n của nàng, cũng để cho nàng có uy nghi của một thiếu phu nhân trước mặt hạ nhân nên không thể để cho bọn họ biết cả một bàn đồ ăn cùng rượu đều bị nàng và Bảo Đệ ăn sạch đến không còn một mảnh. Vì muốn che giấu giúp nàng, để bọn hạ nhân nghĩ hắn cùng Nguyên Bảo ăn cho nên đành phải để sáng mai cho người hầu dọn dẹp.
“Không quan hệ.” Tây Môn Nguyên Bảo làm ra bộ dáng không quan tâm, nhưng lại nghĩ đến những gì nương nói trước khi xuất giá, chỉ tưởng tượng đến thôi, nàng đã thấy toàn thân nóng bừng như có lửa đốt, còn bụng dạ nào mà nghĩ tới chuyện ăn no hay không.
“Ngươi không sao chứ?” , câu trả lời của nàng làm hắn kinh ngạc nhíu mày. Theo hắn biết, nàng rất để ý đến đồ ăn, đêm nay lại sảng khoái nói với hắn là không quan hệ, hay là trong lòng nàng có chuyện khác đáng để ý hơn?
“Ta? Đương nhiên không có việc gì a!” Nàng sửng sốt, trừ bỏ chuyện khó mở miệng nói ra kia, nàng cái gì cũng rất tốt a!
Nàng càng là giả bộ không có việc gì, liền tỏ vẻ càng khả nghi. Đông Phương Dực bất động thanh sắc, như là tiếp nhận trả lời của nàng, thoải mái ngồi xuống bên cạnh nàng.
Khi hắn ngồi xuống, nàng liền lập tức cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của cơ thể hắn cùng mùi rượu thản nhiên làm say lòng người, bỗng dưng hai má đỏ bừng, cố ý không nhìn hắn mà giả vờ thưởng thức tranh chữ của danh gia treo trên tường, dù rằng một chút nàng cũng không hiểu.
Tất cả phản ứng quái dị của nàng đều được Đông Phương Dực thu vào trong mắt, hắn cảm nhận được nàng đang rất khẩn trương cùng e thẹn, ngay lập tức cái đầu thông minh của hắn đã hiểu vì sao nàng lại khẩn trương, bất an như vậy nên thấp giọng nở nụ cười.
“Ngươi…… Ngươi đang cười cái gì?” Tây Môn Nguyên Bảo đột nhiên nhảy lên, sau lại lui lại mấy bước, vì quá mức khẩn trương mà giọng cũng trở nên lắp bắp. Nàng trừng mắt nhìn hắn, nàng đang khẩn trương muốn chết, hắn có gì mà cười.
“Không, đột nhiên ta nghĩ đến một chuyện thú vị”, Đông Phương Dực làm như không phát hiện phản ứng quá mức khẩn trương của nàng, thoải mái nằm xuống giường.
“Chuyện gì mà thú vị”, Tây Môn Nguyên Bảo tò mò bước tới bên hắn, trước mắt thấy hắn đang nằm trên giường ngây ngô cười, cho nên hắn không thể nào đột nhiên nhảy tới chỗ nàng, cho nên tới gần hắn một chút chắc là không quan hệ.
“Nghĩ đến tình cảm một tiểu cô nương mười bảy tuổi khi đánh cướp ta đã hất hàn, vênh mặt sai khiến thế nào”
Kia có cái gì buồn cười?” Nàng chất vấn. Một đêm kia nàng đánh cướp hắn rất uy phong, còn cướp hết đồ của hắn, hắn còn cười cái gì?
“Ngươi không biết là thú vị sao?” Hắn hỏi lại.
“Làm sao thú vị?” Có phải hay không nàng làm sai chỗ nào, nếu không hắn làm sao có thể cảm thấy thú vị đâu? Thế nào cũng phải biết chỗ nào không đúng Nguyên Bảo đặt mông ngồi xuống bên mép giường, nghiên túc hỏi. Nếu hắn không nói rõ ràng, nàng tuyệt đối sẽ lại thưởng cho hắn một quyền, lại làm cho hắn hôn mê đến hừng đông.
