“Tiểu thư bởi vì cảm xúc bị dao động quá lớn, tình huống không được lạc quan, tôi đã tiêm cho cô ấy một mũi thuốc an thần….” Vị bác sĩ trung niên một tay nâng gọng kiếng màu vàng, vẻ mặt bất đắc dĩ, thanh âm của hắn rất thấp giống như chỉ nói cho một mình Hành Chi Thiên nghe, “Bệnh tình của tiểu thư tôi không dám quả quyết, nhưng tình trạng rất giống với bốn năm trước, cần phải tiến hành điều trị tâm lý.”
Vẻ mặt của Hành Chi Thiên trầm tĩnh.
“Thiếu gia, với tình trạng hiện tại của tiểu thư, tôi đề nghị ngài nên thay hết đồ trong phòng bằng những thứ khó vỡ, để tránh cho tiểu thư làm bị thương chính mình.”
Bác sĩ vốn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt âm tình bất định của Hành Chi Thiên, lắc đầu liền không nói thêm lời nào, thu dọn đồ đạc, thở dài một hơi, sau đó theo Trần thẩm đi ra ngoài.
Hành Chi Thiên lẳng lặng đứng ở hành lang trống rỗng, suy nghĩ rối rắm, bàn tay đang vịn vào cánh cửa có chút do dự, cuối cùng mới hạ quyết tâm, đẩy cánh cửa mở ra.
Phòng ngủ nguyên bản sạch sẽ gọn gàng, giờ phút này giống như vừa trải qua một cơn bão, mọi thứ đều nát vụn, tán loạn, nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Bàn bị lật đổ, đồ vật cùng với những mảnh vỡ thủy tinh rải đầy trên đất, màn cửa sổ cũng bị kéo xuống, xé rách, chỗ duy nhất nhìn có vẻ sạch sẽ chính là trên giường.
Chăn nệm tuy có chút lộn xộn….
Nhưng mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn, quan trọng chính là có một người đang im lặng nằm ngủ trên đó.
Hắn thở dài, nín thở hướng phía giường đi tới, tuy đã rất cẩn thận tránh đi những mảnh vụn, nhưng dưới chân vẫn phát ra những tiếng sột soạt. Hắn giật mình sửng sốt, lập tức ngừng cước bộ, từ phía xa nhìn nàng, trong đôi mắt của hắn khắc sâu hòa trộn giữa tình yêu, đau xót, cùng với hối….
Nàng ngủ thật an bình, giống như không hề nhận thấy sự tồn tại của hắn.
“….Chi Nhược.” Tiếng thì thào phát ra từ môi của Hành Chi Thiên, ngơ ngác giống như mất hồn, hắn bước nhanh tới trước giường, quỳ gối trên mặt đất, thì thầm gọi tên nàng.
Trên khuôn mặt nàng vẫn còn lưu lại nước mắt, hai mắt khép hờ, mày cũng giãn ra, thật sự giống như đang ngủ say, chỉ có điều có lẽ bởi vì giãy giụa quá dữ dội, mái đen dài tản mác trên gối, hỗn độn bao lấy khuôn mặt, phối hợp với những giọt nước mắt giống như lê hoa càng tăng thêm vẻ mỹ lệ, mỹ đến làm cho lòng người ra sinh ra cảm giác yêu say đắm cùng sợ hãi… giống như nàng đã không hề lưu luyến bất cứ thứ gì của thế gian, đã sớm…. sớm….
Hành Chi Thiên hốt hoảng, hắn thẳng người dậy, ngón trỏ hơi cong lại, run rẩy dò thử hơi thở của nàng.
Hơi thở rất yếu nhưng ổn định.
