Liên tục giữ vị trí quán quân cô chẳng ham, nhưng dù sao đi nữa cũng không thể để mất mặt được, không thì những thành phần thừa nước bọt trong công ty nhất định sẽ dễ dàng dìm chết cô. Trong phòng họp sáng sủa gọn gàng, Tô Tiểu Lương đang lắng nghe ba nhân viên kinh doanh báo cáo công việc, lúc thì cô chau mày, lúc thì cắn môi.
Sau khi Trịnh Phàm và Quách Đại Dũng báo cáo xong, như thường lệ, người cuối cùng luôn luôn là Thái Gia Gia, nhưng có vẻ cô bé có phần hào hứng hơn hẳn những người khác:
“Chị Tô, dự án chỗ kho lạnh Tuyết Hoa của em đó, chị đã hỏi ý kiến tổng giám đốc Dương về giá cả chưa? Anh ta có đồng ý không?”
“Ờ, cái này... chưa, bên chủ sở hữu họ đang đòi hỏi nhất định phải giảm giá xuống chẵn thế à? Nếu giảm rồi thì chắc chắn sẽ đặt hàng chúng ta chứ?” Tô Tiểu Lương liếc nhìn Thái Gia Gia với nỗi áy náy hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp. Vấn đề này Thái Gia Gia đã đề cập đến hai lần, theo phong cách làm việc của cô từ xưa đến nay thì đáng ra đã xin chỉ thị của sếp để được phê chuẩn sau đó tiến đến ký hợp đồng từ lâu rồi mới phải, nhưng bây giờ tổng giám đốc Dương Duệ thì cô lại không muốn bước vào phòng làm việc của Tổng giám đốc nữa.
“Bên chủ sở hữu nói nếu giảm xuống 80 vạn thì sẽ lập tức ký hợp đồng ngay. Chị Tô, chị đi bàn bạc với Tổng giám đốc Dương giúp em, nếu không em không biết làm thế nào để hoàn thành được nhiệm vụ ngày hôm nay đâu”.
Đôi mắt với đường kẻ viền đen láy mở to chớp chớp, Thái Gia Gia biểu lộ dáng vẻ thật đáng thương. Đây là đơn hàng thứ ba kể từ khi cô vào làm trong công ty, cũng là đơn hàng có giá trị lớn nhất từ trước đến nay. Hiện nay báo giá 89 vạn đồng là giá thấp nhất thuộc thẩm quyền quyết định của giám đốc khu vực, theo quy định của công ty, nếu muốn giảm giá nữa thì giám đốc khu vực bắt buộc phải trực tiếp hỏi ý kiến tổng giám đốc khu vực.
“Giá khu vực phía Bắc đưa ra còn thấp như thế, Thái Gia Gia đề nghị mức 80 vạn chắc không có vấn đề gì đâu. Bây giờ khu vực phía Nam của chúng ta tụt lại phía sau...”.
Gã mặt béo người tròn vo Quách Đại Dũng lấy bút vẽ vẽ nguệch ngoạc gì đó lên giấy, miệng nửa cười nửa như không nhìn về phìa Tô Tiểu Lương đang cau mày.
Cô đưa mắt nhìn Quách Đại Dũng, cô hiểu rõ anh ta nói ra câu này là đang nhằm gây áp lực cho mình.
Quách Đại Dũng bề ngoài thì tỏ ra trung thực và nhiệt tình với công việc nhưng thực ra con người anh ta vô cùng gian xảo. Vào công ty trước Tô Tiểu Lương một năm, ba năm trước cũng tham gia cạnh tranh chức giám đốc khu vực phía Nam, vốn dĩ là người có tiềm năng nhất, ai ngờ đâu đến giờ phút quyết định, vị Tổng giám đốc bán hàng chi nhánh Trung Quốc, người vốn chẳng quản thế sự bao giờ lại bỏ một phiếu cho Tô Tiểu Lương, liền biến cô thành con ngựa đen chạy nước rút qua mặt đối thủ thành công. Vì thế, lúc nào hắn cũng luôn canh cánh trong lòng chuyện này. Giả sử những chi nhánh khác được duyệt phương án giảm giá còn khu vực phía Nam của cô không làm được, điều đó chỉ có thể chứng tỏ rằng năng lực Tô Tiểu Lương kém cỏi. Hiện nay mức kinh doanh của chi nhánh phía Nam thấp nhất, nếu tình hình còn tiếp tục giậm chân tại chỗ như thế này thì Tô Tiểu Lương khó mà ăn nói, cấp trên nhất định sẽ hoài nghi năng lực của cô, niềm tin của cấp dưới với cô cũng sẽ mất đi.
