ngủ lấy túi, nhìn thấy quần áo và đồ lót trên giường, biết là đã bị anh ta nhìn thấy rồi nên không ai oán nữa, nhanh chóng nhét chúng vào tủ, sau đó xách túi ra ngoài, suy nghĩ xem đưa anh ta đi đâu ăn. Một người như anh ta chắc chắn không thể đến những nhà hàng>Phong Bính Thần nói cho cô nghe về cách nuôi chim, nói một hồi nhưng thấy cô không chú ý nghe, liền hỏi: “Côđang nghe đấy chứ?”.
Thuần Khiết mỉm cười ái ngại: “Tôi đang nghĩ nên đưa anh đi đâu ăn?”.
“Tôi khó chiều lắm sao?”.
“Đúng vậy”.
“Vậy thì ăn gì cũng được, ừm, chỗ kia được rồi”. Nói rồi anh chỉ về phía đối diện.
Thuần Khiết nhìn sang thì thấy đó là một quán ăn nhỏ mà bình thường cô không bao giờ vào. Cô cười và nói: “Quán đó tôi ăn không sao. Anh mà ăn chắc chắn sẽ bị đau bụng. Đi thôi, tôi biết phía trước có một hàng...”.
Phong Bính Thần tỏ ra rất nghe lời.
Hai người vào nhà hàng, gọi vài món ăn thanh đạm. Đang ăn thì điện thoại của Phong Bính Thần đổ chuông. Người gọi tới là Phương Quân Hạo, hỏi anh ta đã ngủ dậy chưa, buổi tối có một buổi tiệc muốn đưa anh ta đi cùng.
Anh ta cười nói: “Cậu trở thành nhà xã giao từ bao giờ vậy?”.
“Tất cả đều là sắp xếp cho cậu, sợ cậu lần đầu đến đây, thấy nhàm chán”.
“Có thể đưa bạn đến không?”. “Cậu còn có bạn?”. Phương Quân Hạo sững người: “Không vấn đề, đưa cô ấy đến đi”.
Phong Bính Thần cúp máy, sau đó hỏi Thuần Khiết buổi tối có bận không.
Thuần Khiết nghe anh ta nói chuyện điện thoại đã phần nào hiểu được tình hình. Nhưng cô không muốn đi. Họ là người ở hai thế giới, hai nhịp sống hoàn toàn khác nhau. Cô không thích hợp với thế giới đó, cũng không chuẩn bị để người khác bước vào thế giới của mình. Thế nên cô khéo léo từ chối. Mặc dù Phong Bính Thần thấy hơi ngạc nhiên nhưng cũng không ép cô.
Ăn cơm xong anh ta bắt xe đi dự tiệc. Thuần Khiết tự đi về nhà.
Cô đang chuẩn bị kết thúc một mối tình, trở về với cuộc sống độc thân, tận hưởng quãng thời gian nhàn rỗi, tạm thời không có ý định yêu đương. Quả thực Phong Bính Thần là một người đàn ông ưu tú, anh tuấn, gợi cảm. Nhưng cách cô một trời một vực, cô chỉ có thể nhìn từ xa.
Thứ hai, phòng biên tập nhận được thư chuyển phát nhanh Phương Quân Hạo gửi tới. Vừa mở ra xem, cả văn phòng đều ngạc nhiên ồ lên.
Tiêu Ức Sơn vốn đã điển trai, lại được nhiếp ảnh nổitiếng như Steven chụp hình, trông càng chói sáng. Người trong ảnh mặc áo sơ mi đen khuy bạc, để lộ cơ ngực, quàng một chiếc khăn màu hồng, gợi cảm nhưng không mất đi vẻ mạnh mẽ. Anh có một đôi mắt đen và sâu đến mê hồn, giống như có thể xuyên qua trang giấy nhìn thẳng vào bạn, đẹp đến nỗi khiến người ta hồn bay phách lạc.
