Đông Phương Dực cảm thán lắc đầu, hối hận trước khi xuất môn đã không xem ngày, nếu không đã tránh được một kiếp a!
Tây Môn Nguyên Bảo cùng Tây Môn Bảo Đệ, tay chống nạnh làm ra tư thế hung ác, cất giọng cười lớn, đáy lòng đều có cảm giác giống nhau – sảng khoái.
Không uổng công các nàng chờ đến nửa đêm, bị muỗi đốt đến khổ cuối cùng cũng để các nàng thuận lợi gặp gỡ nam nhân kia, tối nay không hung hăng ra oai, sao có thể tạo lập uy phong?
“Thức thời liền ngoan ngoãn giao ra ngân lượng, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí!” Tây Môn Bảo Đệ theo Nguyên Bảo cước bộ, cũng ra vẻ ta đây thét to.
Đông Phương Dực nhíu mi lắng nghe tiếng của hai tiểu ải nhân, ngu ngốc quả nhiên là ngu ngốc mà, đã nữ phẫn nam trang còn không nhớ cải biến giọng nói. Hắn không khỏi vì cảm thán mà lắc đầu. Hắn, Đông Phương Dực, tộc trưởng của Đông Phương Gia thế nhưng lại bị hai nữ nhi của Tây Môn Gia đánh cướp, chuyện này nếu truyền ra ngoài chẳng phải hắn sẽ trở thành trò cười của đám Tây Môn Gia ngu ngốc kia sao?
…… Tuyệt đối, tuyệt đối không thể để cho các nàng biết thân phận của hắn! Khiến cho các nàng nghĩ lầm hắn là lữ khách ngẫu nhiên đi qua đây đi!
“Nhanh chút giao ra tài vật trên người ngươi, bằng không Lão Tử làm thịt ngươi!” Tây Môn Nguyên Bảo giọng nói đầy uy hiếp đi đến bên người Đông Phương Dực, lớn tiếng rống hắn.
Đông Phương Dực nhìn bộ mặt ra vẻ hung thần ác sát của hai nàng, trừ bỏ đại đao trên tay tiểu ải nhân phía sau thì các nàng không có vũ khí nào khác, ngay cả đá lớn cũng không có. Hơn nữa thoạt nhìn bộ dáng hai người cũng không phải là có võ công cao cường, vậy vừa rồi các nàng dùng binh khí gì mà đả thương Hắc Câu? Hắn thắc mắc trăm bề mà không thể giải được.
“Nhìn cái gì vậy? Lại nhìn ta liền khoét mắt ngươi” một chút cũng không hài lòng cách hắn nhìn nàng, cứ như cho rằng nàng không làm gì được hắn, vì thế nàng cố ý dùng từ ngữ tàn nhẫn để hù dọa hắn.
“Đúng, chúng ta còn có thể đem ngươi chém thành tám mảnh” Tây Môn Bảo Đệ cũng hùa theo, chạy nhanh đến còn cố sức dùng tay đưa thanh đao lên để trợ uy.
“Ngươi muốn lấy tiền, vậy đem đi đi” Đông Phương Dực sảng khoái giao túi tiền trên người ra, lười cùng các nàng dong dài, việc quan trọng trước mắt là hắn phải làm sao để các nàng không phát hiện ra thân phận của hắn.
Đông Phương Dực hợp tác làm cho Tây Môn Nguyên Bảo cùng Tây Môn Bảo Đệ hai mặt nhìn nhau. Nguyên lai ăn cướp đơn giản và dễ dàng như vậy sao, vậy mà nhóm chú bác và huynh trưởng cứ ba hoa chích chòe, làm như bọn họ là thiên binh thần tướng chuyển thế. Hiện nay ngẫm lại, thực thay bọn họ cảm thấy cảm thấy thẹn.
“Tiền tài các ngươi đã lấy, ta có thể đi được rồi chứ?” Đông Phương Dực thấy các nàng đang sửng sốt nghĩ rằng không lẽ các nàng không quen ăn cướp? không quan hệ, để tiết kiệm thời gian của hai bên, hắn liền đưa ra yêu cầu.
