Thời gian lặng lẽ trôi qua trên đầu ngón tay, không gây ra một tiếng động, bất tri bất giác thế nào mà đã dến mùa thu.
Trong căn hộ số 809 tòa nhà S thuộc khu Bích Lam Sơn Trang không biết đến không khí huyên náo ồn ào của thành phố, hai cơ thể đang quấn quýt lấy nhau. Xen lẫn hơi thở hổn hển của người đàn ông phủ phục bên trên là tiếng rên đầy cảm xúc của người phụ nữ đang vòng cánh tay ôm chặt lấy người tình. Hai má đỏ bừng như màu son phấn, mái tóc đen rối bời trải rộng trên tấm ga giường trắng tinh, tính chất tuy hỗn loạn nhưng lại rất quyến rũ. Trong thời khác còn lại chút dư âm mơ màng sau giai đoạn cao trào, người phụ nữ xoay người ngồi dậy, lặng lẽ bước xuống giường nhặt đồ lên mặc lại vào người, cô cất tiếng nói trong trẻo nhưng cũng chứa đựng cảm giác lạnh lẽo xen lẫn nỗi tiếc thương bị che giấu triệt để nhất: “Mai anh còn phải đi Thượng Hải thỏa thuận ký hợp đồng, em bắt taxi về đây, không cần tiễn đâu”.
“Hay để anh đưa em về, muộn thế này, anh không yên tâm”.
Đồng hồ chỉ 11 giờ 20 phút, nhìn ra màn đêm bao phủ bên ngoài, Dương Duệ thở dài một tiếng.
Căn hộ này trước nay chỉ có một mình anh sống, nhưng Tô Tiểu Lương chưa bao giờ qua đêm ở đây, bất kể muộn thế nào, cô vẫn kiên quyết phải về nhà. Không chỉ có vậy, sau khi anh bồi thường cho gia đình Nguyên Vĩnh Quý, cô còn khăng khăng đòi viết một giấy nhận nợ, trong đó cô vạch ra lịch trình thanh toán trả nợ hết sức nguyên tắc căn cứ theo mức thu chi của mình. Dương Duệ có thể hiểu được sự ngang bướng cố chấp này của cô, nhưng thỉnh thoảng anh vẫn còn cảm thấy bất lực – anh không phải bậc thánh nhân, là một người đàn ông chân chính thì ai cũng sẽ có những cảm xúc ái ố hỉ nộ của người thường.
Chính xác là như vậy, sự gắn kết của hai người có thể đã dính chặt như keo, thế nhưng lúc nào cũng có cảm giác bất ổn, nghĩ cho thật kỹ thì kỳ thực khởi nguồn chính là sự chủ động và bình thản qua mức của Tô Tiểu Lương.
Cô ấy không phải loại phụ nữ vô tâm ham muốn hành lạc, nhạy cảm hơn người, thậm chí là sắc bén hơn người. Thời gian gần đây, hình như gai góc trên người cô đã không còn nữa, nhiều lúc dịu hiền đến mức nói gì nghe đấy, nhiều lúc còn thể hiện sự chủ động và xúc cảm mạnh mẽ chưa bao giờ có ở cô. Đây tuyệt đối không phải cô gái anh quen thủa thiếu thời, thế nhưng, anh lại không dám lên tiếng hỏi han.
“Không cần đâu, anh nghỉ ngơi đi, đi Thượng Hải mệt lắm đấy. Em về một mình được, không sao đâu, cứ tin ở em, được chứ?”
Mặc đồ xong, Tô Tiểu Lương quay lại, chủ động đưa hai tay lên ôm lấy khuôn mặt Dương Duệ, cô mỉm cười một nụ cười đầy ngọt ngào như của một cô gái mới lớn chìm đắm trong lưới tình lần đầu, đáy mắt cô hoàn toàn dành chỗ cho nỗi niềm hân hoan và sự thỏa mãn của một trái tim đang yêu đắm đuối. Dương Duệ vẫn đang khăng khăng muốn đưa cô về, chưa kịp nói thêm câu gì cô đã đặt môi mình vào chặn đứng đầu lưỡi của anh lại. Nụ hôn kéo dài thêm mấy giây, rồi cô đứng lên, dịu giọng chào: “Em đi đây, bye bye”.
Bóng dáng cô nhanh chóng biến mất vào màn đêm không để lại chút dấu vết, Dương Duệ ngồi thừ trên giường, lòng dạ lo lắng bồn chồn. Do dự mất mấy giây, anh lấy điện thoại ra gọi cho Tống Thạch Nhất.
Gió đêm táp vào mặt, Tô Tiểu Lương lên taxi, mệt mỏi thả người xuống ghế xe.