Mọ người đều nhìn tới mức nín thở. Một lúc sau, Tô San khẽ thốt lên một tiếng: “Chúng ta nên dùng anh ta làm trang bìa mới đúng, lượng phát hành chắc chắn sẽ tăng ngay lập tức...”.
Lisa gật đầu đồng ý: “Tiêu Ức Sơn và Steven, một sự kết họp danh bất hư truyền. Chắc chắn kì này sẽ bán chạy...”.
Thuần Khiết lại có những suy tư khác. Từ sự trưởng thành của Tiêu Ức Sơn có thể đối chiếu với bản thân mình một cách dễ dàng nhất.
Thời gian như nước trôi. Đã năm năm trôi qua, Tiêu Ức Sơn bây giờ đã không còn vẻ non nót mà mang một vẻ đẹp trưởng thành được năm tháng gột rửa. vẻ đẹp thời niên thiếu là giấy trắng sông xanh, có thể nhìn thấy đáy. Nhưng cuốn hút chính ở vẻ trong sáng đó. Bây giờ trải qua những sóng gió trong cuộc đời, thêm vào đó là những kinh nghiệm sống nên đã có những nét đặc biệt của riêng mình. Nhìn ảnh của anh ta, cô không kìm được nhớ lại những tin đồn trước đây. Không biết rốt cuộc là cô gái như thế nào mà lại nhẫn tâm bỏ rơi Tiêu Ức Sơn. Có rất nhiều ngôi sao dính tin đồn với anh ta nhưng anh ta chưa bao giờ thừa nhận. Đến nỗi mà khi bồng nhiên xuất hiện tin đồn tình cảm đổ vỡ, hàng triệu fan ngạc nhiên, có báo lấp lửng nói là cô gái xinh đẹp nào đó, ngôi sao nào đó. Cuối cùng vẫn chưa được chứng thực.
Thỉnh thoảng mọi người trong phòng cũng bàn tán, Lisa xúi giục cô đi thăm dò Tiêu Ức Sơn. Cô ấy ngây thơ như vậy, Thuần Khiết nghe mà chỉ muốn cười. Hồi còn là bạn học, quan hệ giữa họ cũng không thân thiết, lại cách mười năm, đã có quá nhiều thay đổi, làm gì có đủ thâm tình mà hỏi chuyện riêng tư như vậy.
Nào ngờ mấy hôm sau, bồng nhiên Tiêu Ức Sơn gọi điện hẹn cô đi ăn.
Địa điểm đặt ở khu ăn uống của Thần Dương Resort.
Thần Dương Resort là thánh địa vui chơi, giải trí, nằm bên hồ Thần Dương phía nam thành phố, do các kiến trúc sư nổi tiếng thiết kế với cảnh đẹp thơ mộng. Khu ăn uống nổi tiếng với các đầu bếp nổi tiếng. Những người thường hay lui tới đây đều là những người nổi tiếng.
Vì cô đi lại bất tiện, Tiêu Ức Sơn lái xe đến đón cô. Anh ta mặc một bộ quần áo bình thường với áo khoác màu đen, mỉm cười xuống xe mở cửa cho cô, tỏ ra vô cùng phong độ, khác xa với anh chàng lạnh lùng trong kí ức của cô.
Cô không biết nói gì, buột miệng hỏi: “về khi nào vậy?”.
“Về mấy hôm rồi, có chút việc lặt vặt phải xử lí, xin lỗi không liên lạc với cậu sớm”.
Thuần Khiết có chút ngượng ngùng. Chẳng qua cô chỉ hỏi thế thôi, lời xin lỗi của anh ta lại khiến cô thấy xấu hổ.
Anh ta vốn lạnh lùng ít nói. Từ hồi đi học đã như vậy rồi. Hai người ngồi cùng bàn nửa tháng mà không nói với nhau câu nào. Mọi người đều nói rất . Thực ra có gì không hiểu chứ, cô mê đắm sắc đẹp của anh ta nhưng lại không thể thuyết phục trái tim kiêu ngạo của một thiếu nữ.
