Nàng cư nhiên cứ như thế bổ nhào vào người hắn…. sờ….
Không phải, còn đụng phải cái kia của hắn.
Rõ ràng đã rụt tay về, nhưng cảm giác dường như vẫn còn đọng lại nơi tay, mặc cho vẫy hay lau thế nào cũng không xóa đi được, cái cảm giác cứng rắn lại cực nóng rất chân thật….
Chân thật, chân thật.
Hành Chi Nhược chôn đầu, ngồi dưới đất, tay không ngừng chà xát vào người.
“Chi Nhược, anh trên người không có bẩn.” Bạch Lạc Hề nhìn động tác của nàng, vẻ mặt có chút ủy khuất nói, “Không tin…. em….”
Ngừng!
Đình chỉ….
Nói thêm gì nữa, nhìn bộ dáng tiểu bạch ngoan ngoãn cùng với đôi môi đang mấp máy của hắn, chỉ sợ không biết lại phát ngôn ra câu nói gây choáng nào chẳng hạn như, không bẩn, không tin em sờ lần nữa thử xem….
Hành Chi Nhược vẻ mặt đề phòng nhìn hắn, nhịn không được lùi về sau ba bước.
Bạch Lạc Hề bất đắc dĩ nở nụ cười, cúi xuống, kéo nàng lên ghế sofa, miệng vô cùng thân mật dán vào tai nàng, thanh âm cực thấp, “Rõ ràng là em giở trò lưu manh với anh, như thế nào thoáng cái lại biến thành anh bắt nạt em, em ngã xuống lúc nãy đè lên làm anh đau quá, không biết nặng nhẹ sao?”
Tay hắn cố ý đè lại tay nàng, bàn tay mở ra bao lấy tay nàng, nhiệt độ phát ra từ cơ thể hắn thức tỉnh lại việc nàng tưởng đã quên đi, thủ pháp này…. tư thế nào giống như lúc nãy nàng đụng phải cái kia của hắn, hắn học cũng quá mau đi…. cảm giác bốc cháy theo đầu ngón tay truyền đến gáy, nhiễm đỏ một mảnh, mặt nóng tựa như bị nấu chín, đón nhận đôi mắt trong suốt sáng ngời của Bạch Lạc Hề, nàng xấu hổ đến muốn tìm lỗ để chui.
Người này….
Tư tưởng cũng quá thâm,
Nhưng đôi mắt vẫn cứ trong suốt thấy đáy.
Tên tử tiểu Bạch này là phẫn trư ăn lão hổ, hay bởi gần mực thì đen gần đèn thì sáng…. ở cùng một kẻ có đầu óc đen tối như nàng lâu quá, chính hắn cũng bị ô nhiễm….
Bạch Lạc Hề cười, càng ôm nàng chặt hơn.
Nhiệt độ từ cơ thể hắn làm nàng tim đập thình thịch, cảm giác cực bối rối bất an.
Đặc biệt còn truyền đến âm thanh lập thể tiếng nam nữ rên rĩ động lòng người vờn quanh, làm cho nàng….
“Nóng muốn chết, anh cách xa em một chút.”
Hành Chi Nhược cố ý thô lỗ đẩy hắn ra để che giác cảm giác hoảng hốt lúc này của mình, kỳ thật sofa ở đại sảnh không quá lớn, không dễ làm kịch liệt vận động, cho nên cũng không biết là hắn sợ nàng ngã nên ôm có vẻ chặt, hay là nàng xô hắn ra lực đẩy không quá lớn, tóm lại….
Nàng đẩy hắn, hắn vẫn không buông tay.
Vì thế hai người ngồi không vững, một người ngã kéo theo người còn lại cũng ngã theo.
Thảm rất êm, Bạch Lạc Hề một cánh tay đệm ở dưới đất ôm lấy vai nàng, tránh cho nàng ngã đau….
Chính là một người nằm ngửa, một người nằm sấp đè lên người kia, hòa hợp với âm hưởng “động lòng người” cùng với hình ảnh kích thích trên màn hình.
