br/> Làm cho những cái đĩa va chạm vào nhau kêu lanh canh, ly sữa đầy cũng bị tràn ra ngoài….
Người đang nằm trong chăn nhíu chặt mày, tựa như ngủ cực không an ổn, trở mình, lầm bầm gì đó.
Ánh mắt của Hành Chi Thiên ôn nhu như nước, hắn cúi người nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên tấm lưng mượt như lụa của nàng, sửa lại chăn cẩn thận che khuất người ở trong chăn, hắn không hề quay đầu lại, khẩu khí không tốt nói, “Ngươi đi ra ngoài.”
“Vâng, thiếu gia.” Người hầu cơ hồ chạy trối chết.
“Chi Nhược, rời giường.”
Hành Chi Thiên nghiêng người, cúi đầu miệng dán vào bên tai nàng thì thầm, “Nên ăn chút gì đi, đừng để bị đói.”
Nàng vẫn như trước nhắm chặt hai mắt, cả người cuộn tròn ở trong chăn không hề động đậy, im lặng…. không giống với bình thường.
Hành Chi Thiên do dự nhấc tay định chạm vào trán nàng, không cẩn thận lại chạm vào gối đầu, chiếc gối đã bị những giọt nước mắt lạnh lẽo làm ướt sũng, trái tim của hắn giống như bị vật gì đó đâm vào, đau đến mức làm người ta không thở được.
Mặt nàng có chút nóng, nhưng nhiệt độ trên trán vẫn bình thường, không giống như phát sốt.
“Chi Nhược, thật xin lỗi…. ngày hôm qua không nên….” ép buộc dữ dội như vậy.
Hành Chi Thiên nhẹ nhàng ôm nàng ngồi dậy, ép buộc nàng ngồi ở trên người mình, lóng ngóng dùng chăn bọc lấy người nàng, thanh âm của hắn cực nhẹ, giống như sợ làm cho nàng hoảng sợ, “Tỉnh tỉnh lại đi…. Đừng dọa anh, ăn một chút gì đi, đợi lát nữa anh sẽ gọi bác sĩ đến kiểm tra cho em.”
Lời nói của hắn còn chưa dứt, Hành Chi Nhược đã chậm rãi mở mắt ra, hoảng hốt, trong đôi mắt tràn ngập sương mù, làm cho người ta không nhìn thấy được rõ ràng, khó khăn lắm sương mù mới chậm rãi tan đi, con ngươi lại trống rỗng, không có thần thái.
“Chi Nhược.” Hành Chi Thiên sững sờ, nâng mặt nàng lên, nhìn chăm chăm vào mắt nàng, hoang mang, nhẹ nhàng hỏi, “Em có chỗ nào không khỏe, có phải người bị đau không, nói cho anh biết.”
Ánh mắt của nàng không có tiêu cự, tầm mắt ngơ ngác lướt qua mặt hắn, nhẹ nhàng gục đầu xuống tựa lên vai hắn, giống như đang nhìn về phía bức tường màu trắng ở phía sau, lại tựa hồ như không phải, vẻ mặt ngơ ngẩn.
Hành Chi Thiên cứng người, hắn cúi đầu xuống, ngón tay vuốt ve hai má nàng, thanh âm có chút run rẩy, “Em đang làm gì vậy, đừng dọa ca ca.”
Hai chữ “ca ca” vừa thốt ra khỏi môi, người đang nằm lòng hắn thân hình bắt đầu run lên, hắn cảm nhận được đầu vai ẩm ướt, những giọt lệ nóng bỏng thấm ướt vai áo hắn. Hắn buông lỏng tay, tầm mắt hạ xuống khuôn mặt nàng, nước mắt đã sớm ngập đầy trong mắt nàng, muốn dừng cũng không dừng lại được.
Trong lòng bỗng dưng mềm nhũn, hắn nhẹ nhàng dỗ dành, “Đừng khóc, chờ em lớn một chút chúng ta sẽ đính hôn, sau đó kết hôn, anh sẽ đối xử thật tốt với em, không ai có thể đối xử tốt với em hơn anh.”