Tiêu Ức Sơn quay sang nhìn cô, bồng nhiên cười và nói: “Cậu vẫn giống ngày trước”.
Thuần Khiết sững người: “Gì cơ?”
Tiêu Ức Sơn nhếch mép cười: “Rõ ràng có điều muốn nói nhưng lại không nói, vừa bướng vừa kiêu”.
Thuần Khiết ngạc nhiên nhưng tỏ ra rất thản nhiên, mỉm cười nói: “Cậu nghĩ mình như vậy sao?”. Tiêu Ức Sơn thở dài, cười: “Lẽ nào không phải sao? Mình quên không nộp bài tập toán. Cậu thà đợi mình đi rồi lục tìm trên bàn chứ không chủ động nói với mình. Bởi vì cậu kiên quyết không nói chuyện với mình. Mình cũng đâu làm gì có lỗi với cậu...”
Hai má Thuần Khiết đỏ ửng, gượng cười và nói: “Cậu cũng không nói chuyện với mình”.
Tiêu Ức Sơn lườm cô rồi lại nhìn ra đường: “Này, lúc ấy mình là học sinh mới chuyển đến. Vừa mới đến một môi trường mới, chuẩn bị bắt đầu cuộc sống mới, kết quả lại gặp một cô bạn cùng bàn vô cùng băng giá. Suốt một năm trời phải nhìn vẻ mặt lạnh lùng...”.
Thuần Khiết biết anh ta đang nói đùa nên cũng hỏi lại: “Vậy hôm nay cậu đến để trả thù à?”.
Tiêu Ức Sơn cười: “Đâu dám!”.
Thuần Khiết nghĩ một lúc, cảm thấy cần phải biện minh cho mình, liền nói: “Cậu thì không lạnh lùng chắc, không thích nói chuyện, suốt ngày cau có, ai dám nói chuyện với cậu... Hơn nữa người ta không nói chuyện với mình thì vì sao mình phải nói chuyện”.
“Đó là vì mình xấu hổ mà...”.
Thuần Khiết suýt sặc: “Đúng là khó mà tưởng tượngđược. Cậu được vạn người mê. về lí mà nói thì lẽ ra không nên xấu hổ. Có điều bây giờ mình nghĩ, có thể cũng là sự thật. Những cô gái bị cậu làm tổn thương nếu mà biết được nguyên nhân này thì chắc chắn sẽ ộc máu...”.
Tiêu Ức Sơn mỉm cười.
Hồi niên thiếu quả thực có những ngày anh bị sự cuồng nhiệt của các cô gái đó làm cho sợ hãi. Dĩ nhiên không thể phủ nhận cũng có những lúc cảm thấy rất vui. Nhưng trước sự cuồng nhiệt ấy, anh thực sự không biết phải ứng phó thế nào, thậm chí có chút bối rối, hoảng hốt, chỉ có thể đáp lại bằng sự im lặng. Đến khi gặp Thuần Khiết, lúc đầu anh không dám tin có người có thể coi thường mình. Anh đánh cược với mình. Ba ngày, nội trong ba ngày cô ta sẽ bắt chuyện với mình. Nhưng cô ta không nói gì, thế nên anh cũng không bận tâm. Hai tuần sau, giáo viên bố trí bài tập ngoại khóa. Cuối cùng cơ hội trả thù cũng đến. Cô ta hỏi anh có ý kiến gì không. Anh chê tẻ nhạt, sau đó đứng dậy bỏ đi.
Bây giờ nghĩ lại đúng là nực cười, ấu trĩ.
Thuần Khiết liếc nhìn anh. Khuôn mặt đẹp như tranh, không thể chê vào đâu được. Một người điển trai lôi cuốn, khiến mọi người điên đảo như vậy, ngay từ khi sinh ra đã được định trước sẽ trở thành ngôi sao. Cách bài trí phòng ăn ở Thần Dương Resort vô cùng tao nhã. Một chiếc đình nhỏ theo kiểu Giang Nam, bàn ăn đặt giữa đình, dưới chân là hồ nước nhỏ với hòn giả sơn, có vài chú cá, mô phỏng tiếng nước chảy róc rách, quây hai bức bình phong mẫu đơn đen trắng theo phong cách thủy mặc, cảm giác như đang ở Giang Nam sông nước.
