Cánh cửa sắt của tòa thành phịch một cái đóng lại, người hầu cung kính xếp hàng ngay ngắn đứng ở hai bên, thân hình run rẩy, đầu cúi gằm không dám ngó nghiêng.
Hành Chi Nhược bất an muốn giẫy ra, bàn tay đang giam cầm ở bên hông nàng càng xiết chặt hơn nữa, giống như muốn đem cả người nàng khắc vào trong xương, vẻ mặt của Hành Chi Thiên tuy bình thản nhưng miệng lại đang mím chặt, dùng sức ép nàng dán sát vào trong ngực của chính mình, thanh âm rất lạnh, “Đừng lộn xộn.”
Hành Chi Nhược hoang mang quét mắt về phía đám người hầu đứng xung quanh, kết quả tất cả đều đã lặng lẽ rút lui.
Cả đại sảnh trống rỗng…. chỉ còn lại một mình Trần thẩm chân tay luống cuống đứng ở một bên, nhìn thấy hành động ái muội của hai huynh muội bọn họ, gian nan không biết thế nào mở miệng thế, “Thiếu gia, tiểu thư, sớm như vậy đã trở về….”
Hành Chi Thiên gật đầu, xem như trả lời.
Trần thẩm liếc nhanh về phía Hành Chi Nhược, nhẹ giọng nói, “Cái kia, vừa mới có điện thoại tìm….”
Hừ một tiếng, thanh âm từ đỉnh đầu của Hành Chi Nhược truyền xuống.
Hành Chi Nhược co rúm người lại trong lòng hắn.
Hành Chi Thiên cúi đầu xuống, thấp giọng trào phúng nói, “Nhanh như vậy đã có người gọi điện đến, em đoán thử coi là ai…. là Bạch học trưởng của em hay là Kỳ Tú Minh ca ca, hử?”
“Ca, anh đừng như thế.”
“Đừng như thế nào?” Thanh âm của Hành Chi Thiên bỗng nhiên tăng cao, hắn nắm chặt lấy tay của Hành Chi Nhược, kéo nàng ôm siết vào trong lòng, “Em biết rõ những việc anh không cho em làm…. em lại còn lần lượt đi thử, em chính là muốn thử sức chịu đựng của anh hả?”
“Thiếu gia, thiếu gia ngài làm bị thương tiểu thư.”
“Cút ngay!”
Đây là lần đầu tiên Hành Chi Thiên phát hỏa lớn tới thế, tiếng rống của hắn làm cho Trần thẩm phải trố mắt một lúc mới phục hồi lại được, bà nhìn về phía Hành Chi Nhược, trong đôi mắt ẩn chứa thương hại xen lẫn với bất đắc dĩ, cuối cùng đành phải im lặng rút lui.
“Trần thẩm….”
Hành Chi Nhược tuyệt vọng nhìn cả đại sảnh trống rỗng, cọng rơm cứu mạng duy nhất mà nàng có thể bám víu vào cũng đã không còn.
“Chi Nhược,” cằm của nàng bị hắn nâng lên, đầu ngón tay ấm áp của hắn ái muội cọ xát vào da thịt nàng, Hành Chi Thiên cúi đầu, đôi mắt lạnh lùng của hắn nhìn xoáy vào mắt nàng, thấp giọng nói, “Em sợ anh tới như vậy sao? Dùng ánh mắt đáng thương bất lực như thế để nhìn quản gia của chúng ta, anh chính là anh trai của em….”
Hắn cúi thấp đầu xuống, dán sát vào vành tai của nàng, dùng đôi môi vuốt ve da thịt nàng, giọng nói cực kỳ ôn nhu, “Trước đây giúp em thay tã, giúp em tắm rửa, ôm lấy em cùng nhau ngủ, dạy cho em nam nữ chi….” (Cesia: là nam nữ chi thân đó)
Hành Chi Nhược cả kinh, dùng sức đẩy hắn ra.