Hắn xiết chặt tay, ôm nàng vào trong ngực, nghiêng người cầm lấy một miếng bánh mì xăng quýt, xé một miếng nhỏ, đặt ở trên môi nàng, làm bộ như không có chuyện gì, gượng cười nói, “Mau ăn một chút đi.”
Ngữ khí không có vẻ gì quá yếu đuối cùng nhượng bộ, cố ý làm ra vẻ như không chút để ý nhưng lại càng làm cho người ta không nhịn được trong lòng cảm thấy đau buốt.
Nhưng….
Hành Chi Nhược dường như không hề nghe thấy, miếng bánh mì đặt trên môi nàng, nàng vẫn bất động không có một chút biểu tình, không há miệng ra cũng không nhìn hắn.
Ngón tay của Hành Chi Thiên nắm chặt lấy miếng xăng quýt, tái nhợt.
Hắn thình lình bật dậy, cầm lấy điện thoại đặt ở đầu giường, gấp gáp ấn số, “Trần thẩm, thông báo cho bác sĩ tư, bảo hắn nhanh chóng lại đây.”
Hành Chi Nhược không có điểm tựa, vô lực ngã phịch xuống giường, đôi mắt ngấn lệ chợt lóe sáng nhưng chỉ trong chớp mắt liền biến mất.
Hành Chi Thiên quỳ một gối ở trên giường, hoảng loạn cầm lấy bộ quần áo sạch sẽ mà người hầu đã chuẩn bị sẵn, chuẩn bị giúp nàng mặc vào.
Bàn tay vừa mới chạm vào cánh tay nàng, cả người nàng liền run bắn lên, sợ hãi thụt lùi về sau, cuộn tròn cả thân hình lại.
“Chi Nhược, ngoan…. Bác sĩ sắp tới rồi, anh giúp em mặc quần áo vào.”
Nàng tựa như không muốn nhìn thấy hắn, trùm kín đầu ở trong chăn.
Ánh mắt của Hành Chi Thiên tràn đầy đau đớn cùng hối hận, hắn lặng lẽ nhích tới gần, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, dỗ dành, “Đừng dọa anh, bệnh tình của em đã sớm khỏi rồi, đừng đóng giả thành bộ dạng trước kia để làm anh sợ….”
Hắn thận trọng kéo nàng ra khỏi chăn, cầm lấy quần áo giúp nàng mặc vào, đang chuẩn bị cài nút áo, Hành Chi Nhược đột nhiên giãy giụa, ánh mắt hoảng loạn, nàng nức nở khóc, liều mạng nắm chặt lấy chăn phủ lên trên người, giống như đang cố che đậy thứ gì đó…. nhưng lại bất lực.
Ly sữa đặt trên giường bị đẩy ngã, sữa tràn ra thấm ướt tấm đệm, hai mắt cá chân đá loạn xạ, làm cho cả tấm drap trải giường nhăn nhúm lại…. hỗn loạn.
Hành Chi Thiên ôm chặt nàng, đôi mắt mang theo kiên nhẫn hòa lẫn với yêu đến khắc cốt ghi tâm, vẻ mặt của hắn đau xót đến cực hạn. Hắn mím môi, mặc kệ những vết thương do móng tay của nàng gây ra trên cánh tay hắn, cũng không để cho nàng làm bị thương chính mình….
“Em đang trả thù anh đúng không, là trả thù chuyện hôm qua anh đã làm với em…. Anh chiếm được thân thể của em, em lại hết một lần rồi lại một lần tổn thương trái tim của anh, nó đã vì em mà chảy máu đầm đìa….”
Nàng nức nở khóc, khóc đến ngạt thở.
Hành Chi Thiên xúc động, chạm tay vào mặt nàng, bàn tay có chút run rẩy, “Anh sẽ không buông tay, cho dù phải sống cả đời như thế này, anh cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.”
Hành Chi Nhược giống như phát điên, giãy giụa càng lúc càng dữ dội, hai cánh tay vung vẫy đánh đổ tất cả những thứ có thể chạm được.
Hành Chi Thiên ôm càng lúc càng chặt, cả người đều cứng ngắc, cứ như thế bất lực mà điên cuồng ôm lấy nàng….
Có một thứ chân ái gọi là buông tay,
Nhưng một khi đã buông tay rồi, vậy làm sao có thể thiên trường địa cửu.