“Những gì ngươi nói đêm đó, một chữ ta cũng chưa quên”, bộ dáng kiêu ngạo của nàng lúc truốc làm cho hắn hận đến nghiến răng, nếu không vì sau này lại thích nàng, hai tay của hắn chắc chắn sẽ nhào lên bóp cái cổ tuyết trắng của nàng.
“Ta đánh cướp ngươi, ngươi không cần phải nhớ rõ ràng những gì ta nói, không quan hệ”. Nàng đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, ho nhẹ, cũng nhớ lại “tội ác” của nàng ngày ấy đối với hắn. Nếu biết sau này sẽ gả cho hắn, nàng sẽ không đánh hắn quá đáng như vậy, ít ra là cũng nhã nhặn hơn một chút.
“Còn nhớ rõ chuyện ngươi nói sẽ phải lột sạch toàn thân ta sao?”, Đông Phương Dực vừa cười hỏi, trong đôi mắt thâm thúy lóe lên một tia trêu tức.
“Cái gì…… Cái gì?! Khụ khụ! Ta…… Có chuyện này sao?” Nàng lại ho, mặt đỏ lên nhưng vẫn ra sức phủ nhận. Lúc trước nàng không hiểu biết, nên nghĩ việc lột sạch toàn thân hắn không có gì là không đúng nhưng sau khi nương nói cho nàng biết sau khi thành thân, hắn đối với nàng sẽ làm chuyện gì, nàng mới biết lúc trước không nên nói linh tinh với hắn. Bây giờ chỉ có thể chết cũng không thừa nhận, làm như chuyện gì cũng chưa xảy ra, xem hắn còn có gì để nói tiếp.
“Có, hơn nữa ta nhớ rõ rành mạch.” Đông Phương Dực cười đến gian.
“Là ngươi nhớ lầm !” Không cần thừa nhận, cũng đừng đi quản hắn cười có bao nhiêu khiến người chán ghét! Mặc kệ hắn! Không để ý tới hắn!
“Nguyên Bảo.” Hắn lấy tiếng nói mê người gọi
“Làm chi?!” Hảo phiền nha!
“Hoan nghênh ngươi đem ta toàn thân lột sạch”, cánh tay phải kém mạnh một cái, đem nàng ôm vào trong lòng, thuận tiện hôn lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn đã thèm khát lâu nay.
Thân hình thon gầy, rắng chắc của Đông Phương Dực thân mât phủ ở trên làm Nguyên Bảo chỉ cảm thấy trong đầu “ oanh” một tiếng, hai gò má nổi lên hai áng mây đỏ hồng, mãi không chịu tan.
Hắn…… Hắn…… Hắn sẽ không thật sự đối với nàng làm ra những chuyện như nương nói chứ?
“Ngươi…… Ngươi làm sao có thể chạm vào miệng của ta?”, nàng vội lấy hai tay che miệng, tránh cho môi của hắn lại vào môi của nàng.
“Vì sao không thể?” Hắn cười đến ôn nhu, ngón tay dài nhẹ nhàng thưởng thức những sợi tóc mượt mà của nàng.
“Bởi vì…… Bởi vì…… Bởi vì chính là không thể!” động tác vuốt tóc nàng của hắn làm cho nàng cảm thấy miệng khô, lưỡi đắng, trong đầu càng thêm hỗn loạn, căn bản không thể nghĩ ra lý do gì để phản bác.
“Nương ngươi là nói như vậy với ngươi?”, hắn cúi đầu cười, môi lại hôn lên mu bàn tay nàng.