Hành Chi Thiên phát cáu, khuôn mặt lại tươi cười, với tay bắt lấy nàng, động tác của hắn vẫn nho nhã cẩn trọng, lực đạo trên tay vẫn rất ôn nhu.
Nàng tựa người vào vách tường, nhích từng chút một, thanh âm phát ra run rẩy, “Anh đừng giả bộ nữa, em biết chúng ta không có quan hệ huyết thống, có một người được nhận nuôi, ca…. van xin anh hãy thả em đi.”
Hành Chi Thiên thoáng dừng lại một chút, ánh mắt của hắn nhìn nàng, tổn thương, “Em nói cái gì?”
“Thả, thả cho em đi. Em muốn chuyển ra ngoài sống.” Hành Chi Nhược ngẩng đầu lên, kiên định nhìn hắn, trong đôi mắt lấp lánh ánh lệ, “Ca, em chịu đựng đủ rồi, em không muốn phải sống cùng với anh nữa.”
Hành Chi Thiên không nói lời nào, ánh mắt của hắn nhìn nàng chưa bao giờ ác liệt đến như thế, những cảm xúc quay cuồng mãnh liệt cuộn trào trong đôi mắt đó, phẫn nộ, đau xót, chiếm hữu cùng với một thứ cảm xúc khó có thể nói lên lời…. Yêu.
“Em như thế nào có thể nói thế, làm sao có thể như thế.” Hắn mở miệng, từng bước ép sát, dùng sức nâng nàng lên đặt trên tường, kẹp chặt hai bên cánh tay nàng, nhìn nàng trừng trừng, giống như muốn xé nát nàng khắc nhập vào trong xương cốt của hắn, thanh âm của hắn thật khẽ, nhưng lại làm cho người tràn ngập cảm giác vô vọng cùng tuyệt vọng, “Anh đã đợi em lâu như thế, bây giờ em lại nói cho anh biết bởi vì chúng ta không phải anh em ruột cho nên phải rời khỏi anh?”
Hành Chi Nhược nhấp nháy mắt, trốn tránh ánh mắt của hắn.
Hắn lại dùng sức, gia tăng lực xiết trên hai cánh tay nàng, không để ý tới tiếng kêu rên của nàng.
“Ai đã nói với em chúng ta không phải anh em ruột, ai đã nói với em việc này, hả?” Hắn sáp đầu lại, sự oán hận ngập đầy trong mắt hắn, nhưng nụ hôn rơi xuống lại cực kỳ dịu dàng, hắn mỉm cười làm cho Hành Chi Nhược cả người đều bủn rủn, hắn nói, “Trước kia em cũng đã từng làm ầm ĩ qua, bốn năm trước anh có biện pháp lưu em lại, hiện tại vẫn có thể.”
Hành Chi Nhược cả người cứng đờ, nàng nhìn thấy được ham muốn chiếm giữ cùng với dục vọng tràn ngập trong mắt hắn, vừa hoàn hồn lại…. tay hắn đã chậm rã vòng lấy thắt lưng của nàng, ôm nàng nhấc khỏi mặt đất.
Trong thoáng chốc cũng không biết sức lực từ đâu đến, Hành Chi Nhược liều mạng xô hắn ra, giẫy giụa muốn chạy trốn.
Một cỗ lực lượng từ phía sau lưng đánh úp tới, một đôi tay vươn ra ôm chặt lấy nàng, thanh âm khẽ khàng run rẩy mang theo sợ hãi, “Đừng nghĩ rời khỏi anh, đừng nghĩ….”
“Ca, buông ra.” Hành Chi Nhược sợ hãi, giọng nói trở nên the thé, cả người lạnh run, vẻ mặt tràn đầy bất lực.
“Em có biết….”
Hành Chi Thiên ôm nàng từ phía sau, khom người buông thõng cánh tay xuống phía dưới, xiết lấy thắt lưng của nàng, xiết thật chặt, nhíu mày, kích động nói, “Anh, vĩnh viễn sẽ không buông tay.”