“Chị Tô, em cho rằng tổng giám đốc cũng sẽ đồng ý thôi. Làm gì có chuyện những khu vực khác được ra giá thấp như vậy mà lại khắt khe với chúng ta được chứ? Anh Phàm, anh thấy có phải không?” Động chạm tới lợi ích cá nhân thì dù trước nay có không ưa Quách Đại Dũng thế nào đi nữa thì đến lúc này Thái Gia Gia cũng đành phải hùa theo.
Mặc một chiếc áo len rộng thùng thình, đeo chiếc kính gọng khoan dưới đôi lông mày thưa mỏng, Trịnh Phàm nãy giờ ngồi im không nói gì, anh là nhân viên kinh doanh xuất sắc nhất của Tô Tiểu Lương, đã hai năm liên tiếp anh đạt vị trí á quân trong đội ngũ nhân viên kinh doanh của toàn công ty thuộc khu vực Châu Á Thái Bình Dương. Mặc dù anh trẻ hơn Quách Dũng ba tuổi nhưng cách cư xử tương đối phải chăng, là một người đàn ông biết lắng nghe và làm người khác hài lòng. Đẩy cặp kính lên, anh nhìn Tô Tiểu Lương cười, vui vẻ đưa ra ý kiến: “Ba thiết bị này mà ký với giá 80 vạn thì cũng không phải là quá thấp, giám đốc, chỉ cần để Thái Gia Gia tự viết một cái đơn đề nghị rồi cô chuyển lại cho tổng giám đốc là được”. Qua lớp kính trong suốt, Tô Tiểu Lương đọc được những ẩn ý khá tinh tế trong ánh mắt của Trịnh Phàn, làm cô có chút cảm giác ấm lòng.
Nếu không có những trợ thủ đắc lực như anh ta, e rằng cái ghế giám đốc của mình cũng khó mà ngồi yên được.
“Cũng được, Thái Gia Gia viết một email giới thiệu chi tiết về dự án này, tôi sẽ liên hệ bàn bạc với tổng giám đốc Dương, yên tâm nhé. Được rồi, kết thúc buổi họp thôi”.
Nửa tiếng sau, lá thư của Thái Gia Gia đã nổi lên trong hòm thư điện tử của cô. Biết rõ tính nhanh ẩu đoảng của cô bé, Tô Tiểu Lương cẩn thận đọc qua một lượt rồi mới chuyển tiếp đi, đồng thời cũng không quên viết thêm mấy câu ngắn gọn cho hợp với phép lịch sự.
Mười phút sau, điện thoại trong văn phòng đổ chuông, trong điện thoại vọng lại tiếng của thư ký Tổng giám đốc Điềm Nhị: “Giám đốc Tô, chào cô, Tổng giám đốc mời cô vào văn phòng cậu ấy một lát. Nhanh lên nhé, tối nay Tổng giám đốc còn có một cuộc hẹn”.
Tô Tiểu Lương đặt ống nghe xuống, tựa người vào lưng ghế, cau mày nhăn nhó.
Đơn hàng 80 vạn của Tuyết Hoa này không có gì là thấp quá đáng, Dương Duệ hoàn toàn có thể chỉ cần trả lời lại là đồng ý hay không thông qua email, anh ta lại cho gọi mình đến gặp, chẳng lẽ là cố ý ư?
Nhưng, chỉ cần ở ECO một ngày thì còn phải tiếp xúc với anh ta.