Giống như khi hắn hôn môi khiến cho toàn thân nàng tê dại, gương mặt ửng đỏ không thể khắc chế giờ lan hết toàn thân, lòng của nàng như có một dòng nước ấm chảy qua, cảm thấy thoải mái lại không được tự nhiên, thậy không hiểu rốt cuộc là làm sao.
“Nương ta…Mẹ ta nói nếu ngươi khi dễ ta, ta nên hung hăng đánh ngươi”, vừa nói hai tay vừa vung về phía hắn, cũng bày ra bộ dáng hung ác để hù dọa.
“Ngươi đánh người đau như vậy, ta làm sao dám khi dễ ngươi”, hắn cố ý đùa giỡn với nàng.
“Nếu không đau, ta cần gì phải động thủ?”, nàng cũng sẽ không đùa giỡn, xem như là giả bộ, nếu muốn đánh, nàng sẽ đánh thật.
“Nguyên Bảo, ngươi thật sự thực đáng yêu.” Hắn cười, lại trộm hôn nàng.
“Ngươi lại chạm vào ta!” Nàng kinh hô.
“Đúng, ta lại chạm vào ngươi”, Đông Phương Dực hôn đến nghiện, lại lần nữa hôn lên đôi môi anh đào của nàng.
Tây Môn Nguyên Bảo có chút kinh hoảng lại có chút chờ mong, trong lòng tính toán nên mặc kệ hắn hay đánh hắn một quyền bay ra ngoài?
Tối nay nàng vừa thành thân, nếu lực đạo không cân nhắc, không cẩn thận đánh chết Đông Phương Dực thì chẳng phải nàng sẽ thành quả phụ sao? Việc này thực sự sẽ làm tổ hại thanh danh của Tây Môn gia, cha mẹ cũng khó làm người a! Cho nên không thể một quyền đánh bay Đông Phương Dực, nếu không cẩn thận đánh chết hắn hay làm cho hắn trở nên tàn phến thì biết phải làm sao?
Nàng không nghĩ được kế sách để ứng phó, mà thừa dịp lúc nàng đang phân vân, Đông Phương Dực lại bắt đầu công thành chiếm đất, từ môi nàng di chuyển xuống gáy, sau lại say đắm hôn lên xương quai xanh xinh đẹp của nàng.
Kỳ quái, nàng như thế nào cảm thấy toàn thân càng ngày càng nóng? Ngực rầu rĩ lại đánh trống liên hồi, thậm chí là càng lúc càng nhanh, như tùy thời đều có thể nhảy ra ngoài.
Nghi hoặc cúi đầu xem, chỉ thấy Đông Phương Dực đang hôn lên bộ ngực tuyết trắng của nàng, bỗng nhiên cả kinh, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm đỏ.
“Ngươi…… Ngươi, ngươi……” Làm sao bây giờ? Hắn quả nhiên làm chuyện giống như nương đã nói. Nàng rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Giả chết có phải là cách tốt hay không?
“Như thế nào, ngươi sợ?” Đông Phương Dực ngẩng đầu nhìn nàng, ngón tay thon dài vuốt ve thân hình xinh đẹp mê người, làm cho tâm của nàng gợn sóng liên hồi.
“Ai nói ta sợ? đừng có đùa, Tây Môn Nguyên Bảo ta trời không sợ, đất không sợ, sao lại sợ Đông Phương Dực ngươi. Khiêu khích của hắn đã làm tính hiếu thắng của nàng bộc phát, nàng sẽ không để cho Đông Phương Dực xem thường nàng.
“Thật sự?” Hắn hoài nghi nhìn nàng.
“Đương nhiên là thật ! Hơn nữa ngươi còn ở đó mà cười, ngay cái đêm đánh cướp ngươi, ta đã nói là sẽ đem ngươi lột sạch sẽ nha. Như thế nào, đêm nay ngươi muốn báo thù có phải không?”. Nàng hung ác nhìn hắn, hai tay nhẹ nhàng vung lên liền thay đổi tư thế của hai người, bây giờ là nàng ở trên, hắn ở dưới, bộ dáng như là muốn bá vương ngạnh thương cung hắn, một chút cũng không phát giác vạt áo lệch đi làm lộ ra bộ ngực no tròn mê người.
