Đồng hồ trong tòa thành đã muốn chỉ hướng bảy giờ rưỡi.
Còn nửa giờ nữa buổi tiệc sẽ bắt đầu.
Hành Chi Nhược thở dài một hơi, ngồi trên ghế có chút không an phận, đằng sau vây quanh một số nhà tạo hình đứng đầu siêu lóa mắt đang khoa tay múa chân đối với nàng, tóc bị người ta cầm trong tay, nàng muốn nhúc nhích cũng không được, cứ thế trợn mắt ngồi ngây ra.
Nàng lớn chừng này, chưa từng tham gia yến tiệc.
Tuy rằng lễ nghi đều biết, nhưng….
Một tiếng cười mất hồn làm cho chúng sinh khuynh đảo đúng lúc vang lên ở trên đỉnh đầu nàng.
Yêu Chi phong tư trác tuyệt cúi xuống, vòng tay ở trước ngực ôm lấy nàng, liếc về phía tấm gương nhìn thấy nàng đang nhíu lại đôi mày thanh tú vẻ mặt lo lắng, hắn nở nụ cười.
“Để anh nhìn kỹ em chút nào.”
Hắn còn chưa dứt lời, đầu đã ghé sát lại, một tay nâng mặt nàng lên, nheo lại đôi bích mâu hứng thú nhìn vào tấm gương trên đài trang điểm, tay còn lại vòng ôm lấy nàng, cánh tay còn cố ý dùng sức ép hai người gần sát nhau.
Hành Chi Nhược hoang mang nhìn Yêu Chi, chỉ cảm thấy lúc này khóe miệng của hắn cong lên làm cho nàng có cảm giác không ổn.
— —|| người này, một khi bày ra biểu tình này liền chuẩn xác không có chuyện gì tốt.
Hai người nhìn có vẻ như vô cùng thân thiết.
Một cái hưng trí dào dạt.
Một cái thì vẻ mặt giống như đạp phải phân chó.
Đứng ở một góc bên cạnh gương, Bác Câm muốn cười lại cực lực nhẫn nhịn, quay lưng về phía bọn họ, hai vai không ngừng run rẩy.
Yêu Chi đối với phản ứng của nàng tuyệt không thèm để ý, ánh mắt của hắn khóa chặt vào mặt nàng, đầu ngón tay mềm nhẹ lướt qua giữa hai lông mày…. tinh tế vuốt ve, trong đôi bích mâu của hắn ẩn chứa ý cười pha lẫn với một loại cảm xúc phức tạp rất khác biệt, “Em thật là em gái của anh sao, trừ bỏ mặt mày, hai chúng ta bộ dạng một chút cũng không giống.”
Hành Chi Nhược chấn động, lập tức vùng vẫy muốn thoát đi.
Yêu Chi cười đến dị thường xinh đẹp, cánh tay dùng sức đè nàng xuống ghế, không cho nhúc nhích, “Nhà tạo hình, hóa trang hơi nhạt, giúp nàng tô đậm thêm chút nữa.” Cuối cùng, hắn còn dùng ngón tay thon dài trắng nõn nâng cằm nàng lên, đôi bích mâu giảo hoạt ném ra một cái mị nhãn, thanh âm bật ra tựa như tiếng rên rỉ, cực kỳ mềm nhẹ, “Em gái của ta cũng không thể làm cho người ta xem thường được, nên họa quốc cứ họa quốc, nên yêu nghiệt cứ yêu nghiệt.”
! ! ! !
Biết ngay, bị hắn tóm được đúng là chẳng có chuyện gì tốt!
Vì thế dưới sự đích thân chỉ đạo của Yêu Chi, Hành Chi Nhược bị các nhà tạo hình lăn qua lăn lại từ đầu cho tới chân suốt nửa tiếng đồng hồ.
Màn che kéo ra.
Xung quanh ồ lên tiếng hút không khí.