Rất làm người ra thở không nổi.
Đầu của Bạch Lạc Hề cách nàng rất gần, hô hấp rơi xuống hai má nàng, rất ngứa.
“Chi Nhược….”
“Ưm?” Hành Chi Nhược cũng không biết vì sao lại đáp lời, tổng cảm thấy hắn gọi nàng không phải muốn nói cái gì mà là muốn làm cái gì….
Quả nhiên, hắn cúi đầu, hôn nhẹ lên môi nàng một chút, giống như đang nếm thử mùi vị, lại thấp đầu xuống khắc sâu thêm nụ hôn, lần này đầu lưỡi cũng luồn vào, hắn có vẻ say mê khép hờ mắt, màu sắc trong đôi mắt trở nên đậm đặc, không còn thanh khiết có chút hoảng hốt còn thêm một cái gì đó…. tạm thời có thể gọi là tình dục….
Mãnh liệt cảm tình.
Hành Chi Thiên cũng từng hôn qua nàng, nhưng là dùng cách thức trực tiếp nhất, bên trong ôn nhu lại mang theo chút nhói đau, săn sóc lại mang theo bá đạo, khiến cho ngươi cả đời khắc sâu hắn.
Phương thức biểu đạt tình yêu của Bạch Lạch Hề bất đồng, hắn lúc nào cũng bận tâm đến cảm thụ của nàng, ôn nhu giống như một cơn gió mát tháng ba…. ngẫu nhiên xen lẫn vài cơn mưa, những cơn mưa phùn lất phất mù sương, cả người đều có cảm giác không đúng thật.
Bạch Lạc Hề biểu đạt cảm tình rất hàm súc, làm cho người ta tìm tòi nghiên cứu, trái ngược với lúc đầu tiên là thẹn thùng muốn né tránh hắn. Hành Chi Thiên lại vừa vặn tương phản, ánh mắt của hắn vĩnh viễn sáng ngời làm cho người ta không dám nhìn thẳng, áp lực mà lại thâm trầm dày đặc tình yêu, làm cho nàng không thở nổi, cho đến bây giờ nàng vẫn không dám cùng hắn đối diện thẳng nhau…. Bởi vì hắn luôn luôn chỉ cần một cái liếc mắt, cũng có thể làm cho người ta trầm luân, rơi vào vạn trượng vực sâu. (Cesia: Ô ô ô…. ta nhớ bé Thiên quá!)
Còn có….
Rất nhiều rất nhiều.
Hành Chi Nhược có chút hốt hoảng.
Tại sao, giờ phút này…. nàng lại so sánh hai người họ với nhau.
Không phải sắp kết hôn sao,
Vì sao còn muốn nhớ tới người kia….
Một tiếng rên rĩ trút xuống miệng nàng, mang theo cảm giác kiềm nén khó nhịn cùng với muốn tìm bất mãn.
Nàng thất thần, hắn cũng sửng sốt, lập tức ôn nhu nở nụ cười, rất đẹp.
Hành Chi Nhược lập tức phục hồi tinh thần.
Tên vô lại này, đang sờ chỗ nào….
Hắn cúi xuống, miệng ngậm lấy nút áo ở ngực áo, đầu lưỡi cuộn lại, mở ra cổ áo…. chất vải mềm mại dán vào da thịt, có chút lành lạnh…. lập tức bị hơi thở nóng rực của hắn thay thế, đầu óc nàng mờ mịt, bụng bốc lên cảm giác khác thường, có chút hư không.
“Lạc Hề…. Lạc Hề….”
Hắn cũng không đáp lại, thấp đầu xuống hôn lên cổ nàng, tinh tế tỉ mỉ…. tay cũng thuận thế len vào bên trong vạt áo nàng, sờ soạng….
Nắm, đầu ngón tay vuốt ve, động tác ôn nhu lại ngây ngô.
Chi Nhược cong người, thân thể giống như không chịu khống chế, nàng rõ ràng là muốn trốn, bàn tay lại vô lực túm chặt lấy ghế sofa….