“Không nghĩ là ta sẽ báo thù, ngươi cũng có thể làm được gì a”. Hắn một chút cũng không để ý, không ngại mà con ngươi đen thâm thúy nhiễm một tia dục vọng còn hài lòng thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.
“Ta nói cho ngươi biết, Đông Phương Dực ngươi đừng mơ tưởng báo thù!” Nàng, Tây Môn Nguyên Bảo dám làm dám chịu, hắn muốn báo thù? Một điểm cũng không có. Lúc trước nàng vì sợ hắn lạnh chết nên mới không lột hắn sạch sẽ, đêm nay mặc kệ hắn có bị lạnh hay không, nàng cũng sẽ lột sạch sẽ hắn, để xem sau này hắn còn dám tùy tiện nói tìm nàng báo thù hay không.
Phẫn nộ làm cho Tây Môn Nguyên Bảo không khống chế được lực đạo, vốn muốn cở bỏ hỉ bào của hắn, kết quả không cẩn thận đã xé nó thành từng mảnh nhỏ. Nhìn mảnh vải trong tay, nàng sợ run nhưng lập tức cho rằng vậy cũng tốt, như thế hắn sẽ hiểu được nàng cũng không dễ chọc. Đem mảnh vải trên tay quăng ra sau, trên mặt vẫn là biểu tình hung thần ác sát.
Thực hiện được âm mưu nhưng Đông Phương Dực vẫn cố nén cười, còn làm ra vẻ sợ hãi.
“Đông Phương Dực, sợ rồi sao?” Cũng không tin hắn sẽ không sợ!
“Sợ, phi thường sợ……” Đông Phương Dực điều chỉnh tư thế, làm cho nàng ngồi trên người hắn, hai tay cũng vươn lên xoa bóp đôi nhũ hoa căng tròn của nàng.
“Ân”, cảm giác đột ngột làm cho Nguyên Bảo có chút hít thở không thông. Một đôi đồng tử kiêu ngạo vốn có khí thế nhất thời biến mất không tăm hơn, cảm giác khác thường lại dâng lên từ đáy lòng, từng ngọn lửa nhỏ ái muội bởi vì kích thích mà bùng cháy.
“Ta phi thường thích phương thức ngươi làm cho ta sợ hãi”, hắn thân mật kéo gáy của nàng thấp xuống, đem từng câu từng chữ đưa vào trong miệng của nàng.
Môi hắn tiếp xúc với môi của nàng, Đông Phương Dực không hề mềm nhẹ mà ngược lại giống như mãnh thú ngủ đông đã lâu giờ trỗi dậy đánh về phía con mồi mơ ước đã lâu, đối với khát vọng lại khát vọng, thật vất vả mới có được con mồi, hắn tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay mà mãnh liệt công kích, làm cho con mồi không còn sức để chống cự.
Hắn hôn giống như mưa rền gió dữ, giống như sấm chớp thổi qua nàng, lưỡi hắn linh hoạt chui vào trong miệng nàng, cùng nàng quấn quýt, chơi đùa.
Này hôn kích cuồng nóng bỏng, lòng của nàng vì nụ hôn của hắn mà ấm áp, tâm của nàng cũng vì hắn mà rung động.
Tay hắn giống như mang theo hỏa diễm, vuốt ve lên da thịt lõa lồ của nàng, kích thích từng đợt, từng đợt khoái cảm run lên. Môi hắn vẫn không rời khỏi nàng mà câu dẫn, khiêu khích, chọc cho nàng thở gấp liên tục.
Tây Môn Nguyên Bảo đầu óc hồ thành một mảnh, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ biết học theo hắn, nhanh nhanh hít thở không khí.
Bọn họ tựa như lòng tham không đáy, gắt gao giao triền.