Tây Môn Nguyên Bảo ngẩn người, nhặt hà bao nặng trịch hắn ném xuống đất lên, vốn định rời đi. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của Bảo Đệ, nàng không đành lòng để nàng ta thất vọng, phải làm thêm chút gì đó để Bảo Đệ càng thêm tin phục nàng a!
“Khụ! Ngươi cho là sự tình có thể liền đơn giản như vậy chấm dứt sao? Tính ngươi vận khí không tốt, gặp phải Song Nhân Đại Đao tiếng tăm lừng lẫy, hãy nói tên của ngươi đi” Tây Môn Nguyên Bảo vừa nói vừa học bộ dáng ra vẻ uy phong của phụ thân.
“Đúng Hãy xưng tên ra!” Tây Môn Bảo Đệ đi theo thét to. Song Nhân Đại Đao? Tên này nghe chẳng có chút uy phong, nhưng trước mắt đành phải miễn cưỡng dùng tạm, sau này nhất định sẽ nghĩ ra một cái tên nào đó thật hay, thật uy phong để đi hù người mới được.
“Ta họ Hồ, tên Thổ” Đông Phương Dực báo một cái tên giả, tên giả này không chí nói các nàng hồ đồ mà cũng châm chọc chính mình. Nếu hắn cẩn thận hơn, khi xuất môn man theo nhiều người như vậy trên đường gặp mai phục cũng có người giúp đỡ, như vậy không bị nội thương đến nỗi phải bỏ trốn, trên đường còn gặp hai tiểu nữ tặc cáo mượn oai hùm chặn cướp.
Từng bước sai, từng bước sai! Hôm nay chuyện này cho hắn một bài học, sau này hắn càng phải cẩn thận hơn mới được.
“Hồ Thổ, hôm nay tâm tình đại gia ta vui vẻ nên tha cho ngươi một mạng. Ngươi làm người cũng rất sảng khoái cho nên bổ đại gia cũng không làm khó ngươi nhưng ta thấy quần áo trên người ngươi rất đáng giá, cho nên ngươi mau cởi áo ngoài ra đi”. Đáng tiếc không phải là người Đông Phương Gia, bất quá dù sao lão thiên gia cũng đã đem đến cho nàng một con mồi tốt như vậy, không thể so đo nhiều lắm. Huống chi nếu nàng về nhà lừa nói là đồ của Đông Phương Gia chắc cũng không ai biết được là nàng nói dối. Chỉ cần cùng với Bảo Đệ trước đó thương lượng qua, tuyệt không thể lộ.
Tây Môn Nguyên Bảo đối hắn ngoắc ngón tay, mơ ước y phục trên người hắn, nhìn toàn bộ người Tây Môn Gia cũng không ai có quần áo chất liệu tốt như hắn, khẳng định là hắn có tiền, rất có tiền a!
Đông Phương Dực hết nhìn trời lại nhìn đất. Tốt lắm, trời đất vẫn không đảo ngược, âm dương cũng không đổi chỗ, lỗ tai hắn cũng không có vấn đề. Như vậy hắn gặp phải người có vấn đề. Nàng rõ ràng là một cô nương, lại muốn một nam nhân ở trước mặt mình cở bỏ y phục. Là thế đạo thay đổi sao? Không, là người Tây Môn Gia không có đầu óc. Không chỉ có nam nhân óc ngắn mà nữ nhân óc càng ngắn hơn, hơn nữa cũng không biết thế nào là rụt rè, e thẹn.
“Nguyên Bảo, ngươi thật muốn thoát hắn y bào a?” Tây Môn Bảo Đệ ẩn ẩn cảm thấy có chút không đúng còn nói không ra là chỗ nào không đúng.
“Không phải ta muốn thoát, là muốn chính hắn thoát.” Tây Môn Nguyên Bảo đã quên muốn Bảo Đệ đừng nói ra tên của nàng, nhưng nghĩ chắc nam nhân kia sẽ nghĩ nàng họ Nguyên, tên Bảo chứ không biết nàng là Tây Môn Nguyên Bảo cho nên dù Bảo Đệ có nói ra tên của nàng cũng là vô hại.
