Cuối tuần, Thuần Khiết dọn dẹp nhà cửa giống như mọi ngày.
Đang giữa mùa chuyển giao giữa xuân và hạ, nhân tiện cô sắp xếp một chút quần áo và đồ đạc trong tủ quần áo. Kết quả phát hiện một chùm chìa khóa trong ngăn kéo cuối cùng. Trác Việt đã từng đưa nó cho cô. Chùm chìa khóa của căn nhà anh ta muốn cô dọn đến ở, nhưng cô không chịu. Trác Việt biết từ trước tới nay cô rất có chủ kiến nên cũng không ép cô.
Họ yêu nhau gần hai năm nhưng chưa hề nhắc đến chuyện gặp bố mẹ hai bên. Cô cũng không vội. Ngay từ đầu anh ta đã nói, trước ba mươi tuổi không nghĩ đến chuyện lập gia đình.
Bố anh ta bắt đầu gây dựng cơ nghiệp từ hai bàn tay trắng, nên ông ta luôn hi vọng con trai có một cô bạn gái môn đăng hộ đối. Còn cô thì xuất thân bình thường, e rằngkhó có thể khiến bố mẹ anh ta hài lòng. Có điều bản thân anh ta thì khá vừa ý. Cô tự lập, không đeo bám, gần như không cần anh ta bận tâm. Khuyết điểm lớn nhất có lẽ là công việc quá bận rộn, không thể chú ý đến nhu cầu sinh lí của anh ta.
Cô lại nhớ lại ngày hôm ấy. Anh ta nói với bố mình rằng cô là người bạn anh ta quen hồi còn ở Anh. Cách nói giống như người qua đường ấy đã để lại cái gai trong lòng cô ngay từ lúc đó.
Tạm thời không định kết hôn và thừa nhận bạn gái của mình là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Anh ta phủ nhận cô trước mặt người nhà chứng tỏ anh ta không đủ yêu cô. Mặc dù cô cũng chưa từng nghĩ tới chuyện hôn nhân. Nhưng cô là người có lòng tự trọng cao, quyết không chịu để mình rơi vào thế bị động. Cũng đã đến lúc cô trả lại chùm chìa khóa này rồi.
Cô để chùm chìa khóa vào trong phong bì, sẵn sàng trả lại cho chủ của chúng.
Sau khi đưa ra quyết định này, cô ngồi trước cửa sổ, châm một điếu thuốc, định tư lự một chút. Nhưng vẫn chưa bắt đầu thì đã bị tiếng kêu của ấm siêu tốc trong bếp làm gián đoạn. Cô vội vàng chạy đi rút phích điện, pha cho mình một tách cafe, bưng ra ban công uống, ôn lại chuyện xưa. Đáng tiếc vẫn không thành công. Bởi vì bỗng nhiên cô phát hiện chú chim tương tư trên ban công hình như sắp không trụ được nữa. Chú chim với bộ lông đẹp đẽ nằm trong lồng, nhìn cô với đôi mắt đáng thương, giống như một sự chỉ trích không lời.
Thuần Khiết vô cùng ngạc nhiên, bất chợt nhớ ra hình như đã hai, ba ngày không cho nó thức ăn và nước uống.
Cô vội vàng mở tài liệu mà Phong Bính Thần gửi. Sau khi xem xong, cô xách lồng chim vào phòng, cho nó nước và thức ăn. Nhưng nó vẫn nằm im không nhúc nhích. Cô không biết làm thế nào, đành phải gọi điện cho Phong Bính Thần.
“Cô cho nó ăn cái gì?”. Anh ta hỏi trong điện thoại, giọng nói không mấy vui vẻ.
“Thật ngại quá! Hai ngày hôm nay tôi bận nên không để ý tới nó, hì hì...”. Tiếng cười của cô nghe rất yếu ớt, gượng gạo.