Tay của Bạch Lạc Hề từ hông nàng trượt xuống dưới, chậm rãi di chuyển xuống quần jean của nàng, len vào bên trong, kéo xuống khóa kéo….
Hô hấp của Hành Chi Nhược dồn dập, bấu lấy vai hắn, gắt gao ôm hắn, tay cũng trượt xuống lớp vải sơmi lạnh lẽo, vói vào bên trong….
Thân mình của Bạch Lạc Hề bỗng dưng cứng đờ, hắn hít sâu vào một hơi, tựa hồ nhận ra bản thân xúc động, không thỏa đáng, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng đặt vào lòng bàn tay hắn, vòng tay ôm siết lấy nàng, thật chặt.
“Thật xin lỗi.” Sự kích tình trong mắt hắn vẫn chưa tan đi, chỉ là đã tỉnh táo lại rất nhiều, “Anh không nên khẩn cấp như vậy.”
Hắn ôm nàng dậy, khép lại cổ áo, chậm rãi cài lại nút áo ở ngực nàng.
Khuôn mặt hoàn mỹ ghé lại gần, hôn lên hai má nàng.
Đôi mắt mang theo ý cười, tràn đầy ôn nhu, “Ngày kết hôn, anh muốn em chân chính thuộc về anh.”
Trong mắt của Hành Chi Nhược ngân ngấn ánh lệ, ôm chặt vai hắn.
Tim hắn đang đập rất nhanh. Thình Thịch.
Mặt cũng đỏ bừng, giống như đang cực lực khắc chế bản thân, người đàn ông này trân trọng nàng.
Đợi cho tình dục biến mất, đầu óc thanh tỉnh lại mới phát hiện canh cá trong phòng bếp đã muốn cạn sạch…. đáy nồi cũng bị cháy khét, hai người bất giác cảm thấy có chút buồn cười.
Vì thế nấu chút sủi cảo, tôm bóc vỏ cùng nấm hương, chấm với tương ớt, ăn cũng rất no bụng.
Chỉ có điều Bạch Lạc Hề vẫn luôn mang theo vẻ mặt xin lỗi, hận không thể đem sủi cảo cắt thành từng miếng nhỏ, từng chút một đút cho nàng mới an tâm, sợ nóng, sợ nước lạt, sợ nàng ăn không quen dạ dày lại bị đau.
Hắn thật sự cực sủng nàng….
Có thể nhìn thấy rõ ràng trong mắt hắn, ôn nhu cùng tình yêu nói không nên lời.
Hành Chi Nhược nở nụ cười, cảm giác thương cùng đau hòa trộn.
Hắn hẳn vẫn còn là xử nam đi.
Hắn không nghĩ cứ như vậy hoàn thành lần đầu tiên của bọn họ.
Hắn không để ý đến quá khứ của nàng, nhưng nàng để ý….
Thân thể của nàng….
Từng hoàn toàn thuộc về một người đàn ông.
“Chi Nhược….” Bạch Lạc Hề xoa tóc nàng rối tung, giọng điệu vô cùng thân thiết, ánh mắt của vẫn trong suốt thanh khiết, “Còn ngẩn người, bát đũa anh đã gọi người dọn sạch, anh em sắp trở về, anh đi trước.”
Ca! ?
Hành Chi Nhược run lên, chống lại ánh mắt nghi hoặc của hắn một lúc mới nhận ra hắn là đang nói Yêu Chi, bất giác có chút phì cười, “Anh ấy về anh trốn cái gì?”
“Anh ta vẫn xem anh không vừa mắt, nghĩ biện pháp ép anh….”
A….
Có sao, ít nhất Yêu Chi ở trước mặt nàng bản tính thích châm ngòi gây chuyện cũng đã giảm bớt rấn nhiều.
“Có lẽ là do…. anh mẫn cảm.” Bạch Lạc Hề mặc dù nói vậy, hành động vẫn lưu loát nhanh nhẹn như cũ, đứng dậy, đổi giày…. giống như đang tranh thủ từng giây từng phút.