“Có gì không thích hợp sao?” Tầm mắt của Hành Chi Nhược lướt nhanh qua bọn họ, sau đó cúi đầu kéo kéo vạt áo, ban đầu Yêu Chi vốn đưa đến cho nàng một bộ kimônô hoa lệ, nhưng nàng cự tuyệt muốn đổi thành một thân sườn xám, nói giỡn sao…. Cho đến chết nàng vẫn nhớ rõ lúc trước vị ca ca ruột thịt này như thế nào cởi ra thắt lưng kimônô của nàng, giật một cái kéo một cái, thoát một cái phải gọi là lưu loát gọn gàng, kimônô sao, thoát quá thuận tiện, chỉ được cái tiện nghi cho tên biến thái nào đó. Người Trung Quốc vẫn nên mặc áo sườn xám truyền thống bảo thủ của người Trung Quốc.
Chỉ có điều….
Hành Chi Nhược buồn bực, kéo kéo vạt áo.
Vải có thiếu một chút, xẻ có cao một chút, những chỗ khác tựa hồ cũng không tệ lắm.
Vạt áo phía trên hở ra, không tay, thân áo họa tranh thủy mặc của Trung Quốc, xẻ bên hông, thiết kế đơn giản ôm gọn lấy đường cong của cơ thể, chất lụa tơ tằm sáng bóng, rực rỡ nhưng không kém phần tao nhã….
“Thật sự rất kỳ cục sao? Vậy tôi đi đổi.”
“Đừng…..”
Đôi bích mâu của Yêu Chi trở nên thâm trầm, hỗn loạn chất chứa rất nhiều những tình cảm rối rắm, trong đôi mắt của hắn rõ ràng tràn đầy kinh diễm, thì thào nói, “Rất đẹp.”
A?
Thật hay giả…. Nghe được lời ca ngợi thốt ra từ miệng của kẻ mỹ đến hại nước hại dân Yêu Chi thật đúng là hiếm thấy nha.
Trái tim của Hành Chi Nhược lập tức nhảy dựng lên.
Nàng nghiêng đầu, xem xét chung quanh, rốt cuộc tìm được thứ muốn tìm đang nằm ở trên bàn trang điểm, với tay bắt lấy nó, động tác nhẹ nhàng ung dung, đeo chiếc đinh tai độc nhất chói mắt vào tai, màu đỏ kiều diễm ướt át.
Yêu Chi im bặt.
Quản gia kích động, trong khoảnh khắc vẻ mặt hoàn toàn thay đổi, “Quá giống, động tác thần thái cùng tiểu thư khi đó giống nhau như đúc.”
Tiểu thư?
Là mẫu thân của Yêu Chi sao?
Hành Chi Nhược bỗng chốc ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn chằm chằm vào gương.
Hình bóng phản chiếu trong gương, khuôn mặt trắng nõn óng ánh như ngọc, má hồng phớt nhẹ, tóc búi cao, một cây trâm hình trăng lưỡi liềm ghim xéo vào mái tóc, toát ra một cỗ ý vị truyền thống. Mái tóc dài tản mác xuống lưng, mang theo một loại khí chất hờ hững, xa cách. Cặp mắt quyến rũ hữu thần, phủ một lớp phấn mắt màu đỏ, càng lộ ra xinh đẹp, bên trong vẻ ngây thơ còn có một loạt kinh tâm động phách mị hoặc.
Phối hợp với một thân sườn xám….
Nàng khó khăn nuốt nuốt nước miếng.
Má ơi…. đây chính là mình sao, thật lạ lùng.
— —||
“Chi Nhược, đưa tay đây.” Yêu Chi nhìn nàng, cười đến có chút không biết nói như thế nào.
Hành Chi Nhược cảnh giác lùi về sau một bước, nghĩ nghĩ, lại thụt lùi thêm một bước, “Anh, gì chứ.”
Yêu Chi chồm người tới, thô bạo túm lấy cánh tay đang giấu sau lưng của nàng, không hề do dự lấy trong lòng ra một hộp trang sức.
“Anh anh anh…. anh đây là cái gì, em nhắc nhở anh, đừng nghĩ đeo nhẫn vào cho em, cả hai chúng ta cơ bản không có khả năng.”