Cô không dám ngoảnh mặt nhìn lại khu Bích Lam Sơn Trang sáng rực ánh đèn này. Khẽ nhắm mắt, đưa tay lên vuốt qua khuôn mặt, hình như trên đó vẫn còn đọng lại chút hơi nóng của sự hoan lạc.
Điện thoại báo vừa có một tin nhắn đến, nghĩ là của Dương Duệ nên cô mở ra đọc ngay, nhưng rồi mấy ngón tay bất giác trở nên cứng đờ, tin nhắn đến từ một số lạ, nội dung được viết hoàn toàn bằng tiếng Anh.
Anna sinh ra và lớn lên bên Úc, có thể nói khá tốt tiếng Hoa nhưng không biết viết và cũng không đọc được nhiều chữ Hán…
Những lời Dương Duệ kể về cô ấy khi trước bỗng làm hồn vía cô xiêu vẹo, Tô Tiểu Lương dán chặt mắt vào mấy dòng chữ tiếng anh, tim gan lại như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đầu óc trống rỗng như bầu trời đêm phủ đầy tuyết, không thể nhìn thấy gì và cũng chẳng nghe thấy tiếng gì. Việc Anna tìm đến mình đã nằm trong dự liệu của cô, có thể nói là ngày nào cô cũng sống trong tâm lý chờ đợi. Phán đoán giờ đã thành hiện thực, tất cả day dứt, đau đớn, bất an và tuyệt vọng đều đã nổi lên rồi. Thời khắc tâm tư rối loạn nhất lên đến đỉnh điểm, móc treo điện thoại hình chữ thập bị mấy ngón tay của cô bóp mạnh đến mức méo mó.
Kéo hết tấm kính chặn của xe xuống, gió từ bên ngoài táp mạnh vào mặt mang đến cảm giác ran rát như bị dao cắt vào da thịt, nhưng lưỡi dao này không đau, không đau nhưng lại hết sức chân thật.
Gió lạnh giúp cô tỉnh táo dần, gió như mang đến dũng khí cho cô quyết định cúi xuống để đọc tin nhắn.
Đúng như cô dự liệu, Anna muốn hẹn gặp cô, lời lẽ cũng khá lịch sự, không hề có cảm giác hăm dọa hay chất vấn.
Nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay, đã gần 12 giờ đêm rồi.
Cảm giác tội lỗi ghê gớm đang làm loạn trong lòng cô. Gặp hay không gặp đây?
Màn hình hiển thị của điện thoại tắt ngóm, cô lại ấn nút cho nó sáng lên, ấn lên ấn xuống mất mấy lần như vậy rồi mà cô vẫn không biết nên trả lời thế nào. Vì có một nỗi sợ mang tên không dám nhận trách nhiệm và tâm lý chộp giật, được ngày nào hay ngày đấy, nên mỗi khi Dương Duệ đề cập đến chuyện gì có liên quan đến Anna, cô đều tự biến mình thánh con rùa rụt cổ, nhanh nhanh chóng chóng chui vào lớp mai dày cộp của mình ẩn nấp, không nói và cũng không đối diện. Vì vậy, cô không rõ Dương Duệ sẽ giữ thái độ thế nào về sự lựa chọn đồng ý hay không đồng ý gặp Anna. Có lẽ quan trọng nhất không phải là thái độ của anh ấy, mà chính là bản thân mình thôi!
Về đến nhà, Tiểu Lãng đang ngồi xem bóng đá. Thấy chị gái về, Tiểu Lãng đứng lên đi vào bếp bưng ra một bát canh đậu xanh cho chị uống.
Cậu hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Vừa nhìn thấy chị gái trông như người mất hồn, cậu đoán nhất định lại là chuyện gì có liên quan đến Dương Duệ rồi.
Cảm giác đau đớn râm ran như có hàng ngàn hàng vạn mũi kim châm khắp cơ thể, Tô Tiểu Lãng thực sự rất muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi thẳng vào vấn đề.
Lý trí nhắc nhở Tô Tiểu Lương không được để em trai biết chuyện này, đáp lại một tiếng không có gì xảy ra, vội vàng che giấu xúc cảm rồi về phòng mình ngay lập tức. Sau vụ đánh người gây thương tích, hai chị em cô càng ngày càng ít chuyện trò, không còn như trước kia nữa, cả hai đều có cảm giác không biết nên nói gì với nhau cả, căn phòng tràn ngập tiếng cười tiếng nói của hai chị em giờ chỉ còn lại tiếng hỏi han khách sáo và những tiếng thở dài. Tô Tiểu Lãng lặng lẽ quay lại với màn hình máy tính xanh lét cùng trận bóng đá, càng căng mắt ra xem hình ảnh Dương Duệ lại hiện lên càng rõ trong đầu cậu: Không phải bán nhà nữa rồi, Tô Tiểu Lương chỉ nói là vay được tiền để bồi thường, nhưng cậu nghi lắm, mãi cho đến khi dọn dẹp phòng bếp thấy có tờ giấy ghi nợ viết rõ rành rành “nay nợ Dương Duệ số tiền là 10 vạn nhân dân tệ…” cậu mới hiểu ra vấn đề.
