ay của hai chị em cô ấy, anh vẫn cho rằng chú ba kết hợp với bố mẹ trắng trợn lừa dối mình vì vinh lợi của gia tộc. Mấy năm nay đã nhận ra con người hai mặt hai lòng và bản chất giảo quyệt của chú ba, anh hoàn toàn có đủ lý do để tin rằng năm đó chú ta chính là người tính toán sắp đặt tất cả.
Thế nhưng, bây giờ Tô Tiểu Lương lại nói rằng cô có nhận hai mươi ngàn đồng đó. Cú ngã ngửa do lực tác động quá mạnh làm anh hơi choáng váng, dẫu sao nếu đã vậy thì ngày đó mình cũng đâu phải thằng đầu to óc bé, anh vội vàng phản ứng lại:
“Có nhận thì cũng không sao, anh hiểu những khó khăn em gặp phải trong thời gian đó, em mới 21 tuổi…” Anh thừa hiểu việc bố mẹ mình mang một số tiền không nhỏ đến trước mặt Tô Tiểu Lương là một sự đả kích và châm biếm không cần nói thành lời. Cho dù bố mẹ anh có nói gì đi nữa, với tính cách kiêu ngạo đã ngấm sâu vào tận xương cốt, chắc chắn Tô Tiểu Lương sẽ không nhận đâu. Anh không thể nào hiểu nổi nhưng cũng không khó phán đoán…
Tình cảm và tiền bạc va vào nhau, không phải mày chết thì tao sẽ chết, đó là một thách thức lấy lửa thử vàng và cũng là tổn thương và sự xúc phạm quá đớn đau.
Thời gian đang xoay ngược trở lại, nắm tay Tô Tiểu Lương đang nằm trọn trong lòng bàn tay Dương Duệ siết lại càng chặt hơn, cô nhớ lại thời áo trắng mộng mơ với trái tim ngây thơ tựa ánh trăng của mình:
Bố mẹ Dương Duệ thuộc lớp người khá dân chủ, vì vậy trước khi sang Úc du học Dương Duệ đã cho bố mẹ biết chuyện tình cảm của anh và Tô Tiểu Lương.
Năm đó, cả hai mới là sinh viên năm thứ nhất.
Nếu như những gia đình thuộc hàng gia giáo khác khi biết tin con em mình yêu đương qua sớm sẽ ảnh hưởng tới việc học tập mà ra sức ngăn cấm, thì bố mẹ Dương Duệ lại tỏ ra rất bao dung với tình yêu của hai đứa trẻ. Hơn thế, trước khi Dương Duệ bay, họ còn mời Tô Tiểu Lương đến ăn một bữa cơm gia đình. Mỗi lần Dương Duệ về nước, hai bác đều mời Tô Tiểu Lương đến nhà chơi. Vốn đau khổ vì cảnh sống gần mặt cách lòng của bố mẹ, tình cảm nồng hậu và thân tình của bố mẹ Dương Duệ làm Tô Tiểu Lương thấy ấm áp vô cùng. Nếu không có tai nạn làm gánh đứt giữa đường ấy thì Tô Tiểu Lương có thể tưởng tượng ra hạnh phúc đã có thể thành sự thật như lời Dương Duệ nói: êm ấm hòa thuận, con cháu thảo hiền, ông bà cha mẹ gương mẫu, thật là một gia đình hoàn mỹ. Vì thế, khi hai vị trưởng bối hiền lành tốt bụng này đặt một cục tiền lớn trước mặt mình, Tô Tiểu Lương đã vô cùng sốc. Thế rồi, niềm kiêu hãnh và sự tự ti được cất giấu sâu tận trong xương tủy đã hoàn toàn hòa lẫn cùng từng suy nghĩ, từng nỗi xót xa chất chứa trong lòng bấy lâu nay, tạo thành một luồng xung kích tấn công thẳng lên não bộ, đầu óc cô như đã nổ tung. Điều duy nhất Tô Tiểu Lương có thể làm là kiên quyết giữ lại chút tự trọng cuối cùng một cách thảm thương.