Yêu Chi bất đắc dĩ cười.
Hành Chi Nhược chỉ cảm thấy cổ tay chợt lạnh, đập vào trong mắt là một chiếc vòng ngọc bích, chất ngọc mát lạnh, ôn nhuận, màu sắc tuyệt đẹp, giá trị chắc chắn không rẻ.
“Đây là mẹ anh thích nhất, cũng chính là…. trang sức của cô ruột em, cho em mang…. là thích hợp.” Yêu Chi nhìn nàng cười, nhưng nụ cười kia lại làm cho tim nàng cảm thấy đau nhói.
“Mau lên một chút, em đã muộn rồi.”
Mặt của Hành Chi Nhược bị hắn nhéo, hắn lại khôi phục trở về thần khí dĩ vãng, “Trở về kể cho anh biết tên tiểu tử kia rốt cuộc muốn giở trò quỷ gì, Hành gia chúng ta không sợ hắn, luận tài lực quyền thế hắn so không qua kịp Hành gia, luận biến thái hắn càng so không kịp anh.” (Cesia: )
— —||
Những lời này của hắn, cực kỳ.
Nói trúng đáy lòng của người nào đó đi.
Nàng nhìn vào gương chậm rãi xoay một vòng, cầm lấy ví, hít sâu một hơi, một bộ thấy chết không sờn.
Bên ngoài xe đã chuẩn bị xong.
Giai điệu quen thuộc, giọng ca nữ bi thảm du dương, một ca khúc xưa của Thượng Hải.
Hành Chi Nhược im lặng ngồi, có chút mệt mỏi nhắm lại hai mắt.
Bên ngoài trời đang mưa, từng giọt từng giọt tí tách tựa như bầu trời đang trút nỗi bi thương.
Tuy rằng đoạn đường từ tòa thành đến Kỳ gia không phải cách nhau rất xa, nhưng nàng vẫn đến trễ buổi tiệc.
Vốn cũng định âm thầm tiến vào….
Xem ra chính là mong muốn hảo huyền.
Nàng vừa xuất hiện ở cửa đại sảnh, hàng trăm con mắt đều đổ dồn về phía nàng, có kinh ngạc, hứng thú, kinh diễm, nóng bỏng còn có ghen tị….
Tóm lại, thật sự là cấp bậc đãi ngộ của khách quý, làm hại nàng xấu hổ đến toát mồ hôi.
Hành Chi Nhược cười yếu ớt, phong tư trác tuyệt, nhìn quanh bốn phía, giống như đang tìm người, một thân sườn xám phô bày trọn vẹn những đường cong tinh tế, linh lung đẫy đà của cơ thể, độc đáo lại thoát tục, nhưng vẫn có nét ngây thơ độc hữu của thiếu nữ, hòa trộn với vẻ xinh đẹp kiều mị cùng mị hoặc hút hồn người.
Đây chính là người thừa kế chiến thắng cuối cùng của Hành thị, cháu gái của Hành lão gia, Hành Chi Nhược.
Các phái công tử cao quý của yến tiệc đều bị nàng hấp dẫn, còn các nữ nhân thì khe khẽ nói nhỏ với nhau.
Chỉ thấy nàng thu hồi nụ cười yếu ớt, cự tuyệt một người đến mời, nụ cười nở rộ càng thêm sáng lạn, đôi mắt tỏa sáng, hướng một người nam nhân đi tới.
Nam nhân này không ai khác chính là Bạch Lạc Hề, sắc mặt của hắn có vẻ thiếu kiên nhẫn, đang bị một bầy oanh oanh yến yến vây xung quanh, thúc thủ vô sách.
Chỉ có điều nàng còn chưa tới được gần hắn….
Một cánh tay bỗng dưng xuất hiện ôm lấy eo của Hành Chi Nhược, cưỡng đoạt ôm nàng vào trong lòng của chính mình.
Một cánh tay bỗng dưng xuất hiện ôm lấy eo của Hành Chi Nhược, chiếm lấy ôm nàng vào trong lòng.
