng lặng rút bàn tay đang nắm chặt tay Anna lại, Dương Duệ đảo mắt nở một nụ cười mỉa mai: “Mạng lớn thật, đâm như thế rồi mà vẫn không chết.”
“Anh…!” Anna rụng rời chân tay, mắt cô ươn ướt, khẽ nói: “Anh cố ý sao, cố ý đi tìm cái chết sao?”
“Anna, em không cần phải quan tâm đến anh.”
Có đám mây trắng như bông bay ngang qua, ánh mặt trời dừng lại trên tòa nhà thuộc góc bên kia của bệnh viện, trời đang rất xanh, xanh đến nỗi làm con người muốn rơi nước mắt.
Trông theo ánh mắt của anh, Anna cũng bị hút vào bầu trời trong xanh bên ngoài. Những ngày tháng bên Úc, cô vẫn thích ngồi trong một góc râm mát trong nhà mà nhìn ra bầu trời trong xanh bên ngoài, đếm không biết bao nhiêu là mây, bao nhiêu là gió mà chờ đợi Dương Duệ đi công tác nước ngoài trở về. Nào là Bắc u, Trung u, rồi Bắc Mỹ, châu Á, mỗi lần Dương Duệ đi công tác nước ngoài, cô đều tìm kiếm chính xác vị trí nơi anh đến trên quả địa cầu đồ chơi. Hồi đầu, cô còn tưởng Dương Duệ thích làm ăn, đi công tác liên miên do yêu cầu cấp thiết của công việc, sau đó, cô mới dần nhận ra, chỉ là anh không thích châu Úc, thậm chí là không thích màu xanh ngọc nơi đây. Đương nhiên, điều anh không thích hơn nữa chính là tòa biệt thự tráng lệ như cung điện đó cùng với người phụ nữ ngốc nghếch ngày nào cũng ngóng chờ anh về.
Ngốc nghếch thì đành ngốc nghếch thôi, Anna chỉ có thể làm duy nhất một việc đó là chờ đợi, chờ đợi đến một ngày anh có thể nhìn thấy cô.
Sáu năm chờ đợi.
Điều đến với cô không phải là ánh trăng sáng ngời, mà là một tờ đơn xin ly hôn.
Dường như đang trở về với quãng thời gian chờ đợi mòn mỏi ngày này qua ngày khác ấy, cô chỉ mỉm cười: “Làm sao em có thể không quan tâm đến anh được? Anh là chồng của em mà.”
Đôi lông mày đang rủ xuống chợt rung rung, Dương Duệ nghe rất rõ câu nói được phát ra từ sau lưng mình, lồng ngực anh co rúm lại.
Chồng, từ ngữ này xa lạ làm sao.
Tôi có một ước nguyện, rất muốn được trở thành chồng của một người, nhưng không thể được toại nguyện; tôi rất không muốn vì cái thân phận “người chồng” mà phải mang nặng cái nghĩa vụ trách nhiệm, nhưng cũng không được toại nguyện.
Người đàn ông mà rơi vào hoàn cảnh của tôi, liệu có phải là đã hoàn toàn thất bại không?
Tiểu Lương không sai, Anna cũng vô tội. Nói đi nói lại, tất cả mọi sai lầm đều xuất phát từ tôi mà ra, đều do cái tính cố chấp của tôi mà ra. Rõ ràng đã đặt chân lên một con đường khác, nhưng vẫn mong chờ được trở lại con đường trước kia đã từng đi, chính vì thế mà đã liều mình như thể con thiêu thân lao vào lửa, nhưng đâu có biết, khi con thiêu thân đã gieo mình vào biển lửa, nhiệt độ phát ra từ đôi cánh đã đốt cháy và làm tổn thương tất cả những gì xung quanh nó. Tôi chính là con thiêu thân đó, Tiểu Lương và Anna đã vì tôi mà phải chịu thương tích khắp mình mẩy sao?
Trong phút chốc, mọi hi vọng đều tan thành tro bụi, chỉ còn lại một khoảng không tiêu điều u ám.
“Chồng? Anna, trước nay anh chưa bao giờ làm gì với trách nhiệm là một người chồng của em.”
“Em không cần anh có trách nhiệm gì, em chỉ cần anh biết là chỉ cần chưa chính thức ly hôn, thì em vẫn sẽ ở bên anh, không rời không bỏ…”
“Không rời không bỏ…”
Bốn tiếng sâu sắc đẹp đẽ đó làm mấy ngón tay đang đặt trên tấm khăn trải giường của anh động đậy.