Hắn thả lỏng người, thở ra một hơi nhẹ nhõm. “Chi Nhược,” hắn nhẹ nhàng đặt tay lên trán nàng, giúp nàng vén lại tóc, động tác cực kỳ dịu dàng, mang lại cho người ta cảm giác dịu êm, tim loạn nhịp, “Đã lớn như vậy mà vẫn còn ngang bướng như thế, trước đây em cũng thích đập bể đồ vật, bất quả chỉ chọn những thứ anh thích để đập, hiện tại em nhất định rất ức chế, thứ gì cũng đập nát, em nhất định đang rất giận anh đúng không.”
Nàng vẫn an tĩnh nằm nghiêng trên giường, vẻ mặt vẫn như trước, không có chút biểu tình.
Hành Chi Thiên than nhẹ một tiếng, kéo nàng ôm vào trong lòng, đứng dậy, bước nhanh hướng về phía hành lang.
Giống như bị quấy nhiễu hoặc là cảm thấy không thoải mái, kẻ đang nằm trong lòng hắn nhíu mày, hơi động đậy.
Hắn cứng người, điều chỉnh lại tư thế, thật cẩn thận, biết rõ nàng không nghe thấy vẫn thấp giọng dỗ, “Chỉ một chút thôi, anh mang em trở lại phòng của mình, gian phòng ngủ này hỗn loạn như vậy không thể tiếp tục ở.”
Phân lượng của thuốc an thần sợ là không nhỏ, nàng giật mình một cái theo bản năng, lầm bầm gì đó, rồi lại chìm vào mê man.
Hành Chi Thiên khẽ cười, cúi đầu xuống áp má vào má nàng, dịu dàng vuốt ve, đôi mắt của hắn êm ả như nước, nàng nằm trong lòng hắn, an tĩnh, không hề giãy giụa…. cũng không phản kháng, nhu thuận giống như lúc còn nhỏ. Ánh mắt của hắn rực sáng, nhìn chăm chăm vào nàng, cứ như ngây ngốc nhìn nàng, cúi mặt xuống, nhẹ nhàng chạm vào môi nàng, đột nhiên hắn sững người, hô hấp trở nên dồn dập, đôi môi của hai người chỉ cách nhau có một tấc, hắn gắng gượng dừng lại, chỉ hôn nhẹ vào hai má nàng.
“Kỳ thiếu gia, ngài không thể xông vào.”
“Kỳ thiếu gia, tiểu thư không có ở trong phòng này.”
Cửa bị đẩy ra.
Ngoài cửa, Trần thẩm có chút ngượng ngùng, đứng ngây ra không biết phải làm thế nào.
Kỳ Tú Minh vừa xông vào, bất giác sửng sốt cả người, hắn choáng váng nhìn trân trối vào hai kẻ ở trong phòng cùng với tình trạng hỗn độn, đầy đất toàn là mảnh vụn thủy tinh, một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Hành Chi Thiên ôm lấy em gái vẫn duy trì nguyên tư thế ban đầu, thậm chí môi vẫn còn đang dán vào má nàng.
“Ngươi đã làm gì đối với nàng?” Kỳ Tú Minh rống lên, tựa như muốn xông lên, thực tế thì hắn đã vọt tới trước, nhưng bị bọn người hầu ngăn lại.
Hành Chi Thiên cau mày, dùng ánh mắt ý bảo người hầu đem Hành Chi Nhược trở về phòng của nàng.
Tiếng động ầm ĩ như vậy, nàng vẫn an tĩnh ngủ giống như một đứa trẻ sơ sinh, phảng phất giống như một mọi việc phát sinh đều không hề liên quan đến nàng.
Kỳ Tú Minh cũng phát hiện ra tình trạng dị thường của nàng, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bị ôm đi, bọn người hầu đang kiềm chế hắn, hắn giờ phút này ngay cả giãy giụa còn không được.
“Chỉ có một buổi tối, ngươi như thế nào có thể làm cho nàng biến thành như vậy, ngươi làm sao có thể làm hại nàng thành như vậy, ngươi rốt cuộc đã làm gì Hành Chi Nhược?”