Tiêu Ức Sơn gọi hai món ăn nổi tiếng ở đây và một bát canh. Sau đó đưa menu cho Thuần Khiết. Thuần Khiết gọi hai món thanh đạm. Chỉ cần nhìn anh cô đã thấy rất mãn nguyện rồi. Anh chính là món ăn ngon nhất.
Mặc dù nói là bạn bè gặp mặt ăn bữa cơm nhưng Thuần Khiết vẫn có chút gò bó. Quả thực anh chàng ngồi trước mặt quá chói lóa, là người tình trong mộng của biết bao cô gái, đẹp tới nỗi khiến người ta bất an. Nhưng hồi còn đi học khó tránh khỏi có vài chuyện đáng xấu hổ, vài giáo viên đáng ghét và những bạn học gây cười. Khi họ nói những chuyện đó, không khí cũng dần trở nên sôi nổi hơn.
“Mình nhớ cậu học tự nhiên, sao lại làm biên tập?”. Anh lấy chiếc khăn trắng muốt lau miệng rồi hỏi.
“Sao cậu nhớ mình học cái gì? Hồi ấy cậu đã thôi học rồi”.
“Nhưng mình vẫn có anh em ở đó mà...”.
“Vậy à”. Thuần Khiết mỉm cười, cố tình nói với giọng điệu than thở: “Cuộc sống khó khăn, có công việc là tốt rồi, ai còn bận tâm xem có đúng chuyên môn không. Còn cậu? Cảm giác làm ngôi sao lớn thế nào?”.
“Cậu biết đấy, đồng tiền xu luôn có hai mặt, mặt tốt mặt xấu”.
“Sao cơ?”. Thuần Khiết yên lặng lắng nghe.
“Tốt thì không cần nói nữa, mọi người đều biết. Tệ là ở chỗ có những thông tin tiêu cực, những mặt không hoàn mĩ, những chuyện bản thân cậu muốn cố gắng quên đi nhưng báo chí và mọi người sẽ giúp cậu nhớ như in. Muốn sống thoải mái một chút cũng rất khó...”.
“Điểm này quả thực rất tệ. Cảm giác hạnh phúc của con người có được phần lớn là do khả năng tái tạo kí ức của chúng ta”.
“Mình không có cái quyền này, trừ phi uống rượu”. Anh cười, nâng cốc nước hoa quả nhấp một ngụm.
Thuần Khiết cảm thấy từng động tác, cử chỉ của anh đều đầy sức hút, không biết là có được diễn tập hay không. Nhưng ai thèm bận tâm đến điều đó cơ chứ, dù sao cũng rất thích mắt. Cô nghĩ một lúc rồi hỏi: “Mấy năm nay cậu làm gì?”.
“Chẳng có việc gì, đi khắp nơi, du lịch, dĩ nhiên cũng học một vài thứ”.“Về phương diện nào?”.
“Về âm nhạc. Cậu biết đấy mình được biết đến qua cuộc thi hát, rất nhiều người coi thường”.
Thuần Khiết ngạc nhiên: “Cậu hot thế mà cũng có người coi thường sao?”.
Anh cười: “Nếu mình không hot thì đã bị giẫm bẹp từ lâu rồi. Nghề này rất tàn khốc”.
Thuần Khiết không biết nói gì.
Bồng nhiên anh nói: “Tạp chí kì này của bọn cậu minh xem rồi. Mình rất thích những bức ảnh của Steven...”.
“Mình cũng rất thích”. Nói xong Thuần Khiết cảm thấy có chút không thỏa đáng nên bố sung một câu: “Steven không hổ là nhiếp ảnh gia nổi tiếng”. Ý nói là cô thích nhiếp ảnh gia chứ không phải người được chụp.