“Nha.”
Nguyên Bảo? Hắn biết Tây Môn Gia có một nữ nhi tên Nguyên Bảo, nếu đoán không sai, nàng chính là Tây Môn Nguyên Bảo.
“Uy! Tiểu tử, ngươi rốt cuộc cởi hay không cởi?” Tây Môn Nguyên Bảo thấy hắn bất động như núi, không khỏi hét lớn.
“Nhưng là…… Nguyên Bảo, ngươi vì sao muốn hắn thoát y bào ?” Tây Môn Bảo Đệ vẫn là không hiểu Nguyên Bảo muốn y bào của nam nhân làm gì? Nguyên Bảo lại không thể mặc a!
“Ngu ngốc! Chẳng lẽ ngươi đã quên, các ca ca ta sau khi cướp xong liền đem y bào của đối phương cởi ra, sau đó đem đối phương trần truồng cột lên cây sao? Cho nên chúng ta cũng phải làm như vậy, sau đó đem y bào của hắn đi cầm, đổi lấy bạc a!” Tây Nguyên Bảo nhận định đánh cướp rồi cởi quần áo người ta, sau đó treo lên cây là trình tự tất yếu của quá trình đánh cướp, tuyệt đối không thể sửa đổi.
“Đúng nha, ngươi không đề cập tới, ta nhưng thật ra đã quên.”
Nghe hai nàng ngu ngốc nói chuyện, Đông Phương Dực sắc mặt xanh mét. Nha đầu kia thật phải hắn toàn thân trần truồng cột vào trên cây sao? Đối với hắn mà nói đây quả là vũ nhục lớn nhất. Hắn, Đông Phương Dực chỉ trần truồng lúc tắm rửa hay cùng nữ nhân trên giường mây mưa, hắn tuyệt đối không thể để cho nha đầu không biết sống chết kia lột trần hắn rồi cột vào trên cây.
“Hồ Thổ, ngươi rốt cuộc là cởi hay không cởi? Bảo Đệ ngươi xem hắn cứ nhăn nhó, thực giống nữ nhân nha” Tây Môn Nguyên Bảo cười nhạo hắn, rõ ràng ngồi xỗm trước mặt hắn thay hắn động thủ.
“Ha ha ha! Là rất giống!” Tây Môn Bảo Đệ vẫn chống hai tay lên thắng lưng, cười ha ha.
Các bà các chị?! Đông Phương Dực nghe những lời này mà giận tím mặt. Tây Môn Nguyên Bảo quả thực không biết trời cao đất rộng, cư nhiên dám nói hắn giống cái các bà các chị?! Hắn tuyệt đối muốn dùng tay bóp chết nàng để giải nỗi nhục nàng mang đến cho hắn hôm nay.
“Là nam nhân phải sảng khoái” Tây Môn Nguyên Bảo coi thường thái độ nhăn nhó của hắn, lão cha cùng ba ca ca của nàng thoát y bào thực sảng khoái, chưa từng thấy bọn họ do dự qua. Nhưng nam nhân này vừa nghe đến thì vẻ mặt liền ngu ngốc, nàng không khỏi hoài nghi hắn cũng là nữ phẫn nam trang giống nàng.
Cách ta xa một chút!”, trước mắt hắn tạm thời không có đủ khí lực, đợi khi hắn khôi phục lại,việc đầu tiên là sẽ bóp chết nàng, hơn nữa tuyệt không chần chờ.
“Không cần!” Tây Môn Nguyên Bảo thực rõ ràng cự tuyệt hắn. Nàng ngồi xổm trước mặt hắn, cẩn thận đánh giá hắn từ đầu đến chân.
Mày rậm mắt to, cái đầu thoạt nhìn rất cao, làn da rắn chắc, không giống là một thư sinh yếu đuối. Bất quá bề ngoài có thể gạt người, nếu không yếu đuối thì làm gì chỉm ới ngã nhẹ từ lưng ngựa xuống đã không thể đứng dậy, đây không phải là quả hồng mềm thì là gì?