Quả nhiên, hắn bên này vừa cảm giác cửa mở, Yêu Chi mộ thân kimônô khí chất phi phàm bước vào, “U…. tiểu tử, ta vừa về người lại vội vàng đi à.”
“Không phải, anh Yêu Chi, học việc hoàng gia còn có vài việc cần đi xử lý.”
Yêu Chi gật đầu, cười tủm tỉm kéo hắn, một tay chụp vào mông hắn, chuyển thành vuốt ve, đôi bích mâu tràn đầy vẻ trêu tức.
“Cùng đi uống rượu với ta.”
Vẻ mặt đó…. giống như muốn nói, tiểu tướng công, cùng gia tiêu khiển trong chốc lát.
Hành Chi Nhược trợn mắt há hốc mồm.
Có thể nói là đại khai nhãn giới.
Bạch Lạc Hề thân mình chấn động, ánh mắt trong suốt như nước suối nhìn nàng, vẻ mắt tràn đầy đáng thương.
Hành Chi Nhược đồng tình liếc hắn một cái, gật gật đầu.
Được ngầm đồng ý, Bạch Lạc Hề nhíu mày, gạt ra bàn tay hạnh kiểm xấu của Yêu Chi, cạch một tiếng, lập tức đóng cửa lại, nhanh như chớp lao vút đi….
Tòa thành thật im lặng.
“Yêu Chi, anh ấy là chồng sắp cưới của em, anh không nên đùa giỡn như thế.”
“Em xác định….” Yêu Chi kéo dài giọng, trong đôi bích mâu hàm chứa phức tạp cảm xúc mang theo ý cười, “Em thật muốn kết hôn với hắn, không hề hối hận?”
“Yêu Chi.”
“Em cũng không kêu anh là ca,” Yêu Chi cười có chút bất đắc dĩ, “Nhưng quan hệ huyết thống của chúng ta cũng không thể xóa bỏ.”
Hắn vuốt ve hai má nàng, cúi đầu nhìn xuống cổ áo nàng, “Thật hy vọng anh là người kia, em gọi là hắn là ca, lại…. không có quan hệ huyết thống.”
Hắn giống như nhìn thấy cái gì, bỗng nhiên nheo mắt lại, nhan sắc trong đôi bích mâu đột nhiên trở nên thâm trầm, quay cuồng, hỗn loạn đủ loại tình tố làm cho người ta hô hấp cứng lại, Hành Chi Nhược lập tức cúi đầu xuống, phát hiện thấy rõ ràng dấu vết hôn ngân ngay chỗ xương quai xanh, màu đỏ chói mắt, nàng đỏ mặt lên, cuống quít khép lại cổ áo, mỉm cười gượng gạo, “Cái đó….”
Cái đó, tổng không thể nói hai tuân theo công bình đãi ngộ, ngươi tới ta đi, lăn xuống thảm, thuận tiện hạ xuống hôn ngân.
“Anh không muốn biết, không cần phải nói.” Yêu Chi có vẻ cực kỳ mệt mỏi, từ từ nhắm lại hai mắt, xoa xoa huyệt thái dương, tư thế tuyệt đẹp, thanh âm mềm nhẹ, giống như hạ quyết tâm nói, “Gần nhất có tin tức của Hành Chi Thiên, em muốn nghe hay không.”
“Không muốn nghe.”
“Thật không….” Yêu Chi cúi đầu, đưa tay lên chạm vào eo của Hành Chi Nhược, dùng chút lực kéo nàng ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve, ý cười nhợt nhạt pha lẫn ưu thương hiện lên trong đôi bích mâu, “Em càng như thế anh càng muốn nói.”
Ngón tay trắng nõn thon dài của hắn chậm rãi lướt qua hai má nàng, lạnh lẽo đến tận xương, “Hắn bị tập đoàn Kỳ gia đuổi tận giết tuyệt em có biết không.”