“Tiểu Lương, bác biết, cháu là một cô gái ngoan, nhưng bác rất xin lỗi, Dương Duệ, nó…nó yêu người khác mất rồi, cô ấy tên là Anna, là…”
Câu nói vừa dịu dàng vừa tàn nhẫn ấy vừa bay ra khỏi miệng mẹ của Dương Duệ thì thế giới của Tô Tiểu Lương cũng lập tức sụp đổ.
Cô không thể nào tin được và càng không thể nào hiểu nổi, tại sao người đàn ông cô hiểu hơn ai hết này lại lấy tiền làm công cụ để đá mình?
Cô vẫn còn nhớ rõ ánh mắt hiền dịu như có phần thương xót của mẹ Dương Duệ khi bà nói ra câu nói đau lòng đó. Hôm nay thì cô đã hiểu, biểu cảm nhã nhặn ấy chính là thể hiện sự áy náy và day dứt của bà đối với mình chứ không phải sự mỉa mai và lòng thương hại nực cười cô đã lầm tưởng năm đó. Bản thân là một người mẹ, phải tận mắt chứng kiến hạnh phúc của cả đời con trai mình bị bóp méo như vậy chỉ vì lợi ích gia tộc, có lẽ bà cũng không đành lòng. Thế nhưng, đáng tiếc là bà cũng không biết là phải làm sao để xoay chuyển tình thế, mà còn phải miễn cưỡng góp thêm gió cho bão to hơn.
Quá khứ và hiện tại đan lẫn vào nhau, Tô Tiểu Lương rưng rưng nước mắt.
Chặng đường dài 6 năm trời của cô bỗng tan tành trong nháy mắt, ai là người có lỗi đây, ai mới đau khổ và ai mới đáng vạn kiếp không được hồi sinh?
Những ngón tay ấm áp gạt đi hàng nước mắt đang lăn dài trên mặt, khi mọi chuyện xưa cũ cùng những hiểu lầm được sáng tỏ, ngoài tiếng thở dài ra, Tô Tiểu Lương chẳng nói thêm điều gì. Tất cả đều không còn quan trọng nữa, điều quan trọng nhất là những gì xảy ra năm đó khiến cô đau khổ vô bờ bến và cũng khó hiểu vô cùng hoàn toàn không phải chủ ý của người đàn ông đang ngồi bên cạnh cô đây. Biết rõ trắng đen sự tình thế này, Tô Tiểu Lương xúc động tột cùng. Hiểu rồi, cô vẫn hiểu anh như ngày nào, chưa bao giờ bản năng này mất đi trong con người cô. Ôm lấy Dương Duệ, Tô Tiểu Lương lắng nghe tiếng đập của trái tim anh, rất lâu mà không nói gì.
Một đôi nam nữ đi qua, cô gái ngoảnh lại, đưa ánh mắt nửa như ngưỡng mộ, nửa như tò mò xuống chỗ hai người đang ngồi, rồi họ nói với nhau điều gì đó, hình như sự ân ái của đôi bạn trẻ ngồi đây đã cảm nhiễm đến hai người họ. Chợt thấy người khác để ý đến mình, Tô Tiểu Lương vội vàng bật ra khỏi vòng tay Dương Duệ, hai má cô ửng đỏ. Khuôn mặt còn chưa khô vết nước mắt của cô càng ánh lên vẻ lấp lánh. Cô khẽ rủ ánh mắt xuống, lấy giọng nói:
“Trong đợt kỷ niệm 80 năm thành lập trường hồi năm thứ tư đó, em đã lấy tên anh để quyên góp toàn bộ số tiền 20 ngàn đồng đó cho nhà trường. Nếu anh không tin thì có thể về trường kiểm tra hồ sơ lưu xem”.