Rầm một tiếng,
Cánh cửa của gian phòng ngủ nằm ở phía tây nam của toà thành bị hắn dùng thân mình tông vào, mở bung ra, hắn ôm lấy nàng, nửa lôi nửa ôm mang nàng vào trong phòng.
Nàng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, vừa phục hồi lại tinh thần đã thấy mình bị đặt ở trên giường, tâm thần hoảng hốt.
Rèm cửa sổ vẫn là màu tím của hoa tử la lan, cả gian phòng đều hắc ám xâm chiếm….
Đây chính phòng của cha mẹ….
Không, không cần như vậy….
Hành Chi Nhược hoảng hốt giãy giụa, cả tấm nệm trắng như tuyết vốn thẳng thướm bị nàng vùng vẫy loạn đá trở nên nhăn nhúm không chịu được, nàng giương vẻ mặt đáng thương lên nhìn Hành Chi Thiên, trong đôi mắt mang theo khẩn khoản, ca, van anh….
Hành Chi Thiên động tác trên tay bỗng trở nên cứng ngắc. Vài phút trôi qua, xiết chặt lấy hai cổ tay của nàng, hắn nửa quỳ ở trên giường, khom người cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt của hắn lóe lên trong bóng tối sáng rực giống như ánh sao băng, hắn điên cuồng hôn nàng, cơ hồ như phải đem nàng khảm vào trong cơ thể của hắn.
“Chi Nhược, Chi Nhược….” tiếng than thở trầm thấp hòa lẫn với vô vọng tình yêu.
Hành Chi Nhược bị ép nằm trên giường, đôi mắt ngập lệ, lồng ngực phập phồng, hô hấp dồn dập, nàng bất lực vung vẫy hai cánh tay…. Lại bị hắn tóm lấy, giam cầm trên đỉnh đầu, không thể nhúc nhích.
Áo bị vén lên, một bàn tay cực nóng dò xét tiến vào trong, động tác rất quen thuộc, nụ hôn bỏng rát như lửa điên cuồng hạ xuống, tuy rất cẩn thận nhưng lại vô cùng bá đạo, không cho phép kháng cự.
“Ca….”
Bàn tay của hắn chậm rãi lần tìm xuống phía dưới,
Tiếng vải áo bị xé rách vang lên trong căn phòng tối nghe càng có vẻ chói tai.
Một bàn tay che miệng của nàng lại.
Hắn nghiêng người tới trước, nhíu chặt mày, động thân một cái đã thâm nhập thật sâu vào trong cơ thể nàng. !
Tiếng nức nở vang lên, nước mắt ẩm ướt nóng hổi thắm vào bàn tay của hắn đang che trên mặt nàng.
“Ngoan…. không đau.” Hắn ôm nàng thật chặt, giống như đang ôm lấy báu vật duy nhất và trân quý nhất của chính mình, “Em là của anh, luôn luôn là của anh.”
Hắn nhẹ nhàng thăm dò, lại cuồng nhiệt xâm nhập, hô hấp dồn dập, “Đã quên rồi sao? Chuyện của bốn năm trước…. chúng ta cũng từng như vậy thân mật qua, Chi Nhược….”
Vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán của Hành Chi Nhược, hôn lên những giọt lệ trên mắt nàng, rên rĩ nói, “Đừng quên, anh yêu em.”
Hai bàn tay của Hành Chi Nhược siết chặt lấy tấm đệm, cơn đau từ đầu ngón tay truyền đến thức tỉnh cảm giác của nàng.
Một đôi bàn tay đang vuốt ve da thịt trơn bóng, lõa lồ cùa nàng, chậm rãi rê dần ra phía trước, siết chặt lấy tay của nàng, mười ngón tay đan vào nhau.
Trong đầu điên cuồng gào thét,
Bức họa lẳng lặng nằm phía sau chiếc tủ bằng gỗ đàn hương, tựa như đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Cả thân hình đều mềm nhũn như nước, giống như không còn thuộc về chính mình, nàng cũng không hề cảm thấy đau như trong dự đoán, chỉ cảm thấy tê dại trải rộng toàn thân, Hành Chi Nhược hoảng hốt giương mắt nhìn kẻ đang áp chế trên người nàng, đầu óc mờ mịt, ngoại trừ cái cảm giác hoang mang xen lẫn với khoái cảm còn có thứ gì đó đang từ từ thức tỉnh, chính là cảm giác đau đớn quen thuộc giống như bị kim đâm…..