Tây Môn Nguyên Bảo vừa nhìn đến hai tròng mắt kiệt ngạo bất tuân của hắn liền không tự kiếm chế, bị hãm sâu vào bên trong. Hai con ngươi đen thâm thúy gắt gao hấp dẫn ánh mắt của nàng. Cái miệng của hắn cũng thật mê người, tuy rằng mím chặt thành một đường , không mang theo một chút ý cười nhưng nàng làm người cũng thật đơn giản, không kén cá chọn canh, đẹp mặt chính là đẹp mặt. Trong khi giãy dụa, cằm của hắn vẫn kiên nghị, qả quyết giống như là không dễ dàng thỏa hiệp, toàn bộ đều mê hoặc ánh mắt của nàng.
Tây Môn Gia có cả một đống nam nhân tuấn mỹ, nàng vốn không thấy các cha, anh của mình có điểm nào đáng giá khiến nữ nhân nhìn đến đều đỏ mặt cười duyên, nhưng lúc này nàng đã hiểu được tâm tình của các nữ nhân khi nhìn thấy các cha, anh của mình. Bởi vì nàng cũng cảm giác hai tai bắt đầu nóng lên. Nhưng nàng không muốn mình cũng cũng giống như trứng tôm nấu chín, nhìn hắn cười đến ngốc cho nên nàng phải lấy biểu tình hung ác trừng hắn, làm thế nào cũng phải tìm ra khuyết điểm của hắn.
Ngay khi Tây Môn Nguyên Bảo nhìn chằm chằm Đông Phương Dực, hắn cũng đồng dạng nhìn lại nàng. Hai người trừng mắt nhìn nhau làm cho hắn phát hiện đôi đồng tử của nàng như hai hòn ngọc xinh đẹp, sáng lấp lánh. Thực ra thì hắn nên biết được nàng sẽ có một đôi mắt đẹp bởi vì Tây Môn Gia dù đầu óc ngu ngốc nhưng lại sản sinh toàn tuấn nam mỹ nữ. Dù lúc này dung mạo bị bố khăn che lấp nhưng vẫn không làm giảm vẻ quang hoa linh động của nàng.
Bất quá hành vi của nàng lại không thể nào chấp nhận được, nếu nàng là muội muội hắn, hắn sẽ đem nàng nhốt trong phòng nửa năm cho nàng tỉnh ra, xem sau này nàng dám nửa đêm ra ngoài chặn đường ăn cướp nữa không, thậm chí còn lớn mật nói muốn nam nhân cởi bỏ y phục.
Tây Môn Gia đến tột cùng là dạy dỗ khuê nữ của bọn họ như thế nào a?
“Nguyên Bảo, ngươi đang làm cái gì? Còn không mau đem y phục của hắn cởi ra” Tây Môn Bảo Để ở một bên hối thúc.
“Đừng thúc giục ta! Ta sẽ thoát!” Tây Môn Nguyên Bảo sợ bị Bảo Đệ phát hiện nàng thế nhưng lại nhìn nam nhân đến ngốc, liền cố lấy lại tinh thần
“Đủ. Ngươi mang bạc về nhà đi” Đông Phương Dực chụp lấy bàn tay Tây Môn Nguyên Bảo đang hướng tới
“Lão tử đã nói muốn đem ngươi trần truồng cột lên trên cây, ngươi còn dong dài cái gì?” bàn tya bị chụp lại nhiều lần khiến Tây Môn Nguyên Bảo nổi giận.
xem nam nhân nhìn đến ngốc điệu, việc tỉnh lại khởi tinh thần.
“Nam nữ thụ thụ bất thân, về nhà đi!” Đông Phương Dực cũng không muốn bị nàng lột sạch sẽ nên nhắc nhở nàng, chung quy nàng cũng là một cô nương, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, nàng nên rõ ràng mới phải.
“Cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân” Tây Môn Nguyên Bảo không hiểu hắn đang nói gì, trong nhà nàng