“Cô nhóc ngốc nghếch, em…”
Bất ngờ nối tiếp bất ngờ, lòng dạ Dương Duệ có hàng trăm ngàn điều muốn nói nhưng chỉ thốt được một câu như vậy. Anh thở dài một hơi, cảm giác đau đớn xen lẫn thanh thản.
Anh thấy thanh thản là vì anh đã quyết tâm đặt niềm tin không nhầm người, ít nhất là sau sáu năm vừa qua đã chứng minh cho sự lựa chọn của anh.
Điều làm đau đớn là anh không thể liên tưởng tới cảnh bần cùng và khổ sở mà Tô Tiểu Lương đã phải chịu đựng trong sáu năm qua, cứ nghĩ đến đây là trái tim anh lại nhói đau.
Những đám mây u ám treo lơ lửng trên trời cuối cùng cũng bay về nơi xa, để lại đây một bầu trời rộng lớn trong lành xanh biếc, thoáng có cơn gió dìu dịu thổi qua, mặt trời từ từ lộ diện.
Tay trong tay tiến tới trước tượng phật trong điện thờ, Dương Duệ cùng Tô Tiểu Lương kề vai sát cánh cùng quỳ xuống, thành tâm thành ý cầu xin:
“Vì lần tương ngộ này, chúng con cầu xin Đức Phật trăm năm. Cầu xin Đức Phật cho chúng con được đi cùng nhau trong kiếp này. Nam mô a di đà phật”.
Tiếng khấn vái niệm phật trong Phật đường rộng lớn giao thoa lẫn nhau, mặc dù còn nhiều vương mắc và bất an, sóng gió trước mắt, nhưng giờ đây Tô Tiểu Lương không còn thấy hoảng loạn, hoang mang nữa.
Về phần Dương Duệ, tình yêu đã mất đi mới tìm lại được này thực sự là ân điểm mà ông trời đã ban cho anh, không những cần trân trọng điều này hết mình, anh biết mình phải vững vàng và đủ kiên định để giành lấy.
Hai trái tim lang bạt một thời lại tìm gặp được nhau, tình yêu tưởng như bị dập tắt đã lâu lại đang nhen nhóm bốc cháy, tỏa ra một ngọn lửa màu xanh đẹp diệu kỳ, nhưng ngọn lửa ấy lại làm người ta thấy khó thở.
Thành phố Z và những ngày thảnh thơi cũng qua nhanh như một giấc mơ. Bốn ngày sau hai người họ trở về thành phố Y.
Sự ngăn cách về thời gian có dài đến mấy chăng nữa, khi bước trên con đường cũ, trái tim Tô Tiểu Lương và Dương Duệ vẫn còn nguyên cảm xúc và sự thấu hiểu lẫn nhau, nhờ có tình yêu và cũng vì tình yêu.
Cơn bão đi qua, bầu trời thành phố Y lại sáng tươi như mới được cọ rửa, ánh mặt trời lại càng đẹp hơn nữa.
Biết Tô Tiểu Lương xảy ra chuyện, đồng nghiệp trong công ty đều đến hỏi thăm cô. Trải qua kiếp nạn này, Tô Tiểu Lương được nghỉ ngơi mấy ngày rồi trở về với công việc bận rộn thường ngày, nhưng tâm tình cô giờ đã hoàn toàn khác. Về điều này, đến đứa vô tâm như Thái Gia Gia cũng nhận ra, liệu có phải con người lúc nào cũng nghiêm nghị lạnh lùng như băng đá của Tô Tiểu Lương đã sập bẫy phấn hồng rồi không?
Trong trung tâm thương mại lộng lẫy ánh đèn, Tô Tiểu Lương khoác trên mình bộ váy áo sát nách màu xanh bạc, tươi cười đi loanh quanh khắp nơi.