“Không được…. cha mẹ đều đang nhìn chúng ta.” Tiếng rên rĩ yếu ớt đứt quãng mang theo khẩn cầu bật ra từ đôi môi.
Động tác của Hành Chi Thiên chậm lại, hắn thoáng dừng lại trong chốc lát, sau đó ngoảnh đầu nhìn về phía vách tường trống rỗng, khóe miệng bất giác hiện lên ý cười, tay dùng một chút lực, trong nháy mắt nàng bị ôm ngồi dậy, bên tai vang lên một trận cười khẽ, hắn lại vọt vào trong thân thể nàng, rút ra rồi lại tiến vào, động tác càng lúc càng kịch liệt, áo sơ mi trắng của hắn đã mở ra hết một nửa, hắn thì thầm, “Cứ để bọn họ xem đi, cha mẹ nhất định đang rất hâm mộ chúng ta ân ái.”
“Ô…. ngươi” Hành Chi Nhược thở hổn hển, đứt quãng, đã muốn không thể nói được trọn vẹn câu nói.
Một tiếng kêu đau đớn bật ra, tựa như cực kỳ thống khổ.
Hành Chi Thiên nghiêng đầu, không ngừng vuốt ve da thịt nàng, ôm chặt nàng ở trong lòng, bàn tay của hắn vuốt nhẹ trên mái tóc nàng vỗ về, nàng nhíu chặt mày hung hăng cắn vào đầu vai của hắn, máu ứa ra thấm ướt cả áo sơ mi trắng của hắn.
“Cắn đi,” dưới thân động tác cũng không hề chậm lại, càng lúc càng triền miên, vẻ mặt hắn ôn nhu, vỗ về nàng, hôn nhẹ lên cổ của nàng, giọng điệu chưa bao giờ ôn hòa đến như thế, “Em càng hận anh bao nhiêu thì sẽ càng yêu anh bấy nhiêu.”
Chi Nhược, anh thích em.
Ngay từ rất nhỏ, anh đã luôn rất thích em.
Chăn đệm lộn xộn, quần áo bị vứt bừa bãi lung tung ở dưới đất….
Cả căn phòng u ám tràn ngập mùi vị tình dục.
Gió lùa qua rèm cửa sổ, đẩy ra bức màn cửa màu tím tử la lan, từng chùm tia sáng mặt trời theo đó ồ ạt tiến vào, làm cho cả gian phòng bỗng chốc trở nên sáng bừng.
“Hiện tại mấy giờ?” Một thanh âm trầm thấp khêu gợi từ trên giường truyền ra, giọng nói kéo dài, nghe có vẻ mỏi mệt.
“Bẩm thiếu gia, đã gần mười giờ.”
Người hầu nhón chân cố gắng bước đi thật nhẹ, kéo rèm cửa sổ ra, cúi đầu cung kính đặt cái khay bằng bạc đựng bữa sáng bên cạnh giường.
Âm thanh sột soạt vang lên.
Hành Chi Thiên ngồi dậy, chậm rãi mặc áo sơ mi vào, đầu ngón tay lướt qua cúc áo, từng bước từng bước cài lại cúc áo. Trong chăn một cái đầu đang cọ qua cọ lại trên gối, đột nhiên một cánh tay trắng như tuyết từ trong chăn rớt ra, kèm theo vài tiếng lầm bầm mớ ngủ, sau đó im bặt.
Người hầu càng vùi đầu thấp hơn nữa, vẻ mặt nghiêm túc, buông rũ mi mắt không dám nhìn ngó lung tung. Chỉ có điều bàn tay đang bưng khay đồ ăn kia thì đang run rẩy dữ dội.<