Tô Tiểu Lương, mày sợ cái gì!
Chẳng lẽ trải qua hơn hai nghìn ngày đêm đau khổ mày lại không trở nên kiên cường mạnh mẽ hơn sao?
Trong lúc tâm trạng sục sôi, tự điều chỉnh cảm xúc của bản thân, cô thản nhiên đứng dậy, lấy khuôn mặt lạnh lùng gõ cửa và đi vào phòng làm việc Tổng giám đốc.
Ngồi quay lưng với ánh sáng mặt trời lấp lánh như những mảnh vỡ của kim loại, Dương Duệ mặc một chiếc áo sơ mi đen và thắt cà vạt màu bạc, đôi mắt đen huyền trên khuôn mặt điển trai đang chăm chăm nhìn vào màn hình vi tính, tăm tối như màn đêm. Liếc lên nhìn thấy Tô Tiểu Lương, anh nở một nụ cười nhàn nhạt, giơ tay ra hiệu mời cô ngồi xuống: “Cô nhóc, đơn hàng Tuyết Hoa này...”.
“Tổng giám đốc Dương, tôi tên là Tô Tiểu Lương, anh có thể gọi tôi là Tiểu Tô hoặc gọi đầy đủ họ tên. Đơn hàng Tuyết Hoa này nếu ký với giá 80 vạn, cũng không phải là thấp nhất, hơn nữa đối tác đồng ý để công ty chúng ta đưa ra điều khoản điều kiện thanh toán, vì thế cá nhân tôi cảm thấy có thể ký kết được. Trong email, Thái Gia Gia đã viết rất rõ mọi thông tin liên quan đến dự án này rồi, không biết Tổng giám đốc Dương còn có thắc mắc gì nữa?”. Giọng điệu chỉ có công việc và công vụ làm nụ cười trên môi Dương Duệ cứng đơ, đưa ánh mắt sâu thẳm lên nhìn cô, liền có một cảm giác tan nát lan tràn khắp trong ngực.
Một dải tương tư hai nơi lạnh lẽo, rõ ràng anh đang ngồi ngay bên cạnh em thế này nhưng cảm giác sao lại xa cách hơn cả trước kia. Được tôi luyện trong sáu năm trời, sự điềm tĩnh của Dương Duệ cũng hơn hẳn trước kia rất nhiều, cũng không hề kém vẻ cứng rắn lạnh như đóng băng của cô, anh cười nhạt nói: “Đơn hàng 80 vạn này không phải là không phê chuẩn được, nhưng khách hàng yêu cầu giao hàng trong thời hạn ba tuần, tức là chưa đến một tháng. Thời điểm này, số lượng đơn đặt hàng trong và ngoài nước đều rất lớn, nhà máy sản xuất không kịp. Nếu như khách hàng khăng khăng là ba tuần giao hàng thì chứng tỏ họ đang rất cần hàng, nếu đã như vậy thì cứ đẩy giá cao hơn một chút đi”.
Tô Tiểu Lương đang nhìn xuống dưới bỗng ngẩng phắt lên, ánh mắt kinh ngạc như ngân ngấn chứa nước bên trong.
Người con trai anh tuấn như thần tiên trong ánh mặt trời này có đúng là Dương Duệ không?
Cô còn nhớ, ngày thứ ba sau khi ngồi cùng bàn với nhau hồi lớp 10, Dương Duệ từng hồ hởi nói rằng lý tưởng của anh là muốn trở thành một vị bác sỹ tài giỏi, không chỉ vì gia đình anh ta đã mấy đời theo ngành y mà hơn hết đơn giản vì anh ta rất yêu nghề này, hơn nữa lại có thể làm hết sức mình để giúp đỡ những con người thực sự cần sự cứu giúp. Chính vì điều đó, Tô Tiểu Lương mới cực kỳ kinh ngạc khi nơi cô gặp lại anh ta lại chính là ở công ty mình.
Một người quyết chí theo học trường y để làm bác sỹ, sáu năm sau bỗng trở thành một thương nhân, hơn nữa lại là một thương nhân sắc sảo tinh khôn đến hoàn hảo.