“Ngươi cũng biết nói nàng là Hành Chi Nhược, nàng là em gái của ta, chuyện nhà chúng ta không tới phiên người ngoài nhúng tay vào.” Hành Chi Thiên dõi theo bóng dáng của em gái rời đi, mãi cho tới khi người hầu biến mất ở cầu thang lầu hai, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, ra hiệu cho người hầu thả Kỳ Tú Minh ra.
Bọn người hầu đều thức thời rút lui.
Cả gian phòng vắng vẻ chỉ còn là hai người bọn họ, ầm một tiếng, Hành Chi Thiên ôm mặt, cả thân người đâm sầm vào tường, Ký Tú Minh tóm lấy cổ áo sơ mi của hắn, ngón tay trắng bệch, dùng hết toàn lực nhấc hắn lên, khuôn mặt tràn đầy ân hận, điềm tĩnh nói, “Ngươi có phải đã ra tay với nàng rồi hay không, ta nên sớm biết…. chuyện của bốn năm trước, ta chỉ không dám tùy tiện suy đoán, hẳn là….”
Hành Chi Thiên vung tay đẩy hắn ra, cau mày, dùng ngón tay quẹt nhẹ qua vết thương trên mặt, “Ngươi ở buổi biểu diễn gây ra chuyện lớn như vậy, chẳng phải chính là muốn xem thử phản ứng của ta sao, hiện tại chính ngươi cũng đã chứng kiến….”
“Ngươi quả thật không bằng cầm thú.” Kỳ Tú Minh nheo mắt lại, đôi mắt lóe sáng nguy hiểm, nắm chặt cổ áo của hắn, tay bởi vì dùng sức quá độ mà phát run, hai bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm, “Ngươi đừng quên, nàng là em gái ruột của ngươi.”
Hành Chi Thiên nạy hai bàn tay đang tóm chặt áo sơ mi của mình ra, dễ dàng đẩy Kỳ Tú Minh ra, hắn khom người nhặt lấy áo khoác ở trên giường, điềm tĩnh nói, “Lúc đó ngươi đã ngăn không được, hiện tại cũng đừng vọng tưởng xen vào, ta cùng nàng không có quan hệ huyết thống, không bao lâu nữa chúng ta sẽ kết hôn.” (Cesia: đó cuối cùng chính miệng bé cũng đã thừa nhận)
“Hành Chi Thiên….”
Hành Chi Thiên vừa bước tới trước cửa, cả người cứng lại, cước bộ cũng tạm dần.
“Đừng quên, trong lòng nàng ngươi vĩnh viễn chỉ là một ca ca.”
Hắn khép cửa lại, trước khi rời đi, còn mỉm cười nhẹ giọng nói, “Vậy thì sao, có thể ở cùng một chỗ với nàng như thế nào cũng không thành vấn đề.”
Cánh cửa lặng lẽ đóng lại.
Bỏ lại căn phòng bao trùm trong bầu không khí tịch mịch, Kỳ Tú Minh ngồi phịch xuống đất, bức rèm cửa bị xé nát không đủ để che khuất ánh mặt trời từ bên ngoài rọi vào, từng chùm tia sáng giống như một dòng thác trút ánh sáng xuống tấm nệm trắng ở trên giường.
Khăn trải giường thấm đẫm hương vị tình dục, đệm chăn hỗn độn…. phảng phất có thể thấy được dấu vết do tối hôm qua hai huynh muội lưu lại…. những mảnh thủy tinh vỡ vụn tản mác đầy trên mặt đất.
“Kỳ thiếu gia, thiếu gia nhà chúng tôi phân phó tôi tiễn ngài về, còn dặn dò về sau nếu không việc gì, đừng tới quấy rầy tiểu thư.”
Kỳ Tú Minh siết chặt tay, trên tai lộ ra chiếc hồng đinh, lại ảm đạm không có ánh sáng.
Tiếng ca yếu ớt, ai oán phát ra từ chiếc máy hát cổ…. tại sao anh không trở lại.