Câu ước hẹn này, anh chỉ hứa hẹn thề thốt với một người thôi.
“Có nhất thiết phải thế không?”
“Dương Duệ, anh nên biết, tình yêu là chuyện không thể có cách giải quyết, vì thế em không thể và cũng sẽ không yêu cầu anh phải quên Tô Tiểu Lương, anh có thể nhớ nhung về cô ấy mãi mãi, có thể lưu giữ hình ảnh cô ấy trong trái tim mình. Nhưng, em xin anh đừng yêu cầu em phải quên anh, hoặc phải thiêu rụi tình yêu của em đối với anh, em chỉ chờ đợi vào một lúc nào đó anh có thể quay sang và nhìn thấy em, em vẫn luôn ở đó.”
Xuất thân trong một gia đình giàu có, nhưng Anna hoàn toàn không phải là một đại tiểu thư hư hỏng do được chiều chuộng, mà ở một mức độ nào đó, cô có thể được coi là khá nhút nhát.
Vì vậy, trong sáu năm nay, đây là lần đầu tiên cô nói ra được những lời nói của trái tim mình, rất kín đáo tế nhị, hệt như một khúc cong êm đềm trên dòng sông suối phẳng lặng.
Một thứ cảm xúc rất khó hiểu, rất khó giải thích đang lan rộng trong cõi lòng Dương Duệ, anh chỉ biết im lặng.
Đối với anh mà nói, từ xưa đến nay, yêu và hận thù mãnh liệt nhất đều vì Tô Tiểu Lương mà ra, giờ đây cô ấy quyết ý rời xa, tâm trí anh đã tàn lụi, yêu với không yêu đều trở nên quá xa xôi.
Im lặng một lúc lâu, cuối cùng anh khẽ nói: “Anh mệt lắm rồi, có thể cho anh được nghỉ ngơi một mình không?”
“Được, đợi khi nào chị y tá thay bình truyền nước mới cho anh xong, em cũng sẽ ra ngoài.”
“Cảm ơn!”
Chị y tá thay bình truyền dịch mới cho anh xong, bê bộ đồ nghề ra ngoài, Anna cũng đứng lên, bóng người gầy nhom của cô trải dài trên nền nhà.
Đi đến cửa phòng, bỗng cô đứng lại, truyền lại phía sau chất giọng vô cùng dịu dàng nhẹ nhàng: “Dương Duệ, có lẽ chúng ta đều đã sai, cứ nghĩ rằng tình yêu là bắt buộc phải ở bên nhau lâu dài. Kỳ thực, yêu nhau và sống bên nhau không nhất thiết phải cùng là một. Em không rõ quá khứ và hiện tại của anh và cô ấy thế nào, nhưng em tin là hai người đã từng yêu một cách toàn tâm toàn ý, yêu bằng cả trái tim, trao trọn tình yêu cho duy nhất một người, còn em, em cũng yêu như vậy.”
Tiếng đóng cửa khép lại những lời nói ấy, giờ đây căn phòng hoàn toàn im ắng. Vẫn tiếp tục nhìn ra bầu trời xanh bên ngoài, Dương Duệ có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình, trái tim vẫn như tro bụi mà thôi.
Không thể hiểu tại sao, anh lại nghĩ đến Hạ Thần.
Chính xác mà nói, thì là Anna làm anh liên tưởng đến Hạ Thần.
Rõ nực cười, người ở bên cạnh mình là Anna, người ở bên Tô Tiểu Lương thì là Hạ Thần. Hai cặp đều thật là danh chính ngôn thuận, nửa có tình yêu, nửa chẳng liên quan gì đến tình yêu cả. Có lẽ, đây chính là sức mạnh của hiện thực, nó có thể biến những chuyện ngoài sức tưởng tượng trở thành tên gọi danh chính ngôn thuận, làm người ta không thể không chấp nhận, thậm chí là khuất phục. Nó cũng là tài năng và trí tuệ siêu việt, không thể vượt qua được, từ đầu đến cuối chính là hiện thực và số mệnh.
Mệt mỏi lắm rồi.
Theo đuổi một sự đoạn tuyệt không được cảnh báo trong sáu năm trời, con người anh, trái tim anh, phải mệt mỏi thế này đây.
Hai ngày sau, Hạ Thần xuất hiện trước mặt Dương Duệ thật, đến cùng anh ta là tấm thiệp mời tham dự lễ đính hôn màu đỏ nhức mắt.