À, cũng chẳng có gì kỳ lạ, đến một đứa chỉ biết lao đầu vào học tiếng Anh và điên cuồng với văn học như mình mà cuối cùng cũng nhảy sang con đường kinh doanh còn gì?
Sức mạnh của cuộc sống mà, chính bản thân con người không ai có thể chống cự lại được.
Khi đã bị miếng cơm manh áo néo buộc thì còn nói đến văn học hay lý tưởng làm gì? Có nỗi đau đớn tột cùng không thể nói thành lời trong đáy lòng đan xen với những ký ức đang thấp thoáng lướt qua mắt, cô bé đôi môi chín mọng, giải thích rõ ràng: “Tổng giám đốc Dương, nhà máy sản xuất hàng không kịp, điều này tôi biết rõ, nhưng Tuyết Hoa là khách quen của chúng ta, hơn nữa đơn hàng này lại có ý nghĩa rất quan trọng với Thái Gia Gia. Anh nên biết cô bé là nhân viên mới, đây là đơn hàng có giá trị lớn đầu tiên cô bé tự làm từ đầu đến cuối. Anh xem xét xem có thể đồng ý thông qua đơn này không? Còn về chu kỳ sản xuất, thực ra chỉ cần đẩy nhanh tiến độ của mấy lô hàng xuất khẩu là có thể giãn được thời gian. Theo như tôi biết, có đơn hàng xuất sang Malaysia có thời hạn giao hàng lên đến bảy mươi ngày mà”.
Mấy ngón tay thon dài gõ nhẹ xuống mặt bàn một cách nhịp nhàng như thể đang gảy đàn, mỉm cười đầy hàm ý, Dương Duệ liền rơi vào trạng thái như đang trầm ngâm suy tính.
Nụ cười thanh nhã trên đôi môi mỏng càng lúc càng giãn ra, anh ta bắt đầu cử động trong chiếc ghế xoay bằng da thật, đưa hai tay lên khoanh tròn trước ngực, ánh mắt nhìn xa xăm: “Đến thời hạn giao hàng xuất khẩu cũng nắm rõ, chuẩn bị bài rất kỹ đấy. Ký đơn hàng Tuyết Hoa này cũng được thôi, nhưng có một điều kiện...”.
“Điều kiện gì? Có phải là phương thức thanh toán không? Tuyết Hoa hợp tác với chúng ta đã lâu, thanh toán hết rồi mới giao hàng hoàn toàn không có vấn đề gì”.
Thấy anh cuối cùng cũng nói chuyện dễ dãi hơn, sắc mặt lạnh như tiền của Tô Tiểu Lương giờ mới bắt đầu giãn ra.
Đặt hai khuỷu tay xuống mặt bàn, Dương Duệ chống cằm lên lưng hai bàn tay đang đan chéo các ngón tay vào nhau, nụ cười dần thu lại, nghiêm giọng nói: “Ngày 29 tháng này là sinh nhật em, hi vọng em sẽ đồng ý đi ăn tối cùng anh. Nói trước là tốt nhất chỉ có em và anh thôi, đừng có đưa cậu bạn trai bé nhỏ của em đi theo làm lá chắn. Nếu em đồng ý, anh sẽ thông qua đơn hàng của Thái Gia Gia ngay lập tức; nếu không chấp nhận thì anh thấy đơn này cần thương lượng lại, giá 89 vạn đã là rất hữu nghị rồi, huống hồ hiện nay công ty lại...”.
Tô Tiểu Lương trừng mắt nhìn anh, cô không thể tin vào những gì vừa nghe được và bất chợt nghi ngờ có lẽ tai mình có vấn đề.
Điều kiện anh ta đặt ra là đây ư?
Nhoẻn miệng cười lãnh đạm, cô đáp lại bằng giọng điệu đầy nhạo báng: “Tổng giám đốc Dương, anh chắc chắn hiện giờ mình đang tỉnh táo đấy chứ? Chuyện anh và tôi đang nói hình như là chuyện công việc đấy!” 12»