Đã hơn nửa tháng rồi, cô và Dương Duệ đang được sống trong một thế giới hoàn toàn mới. Tính toán đủ đường, hai người đặt ra ước định sẽ tiếp tục giữ khoảng cách ở công ty, ngoài giờ làm việc mới là thời gian tìm lại cảm giác yêu đương của ngày xưa, tìm đến sự ngọt ngào ân ái. Thỉnh thoảng cô vẫn nghĩ đến những câu hỏi chưa có lời đáp đang treo lửng lơ trên đầu và nghĩ đến Anna, Tô Tiểu Lương lại thấy bất an vô cùng, bên cạnh đó là cảm giác tội lỗi đầy mình. Mỗi lần như vậy, Dương Duệ đều dịu dàng dỗ dành cô, anh nói rằng mình vẫn đang xử lý mọi việc. Thực ra trong tiềm thức của con người vốn có xu hướng tìm kiếm sự an ủi cho yên lòng để đỡ sợ hãi, giờ đây, hương vị ngọt ngào và sự ấm áp đang làm cho tất cả lo lắng, bất an trong cô loãng đi, tình yêu đang chảy lại vào trong dòng sông khô cạn sáu năm trời của lòng cô, dòng sông đang cuốn cô đi, đang làm cô say mê chìm đắm trong đó, tất cả những âu lo muộn phiền của hiện tại hay sự mịt mù của tương lai đều bị chôn giấu tận sâu dưới đáy. Và có lẽ, chỉ có thể dấu đi mà thôi.
Đi ngang qua một quầy đồ trang sức, vốn không có ý định mua gì trong này, nhưng khi đảo mắt qua, Tô Tiểu Lương lại bị thu hút bởi một đôi nhẫn: Chỉ là một đôi nhẫn bạch kim bình thường, một chiếc của nam, một chiếc của nữ, kiểu dáng vô cùng đơn giản, mấy viên đá nhỏ li ti đính trên mỗi chiếc nhẫn đang phát ra những tia sáng lấp lánh dưới ánh đèn sáng trưng của cửa hiệu, đặc biệt nhất chính là cái tên của đôi nhẫn này, chúng được đặt là “Sống chết vì nhau”. Cúi xuống để ngắm nhìn cho kỹ, thế rồi cô thấy thích đôi nhẫn này luôn, bởi vì cô cảm thấy nó rất chân thực ý nghĩa của tình yêu: đơn giản, đẹp thuần khiết, chân thành và sống chết vì nhau.
“Thích không? Thích thì mua đi”.
Giọng nói thân quen cất lên bên tai, Tô Tiểu Lương ngước mắt lên nhìn, khuôn mặt điển trai của Dương Duệ đang nhìn cô âu yếm, anh khẽ ngập ngừng:
“Sorry, dự án ở trung tâm số liệu Bắc Kinh đang vào giai đoạn gấp rút nên cuộc họp với bên đó kéo dài hơi lâu”.
“Không sao, lâu rồi em cũng không đi dạo trong khu này, trong thời gian đợi anh, em đi ngắm quanh quanh nên cũng không thấy sốt ruột”. Vòng tay quàng lấy cánh tay Dương Duệ, Tô Tiểu Lương cười tươi như hoa, nói tiếp: “Nhưng mà đợi anh xong em lại thấy đói rồi, vì thế anh phải mời em bữa tối hôm nay”.
“Không thành vấn đề, em muốn ăn gì? Nghe nói nhà hàng Tùng Thúy Sơn bên kia…”.
Hai con người tràn ngập niềm hứng khởi, tươi cười rạng rỡ sánh bước dưới ánh đèn lộng lẫy, hoàn toàn không để ý thấy có một bóng đen cao cao xuất hiện phía sau mình. Đứng nhìn đôi tình nhân trước mặt quấn quýt bên nhau bằng ánh mắt lạnh giá như băng, bóng đen đó cứng đờ như một thể xác vô tri vô giác, một lúc sau mới vội vàng rút chiếc điện thoại để trong chiếc túi sách LV ra đang đeo trên người ra bấm nút gọi.
Ăn xong bữa tối với món thịt nai trong nhà hàng Tùng Thúy Sơn, Tô Tiểu Lương và Dương Duệ lên xe về Bích Lam Sơn Trang, nơi Dương Duệ đang ở.