Cảm giác ấm áp quen thuộc, mùi hương nhẹ nhàng tươi mát của nam nhân….
“Em đến trễ.” Khóe miệng Kỳ Tú Minh gợi lên, tươi cười, vòng tay ôm nàng buộc chặt.
Hành Chi Nhược thuận theo tựa đầu chôn ở gáy hắn, bờ vai trắng mịn mảnh khảnh bị hắn ôm, nâng lên đôi má tinh xảo, khuôn mặt hàm chứa ý cười, đôi mắt trong suốt long lanh như thủy nhìn về phía Bạch Lạc Hề đang bị một đám con gái vây quanh.
Cặp mắt của Bạch Lạc Hề nheo lại, tựa hồ là đang cảm thấy phiền chán bởi đám người nhàm chán vây xung quanh, lơ đãng ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Hành Chi Nhược, trong khoảnh khắc thần sắc của hắn đột nhiên thay đổi dần dần trở nên ôn nhu, vẻ mặt tràn ngập khó tin, trong đôi mắt tràn đầy vẻ kinh diễm.
Hành Chi Nhược gối đầu trên vai Kỳ Tú Minh, không có hảo ý cười, đôi mắt lười nhác nhíu lại, ngón trỏ đặt lên môi, nhẹ nhàng phất ra, gởi cho hắn vốn đang đứng ngây người một nụ hôn gió, vẻ mặt cực kỳ nghịch ngợm, đáng yêu.
Chung quanh ồ lên một trận hút không khí.
Đám nữ nhân đố kị nhìn nàng, căm hận nghiến răng, vài kẻ tu dưỡng không tốt cái chén trong đều mau bị bóp nát.
Bạch Lạc Hề có vẻ như thật hưởng thụ, đôi mắt trong suốt sáng long lanh, cười đến thật nhu hòa, khuôn mặt thanh tú có một loại vẻ đẹp mông lung tựa như một viên minh châu đang phát sáng rực rỡ, hắn giơ lên ly rượu cầm trong tay hướng về phía nàng.
Hành Chi Nhược nhợt nhạt cười.
Giống như cảm giác được người trong lòng không an phận, Kỳ Tú Minh nhíu mày, ôm lấy cái đầu không chịu an phận ngó nghiêng xung quanh kia, nhẹ giọng nói, “Em một khắc cũng không chịu yên tĩnh sao.”
“Đúng vậy, cho nên anh đừng có trêu chọc em.”
“Em thật đúng là bé con nghịch ngợm.”
“…. Đừng sờ lung tung.”
Tay hắn trong lúc vô ý chạm phải vật gì đó, do dự một lát, ngón tay lại nhẹ nhàng chạm vào vật ở vành tai nàng, chỉ khoảnh khắc nụ cười nở rộ trên mặt hắn. “Em đang đeo vật đính ước anh đã đưa cho em, anh còn tưởng rằng em đã quăng mất, em đeo đẹp lắm, anh rất thích em thế này.”
“Anh ôm em rất khó chịu, đừng ôm chặt như vậy.” Hành Chi Nhược chống tay đẩy hắn ra, nhưng chẳng dùng được chút khí lực nào.
Kỳ Tú Minh cười, ôm eo nàng, nguyên bản lúc đầu chỉ là cái ôm tượng trưng tính lễ tiết hắn lại càng ôm càng chặt, cánh tay gia tăng sức lực…. Cái ôm của hắn tựa như là miếng bọt biển đang hút nước dần dần phình to ra, nặng trĩu, làm cho người ta không thể hít thở, Hành Chi Nhược nghe rõ tiếng tim đập thình thịch phát ra từ lồng ngực hắn, thật rối loạn. Đã đến nước này, hắn còn không quên uy hiếp nói, “Không cho phép em lại trêu chọc cái tên tiểu tử họ Bạch kia, đừng quên lý do vì sao em tham gia buổi tiệc hôm nay, bé con không ngoan, cần phải bị phạt.”