Thuần Khiết nghe giọng anh ta có vẻ khá nghiêm túc, càng cảm thấy ngại hơn. Người ta giúp cô hết lần này đến lần khác, còn cô ngoài một bữa cơm văn phòng, thì không hề có một sự cảm ơn thực lòng nào. Bây giờ lại để con chim anh ta tặng chết đói. Đúng là không nên một chút nào!
Cô vội vàng đứng trước lồng chim cầu nguyện, cầu cho nó sống đến trăm tuổi.
Hai mươi phút sau, Phong Bính Thần đến trước tòa nhà cô ở.
Thuần Khiết xuống dưới đón anh ta, thấy anh ta xách một chiếc túi bảo vệ môi trường, mặc bộ quần áo màu trắng, đeo kính râm, khuôn mặt không chút biếu cảm, dáng vẻ còn ngầu hơn cả ngôi sao quốc tế. Người ra vào đều không kìm được liếc nhìn anh ta.
Người bình thường mà được chú ý như vậy thì đều có chút bồn chồn bất an. Nhưng anh ta vô cùng điềm tĩnh, coi như không có chuyện gì. Rõ ràng là đã quá quen thuộc với sự chú ý này. Ngược lại Thuần Khiết có chút bối rối, tươi cười kiếm chuyện làm quà: “Trong cái này đựng gì vậy?”.
“Hoa quả”.
“Ấy, như thế sao được”. Thuần Khiết vừa ngạc nhiênvừa vui mừng, tươi cười nói: “Anh đến đây là tôi đã cảm kích lắm rồi, lại còn mua nhiều hoa quả thế này. Thật là...”.
“Không phải mua cho cô!”. Phong Bính Thần ngắt lời cô không chút khách khí: “Tôi mua cho chim ăn”.
“Ặc...”. Thuần Khiết không còn gì để nói.
Bình thường anh ta lúc nào cũng lịch sự, nho nhã, nhẹ nhàng. Bỗng nhiên biến thành người khô cứng cô lại có chút sợ hãi. Cô vừa mở cửa vừa nói: “Tóm lại vẫn cảm ơn anh...”.
Phong Bính Thần cũng không nói gì, vào nhà là hỏi chim tương tư. Thuần Khiết vội chỉ vào bếp. Anh ta đi vào bếp, bỏ kính râm đặt xuống bệ bếp, lấy chú chim ra khỏi lồng rồi quan sát, bón cho nó chút nước, sau đó mở túi lấy một quả táo, rửa táo, thái hai miếng bón cho nó ăn. Thuần Khiết đứng cạnh quan sát, cảm giác mình đúng là người thừa.
Sau khi làm xong tất cả, anh ta rửa tay rồi hỏi: “Giường đâu?”.
Thuần Khiết không biết vì sao anh ta lại hỏi như vậy, giơ tay chỉ về phía phòng ngủ sau lưng. Anh ta lập tức đi vào, lao ngay lên giường rồi nghiêm túc nói với cô: “Mộttiếng sau, nếu chim có gì bất thường thì gọi tôi dậy”.
Nói rồi anh ta quay người, ôm chiếc gối hoa của cô và nhắm mắt. Giày thể thao cũng không cởi mà gác lên ga trải giường vừa mới giặt của cô. Mặc dù đế giày rất sạch nhưng Thuần Khiết vẫn rất đau lòng. Anh ta còn nằm đè lên vài chiếc quần áo của cô - Lúc nãy dọn dẹp phòng ngủ được một nửa, sau khi phát hiện chùm chìa khóa kia thì bị gián đoạn, vẫn chưa kịp cất vào tủ. Cô nhìn lại phòng ngủ của mình: mấy đôi giày giao mùa, gạt tàn thuốc lá cạnh máy tính, tất, tạp chí và sách vứt lộn xộn, thùng rác đầy tràn...
Trời ơi, đúng là một mớ bòng bong.