Bức rèm cửa sổ rườm rà màu tím tử la lan che kín ánh sáng từ bên ngoài, trên tấm đệm trắng tinh như tuyết đang ngồi một người, sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc, ngơ ngẩn chôn đầu giữa hai đầu gối, con ngươi tĩnh lặng lắng đọng như mặt nước ao tù, nàng khẽ ngâm nga theo lời bài hát xưa, triền miên, day dứt, tựa như đắm chìm trong thế giới của chính mình.
Hành Chi Thiên cau mày, hai tay bưng một chén cháo, đi đến chiếc máy hát, đang muốn tắt tiếng ca ai oán này đi, người ngồi trên giường liền có phản ứng, đôi mắt trong suốt như nước, mông lung ngập đầu sương mù lướt nhẹ qua mặt hắn, hắn nhất thời chỉ cảm thấy trên mặt tê dại, tâm cũng mềm đi.
Hành Chi Thiên ngượng ngập cười, rút tay về, thận trọng ngồi xuống bên giường, cầm thìa khuấy cháo, nhẹ giọng nói, “Chi Nhược, ăn một chút gì đi, đừng để bụng đói.”
Nàng mở mắt liếc nhìn hướng khác, vòng vo đầu tránh bàn tay đang cầm muỗng cháo đút vào miệng nàng, trong vô thức vẫn khe khẽ ngâm nga điệu ca quỷ dị.
Dỗ vài lần, cũng không thấy nàng để ý tới, Hành Chi Thiên không khỏi phát cáu, cầm lấy tay nàng hơi siết chặt, có chút tức giận nói, “Đã nhiều ngày như vậy, em làm loạn cũng đủ rồi, trước kia em chỉ đập phá đồ vật, cũng chưa bao giờ tuyệt thực.”
Nàng bị hắn rống, sợ hãi nhìn hắn, vung tay loạn xạ đẩy hắn ra, nức nở giãy giụa, muỗng cháo đặc bị hất đổ xuống giường, nàng cúi đầu xuống, thụi lùi về phía sau, vô thức vòng hai tay ôm lấy vai, ánh mắt né tránh hắn…. có vẻ cực kỳ sợ hãi.
Hành Chi Thiên cố nén đau xót, thấp giọng gọi, “Thực xin lỗi, anh không cố ý…. em không chịu ăn gì hết, anh thật sự rất lo lắng.”
Không nên cùng bệnh nhân tranh chấp,
Nàng…. chỉ là bị bệnh, rồi sẽ khỏe lại thôi.
Hắn chậm rãi đứng dậy, xốc lại chăn bị dơ, đột nhiên nhìn thấy một ít mảnh vụn…. rất giống mảnh vụn của bánh bích quy.
Giật mình sửng sốt một lúc lâu hắn mới hồi lại thần.
Đôi chân trắng nõn cơ hồ hơi động đậy, tựa như không che giấu được sự bất an của chủ nhân…. drap trải giường bị nàng làm lộn xộn, theo đó cũng quét sạch những mảnh vụn, nhìn thế nào cũng thấy như đang giấu giếm dấu vết.
Cửa bị đẩy ra một khe hở, Trần thẩm đứng ở bên ngoài, vặn vẹo hai bàn tay, ngập ngừng nói, “Thiếu gia, bên ngoài có hai đồng học nói là đến thăm tiểu thư.”
Hành Chi Thiên nhíu mày, đang cầm bát cháo ngồi ở đầu giường, hơi có chút hoảng thần, tiếng hát trầm bổng, du dương trong phòng ngủ làm cho hắn tâm phiền ý loạn, “Là người nào?”
“Một người tên là Mạch Connie, một người tên là Bạch Lạc Hề.”
Một tiếng than nhẹ từ góc tường truyền đến.
Hành Chi Thiên ngoảnh đầu lại, nhìn thấy em gái rụt ở đầu giường tựa người vào góc tường, đôi con ngươi trong suốt như thủy, ngẩng đầu, không nháy mắt nhìn chằm chằm vào Trầ