Giả sử đó là một người khác thì chắc chắn Tô Tiểu Lãng sẽ cảm kích vô cùng. Thế nhưng, đáng tiếc, anh ta lại là Dương Duệ.
Xưa nay có rất nhiều quyết định chỉ đến ngay trong một giây thôi. Tô Tiểu Lương lấy điện thoại ra, vội vàng ấn nút trả lời tin nhắn, hẹn Anna gặp mặt vào lúc ba giờ chiều ngày mai.
Có lẽ chỉ đang ngồi chờ tin nhắn của Tiểu Lương, Anna nhắn tin xác nhận lại rất nhanh, cô ấy đồng ý thời gian và địa điểm Tiểu Lương đưa ra, bên cạnh đó còn nhắn thêm hai chữ cảm ơn đầy lịch sự. Tô Tiểu Lương ngây người ra một lúc: Rốt cuộc cô ấy là loại phụ nữ như thế nào? Muốn bình tâm điềm tĩnh nói chuyện để mình thấy khó mà lui phải không? Cô ấy chủ động hẹn gặp mình như vậy, liệu có nói cho Dương Duệ biết không? Còn mình, có nên nói cho Dương Duệ biết không?
Lại một đêm trăn trở không yên.
Theo như hẹn, chiều hôm sau, Tô Tiểu Lương xuất hiện đúng giờ tại quán cà phê Thượng Đảo nằm gần khu khách sạn Shangri-La. Cô đã quyết định không nói cho Dương Duệ biết.
Chiều thu vàng rực, mặt trời cố luồn lách những tia sáng cuối ngày qua cánh cửa kính quán cà phê, chui vào bên trong tung tẩy, như rải kim óng ánh trải rộng khắp không gian.
Muốn tìm một chỗ tương đối kín đáo bên cạnh cửa sổ, Tô Tiểu Lương lặng lẽ tìm đến khu vực có rèm cửa sổ đã che bớt phần nào ánh sáng gay gắt. Hôm nay cô mặc bộ váy liền thân đen tuyền, phần trên được thiết kế ôm sát người, tôn lên đường cong quyến rũ phần ngực của cô, phần chân váy phía dưới thẳng đứng, ngoài ra có đính kèm sequins màu đen bóng loáng. Bộ váy tinh tế này kết hợp với làn da trắng như tuyết của cô tôn nên vẻ sang trọng và tao nhã.
Anna dễ dàng nhận ra đâu là Tô Tiểu Lương. Sánh bước bên mấy vệ sĩ, bỗng Anna ngập ngừng mấy giây, bởi cô chưa từng nghĩ rằng đối thủ của mình lại trông có vẻ nội tâm trầm lặng thế kia.
Trong tưởng tượng của cô, Tô Tiểu Lương phải là một giấc mơ hoa lệ lắm, bởi thế Dương Duệ mới nhớ nhung, mới vấn vương khôn nguôi đến vậy.
Ngoảnh đầu lại nói nhỏ gì đó với ba người vệ sĩ, rồi cô nhanh nhảu bước lại gần Tiểu Lương, nhoẻn một nụ cười nồng nhiệt nhất có thể, hệt như ánh nắng bên ngoài cửa sổ kia vậy: “Hi, chào chị Tô!”
“Chào cô, tiểu thư Anna!”.
Ánh mắt Anna ngây ra mãi không thấy chuyển động gì, Tô Tiểu Lương cũng đang quan sát cô ấy:
Khuôn mặt gầy yếu trắng bệch như màu men sứ; mái tóc đen dài được vén gọn ra sau lưng, phần tóc mái cũng được cắt tỉa gọn gàng mượt mà trước trán; đôi lông mày cong và thưa; sống mũi cao đẹp; bộ váy Issey Miyake cô mặc có vẻ rộng với cơ thể gầy ngoẳng của cô, chiếc túi xách màu vàng nhạt hợp gu với giới phụ nữ trẻ bây giờ. Đúng như lời Hạ Thần đã nói, nhìn cô ấy là nhận ngay ra phong thái của một tiểu thư khuê các, hoàn toàn khác với cô bạn thân Helen.