Thuần Khiết hốt hoảng, vội vàng ném mấy đôi giày vào tủ quần áo, nhanh tay nhanh chân xếp đống tạp chí và sách báo lên giá sách, nhanh chóng di chuyển gạt tàn và tất, nhân tiện mang thùng rác đi. Sau đó lại quay lại, ngồi xuống cạnh giường, từ từ kéo mấy chiếc quần áo bị anh ta nằm đè lên. Nhưng anh ta ngủ quá say, không có chút phản ứng nào. Cô đã thử hai lần mà không thành công, đành phải từ bỏ. Có điều đôi chân của anh ta thật là dài.
Thuần Khiết ngồi xuống sàn nhà, ngây người nhìn Phong Bính Thần hai phút rồi dậy dọn dẹp phòng khách và phòng bếp. Cô phát hiện chim tương tư đã bay lên giá, hình như đã có chút tinh thần. Cô thở phào nhẹ nhõm, cắt hai miếng táo bón cho nó. Sau đó đổ bỏ tách cafe lúc nãy mới uống được một nửa trên ban công, pha một tách khác.
Uống xong cô lại đi vào phòng ngủ. Phong Bính Thần vẫn đang say giấc. Cô lại nhìn đồng hồ, sắpười một giờ rồi. Cô không ăn sáng, cảm giác bụng hơi đói, lại ngại không muốn đi ăn trưa một mình. Nghĩ một lúc, cô liền lấy ví tiền ra siêu thị gần nhà mua chút thức ăn về tự chế biến.
Nhưng đợi đến khi cô nấu xong bữa trưa, “người đẹp ngủ trên giường” vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy, không biết có phải đang đợi nụ hôn của hoàng tử hay không? Chỉ có điều cho dù cô có đủ kiên nhẫn chờ anh ta ngủ dậy thì dạ dày của cô cũng không đồng ý. Thế là cô quyết định ăn trước.
Ăn xong lại đi xem chim tương tư. Nó đã bắt đầu nhảy nhót tưng bừng.
Cuối cùng cô cũng yên tâm hơn. Lúc này đã là hai giờ hai mươi phút chiều, Phong Bính Thần vẫn ngủ như một con heo. Cô đành phải lấy cuốn sách nằm trên ghế sofa đọc. Vừa đọc được hai trang đã không kìm được ngáp dài...
Đến bốn giờ chiều. Cuối cùng “người đẹp ngủ trên giường” đã dậy. Khoảnh khắc mở mắt, anh không biết mình đang ở đâu. Chiếc gối trên tay thêu hai bông hoa mẫu đơn rất to, cánh hoa rực rỡ, lá xanh mướt, lại còn tỏa ra hương thơm nhè nhẹ của một loại dầu gội nào đó. Anh còn nghi ngờ đó là hương thơm của bông hoa này.
Liếc nhìn xung quanh, giá sách, bàn máy tính, chiếc laptop màu bạc cũ kĩ, tủ quần áo dán tấm áp phích to đùng, còn có... Á, lưng mỏi nhừ, hình như nằm đè lên thứ gì đó. Anh rên rỉ một tiếng, khẽ nâng người lên, giơ tay kéo mấy thứ ở dưới ra xem. Một chiếc áo lót viền ren màu đen.
Lần này thì anh hoàn toàn tỉnh táo, trợn tròn mắt nhìn chiếc áo lót đó rồi phì cười, bĩu môi và nói: “Thật không nhìn ra dáng người như cô ta mà lại có thể mặc áo lót cúp B”.
Nói rồi anh vươn vai, xoay người ngồi dậy. Nhưng vẫn thấy người đau ê ẩm, không kìm được kêu than: “Chết tiệt, giường thế này thì làm sao ngủ được...”. Chưa nói hết câu, bỗng nhiên phát hiện quần áo trên giường đã bị mình làm cho nhăn nhúm hết cả. Có hai chiếc là hàng hiệu.
Anh vừa lẩm bẩm vừa ra khỏi phòng ngủ thì thấy Thuần Khiết nằm ngủ trên ghế sofa, cuốn sách che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi lông mày thanh tú, tay phải buôngxuống sàn nhà, một chiếc dép đã rơi xuống.
Anh nhìn mà không nhịn được cười. Nhìn sang chiếc bàn bên cạnh thì thấy còn có mấy đĩa thức ăn và một đôi bát đũa sạch. Lúc ấy anh mới thấy đói bụng, lại gần nhìn, thấy có cần tây xào thịt, ớt xanh xào mộc nhĩ, trứng xào dưa, nhìn màu có vẻ rất ngon. Anh cầm đũa gắp một miếng cần tây bỏ vào miệng, vừa nhai được hai cái lập tức nhổ ra ngay. Chần chừ một lúc rồi lại gắp một miếng ớt xanh. Kết quả là cay xé miệng, không kìm được xuýt xoa một tiếng, buông đũa chạy vào bếp tìm nước uống.
Phòng bếp sạch sẽ một cách quá đáng, trên bệ bếp chỉ có một cốc cafe, bên trong còn một nửa cốc đã nguội. Anh cay đến nỗi miệng lưỡi nóng rát, cũng không nghĩ nhiều mà bưng lên uống luôn, uống xong vẫn không thấy hết cay, lập tức mở tủ lạnh. Kết quả là tủ lạnh còn sạch sẽ hơn phòng bếp.
Động tác của anh đã khiến Thuần Khiết thức giấc.
Cô ngồi dậy, dụi mắt và hỏi: “Anh đang tìm gì vậy?”.
Phong Bính Thần cay đến nỗi kêu ầm lên: “Nước, thường ngày cô không uống nước à?”.
Thuần Khiết đi dép, vào bếp xách ấm nước trên bếp điện đưa cho anh ta: “Đây”. Phong Bính Thần vội lấy cốc uống cafe đưa cho cô. Thuần Khiết vừa nhìn, vội nói: “Đây là cốc của tôi. Để tôi lấy cốc khác cho anh”.
Phong Bính Thần giằng lấy ấm nước trên tay cô: “Đừng phiền phức nữa! Tôi sắp chết vì cay rồi...”. Nói rồi anh ta liền rót một cốc đầy, ngửa cổ uống ừng ực.
Thuần Khiết quay sang nhìn thức ăn trên bàn: “Anh ăn ớt?”.
Phong Bính Thần đặt cốc xuống, đưa tay lên lau miệng: “Trời ơi, sao cô có thể nuốt nổi thứ đó?”.
“Rõ ràng là nhân phẩm của anh không tốt. Tôi đâu có thấy cay”. Cô nói rồi bước lại, nhìn thấy miếng cần tây trên bàn, không kìm được bật cười: “Xem ra thức ăn tôi nấu không hợp khẩu vị của anh...”.
Phong Bính Thần đưa mắt nhìn theo, nhìn thấy cọng cần tây mình nhai dở, mỉm cười ngượng ngùng: “Tôi không quen mùi vị ấy lắm...”.
“Không sao”. Thuần Khiết dọn thức ăn thừa vào bếp. Vừa dọn vừa nói: “Anh ngủ một giấc năm, sáu tiếng liền, tối qua không ngủ sao?”.
“Tối qua cùng với đám Phương Quân Hạo chơi ở Hồng Tụ Phường đến gần sáng...”. “Không phải chứ, ngày nào anh cũng đi bar à?”.
“Nói như kiểu ngày nào tôi cũng sống trong bia rượu vậy”. Phong Bính Thần gườm gườm nhìn cô với ánh mắt không mấy vui vẻ: “Sáng nay tôi vừa mới ngủ thì bị điện thoại của cô đánh thức. Cô có biết là từ trước tới nay không ai...”. Bồng nhiên anh dừng lại không nói tiếp nữa, chuyển chủ đề: “Đúng rồi, chim tương tư khá hơn chút nào chưa?”.
Thuần Khiết vội nói: “À, đã khá hơn rồi. Vì thế tôi mới không gọi anh...”.
Thế là Phong Bính Thần ra ban công chơi với chim.
Thuần Khiết rửa bát rồi lau tay và hỏi: “Anh đói rồi chứ? Hay là xuống dưới ăn chút gì?”.