Lại là mùa xuân về hoa nở thơm ngát muôn nơi, Khương Đông Ly mất tích cũng đã nửa năm.
Nửa năm qua, không khí bên trong Đa La Duệ vương phủ luôn trầm mặc, việc Khương Đông Ly mất tích là chuyện người trong phủ không thể đụng vào, cũng không ai dám nhắc tới nỗi đau ấy!
Lan phúc tấn bởi vì tự trách mà tích tụ sinh bệnh, Đa La Duệ quận vương lòng nóng như lửa đốt, hận không thể xuất hiện kỳ tích, sớm đem Đông Ly tìm về, nếu không, chỉ sợ ngay cả ái thê của hắn cũng mất.
Về phần Đức Tuyển, hắn thủy chung không hề bỏ cuộc tìm kiếm nàng.
Nửa năm qua, hắn không bao giờ cười được một cách thoải mái, trong lòng luôn trống rỗng, giống như đã bị khoét mất một khối lớn trong tim, để lại một lỗ thủng sâu hoắm, không có cách nào lấp đầy, an ủi.
Nửa năm này đối với hắn, dài như đã mấy chục năm, mỗi khi hắn nhắm mắt lại, trong đầu xuất hiện ngay khuôn mặt Đông Ly xinh đẹp trắng hồng, mỗi khi vất vả lắm chợp mắt một lúc, ở trong giấc ngủ, hắn đắm đuối hôn nàng, ôm mộng đẹp có nàng nhưng rồi lại bất chợt bừng tỉnh.
Hắn trở nên trầm mặc ít nói, cả người cũng hốc hác đi rất nhiều, mọi người trong vương phủ đều nhận rõ, hắn ngày càng phiền muộn và bi thương ẩn dưới chiếc mặt nạ lạnh lùng!
Ngay cả nửa năm trước, biết được Khương Đông Ly đột nhiên mất tích, Đức An từ Giang Nam tức tốc gấp rút trở về cũng bị hẳn làm cho cảm động, hắn đối với Đức Tuyển ban đầu không cách nào tha thứ, thậm chí còn nhìn như kẻ thù, đến bây giờ đã hóa thành đồng cảm sâu sắc.
Mà Dận Kỳ thì lại càng để ý đến Đức Tuyển đang biến đổi hoàn toàn. Nửa năm qua ở đây, hắn ngoài việc khuyên giải an ủi, vẫn không ngừng điều người trong cung tìm kiếm tung tích của Đông Ly khắp xung quanh, đáng tiếc vẫn chưa có kết quả gì.
Hôm nay, Đức Tuyển đã ra khỏi thành để tìm kiếm, đến quá trưa, hắn mang một thân thể uể oải và hậm hực mà trở về thành Bắc Kinh, đi lại trên đường phố náo nhiệt trong thành vô mục đích, người qua lại trên đường hắn coi như không nhìn thấy, hai tròng mắt thâm thúy tối tăm mù mịt một nỗi bi thương nặng nề.
Đi tới mãi, đột nhiên những thanh âm hội thoại ồn ào truyền đến bên tai hắn – "Thiết khẩu trực đoạn*? Thật hay giả vậy, ngươi chỉ là một ông già mù, có thể làm thầy tướng đoán lành dữ được sao?" 0
"Đúng vậy, đúng vậy! Không nhìn thấy gì hết, làm sao mà có thể làm thầy tướng số được chứ?"
Đức Tuyển toàn thân đột nhiên chấn động, cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn qua bên cạnh, chỉ thấy bên đường có bày một quầy đoán mệnh, một tấm vải dài được kéo căng trên có viết bảy chữ lớn mà hắn cực kỳ quen thuộc - Thiết khẩu trực đoạn quái lão tiên.
Hắn nhìn kỹ thêm lần nữa, đúng là ông già đã phê mệnh bói toán cho hắn mười năm trước, ông già mù cùng hắn ước định đã mười năm.
Tuy rằng đã qua mười năm, nhưng hắn vẫn chỉ liếc nhìn một cái cũng nhận ra ngay, bởi vì ông thầy tướng số già kia hình dung bên ngoài không quá thay đổi, thoạt nhìn so với mười năm trước giống nhau y chang.
Đức Tuyển giật mình sửng sốt một lúc lâu, không biết mình nên đi hay nên ở.
Nửa năm qua, vì tìm kiếm Đông Ly, hắn sớm đã quên lời ước định mười năm cùng lão thầy tướng già, hắn từ lâu đã không còn để ý chuyện này.
Do dự một lát, hắn rốt cục vẫn đi tới chỗ thầy tướng. Đoàn người đang vây xem trông thấy hắn thần thái y phục đều tôn quý bất phàm, liền tự động lui ra.
Đức Tuyển ngồi xuống, liền mở miệng nói: "Ngươi có biết ta là ai không?"
Thầy tướng số giả, vuốt chòm râu bạc trắng mỉm cười trong chốc lát, mới nói: "Là ngươi! Ngươi đến vì ước định mười năm trước sao?"
Sắc mặt Đức Tuyển buồn bả, trầm mặc một lúc, trả lời: "Ngươi đã tự xưng Thiết Khẩu Trực Đoạn, sao lại không biết ta đến vì cái gì?"
Lão nhân vẫn cứ mỉm cười, trong đôi mắt không thể nhìn thấy gì kia lại như phảng phất lóe lên một tia quang mang hiểu thấu lòng người. "Ngươi thật ra muốn đi tìm người?"
Đức Tuyển bỗng dưng chấn động, tiếp lời: "Ngươi biết nàng hiện giờ đang ở đâu sao?" Thần sắc hắn bỗng cuồng loạn hẳn lên.
"Ngươi thực sự muốn nàng trở về sao?" Lão nhân thong dong hỏi ngược lại. "Nếu thật sự tìm được nàng về, trong lòng người có dự định gì?"
Ánh mắt Đức Tuyển hung ác nhìn ông già, thanh âm nói vững chãi: "Ta rất khẳng định là ta muốn nàng trở về!"
"Nếu nàng đã gả cho làm vợ người khác rồi?" Lão nhân vẫn tủm tỉm cười.
"Không có khả năng!" Đức Tuyển mắt trợn trừng, nộ khí đằng đằng nói. "Nàng đã là thê tử của ta, ai dám lấy nàng, ta giết chết kẻ đó!"
"Nhưng quẻ tượng của lão phu cho thấy, nàng chỉ từng là thiếp phòng của ngươi mà thôi…”
"Ta nói nàng là thê tử của ta thì nhất định là thê tử của ta, ngươi bớt ở đó mà nói linh tinh với ta đi! Nhanh lên nói cho ta biết nàng hiện tại đang ở chỗ nào?" Đức Tuyển tức giận cắt ngang lời lão tướng số già.
Không ngờ ông già mù mắt không những chẳng chút tức giận, ngược lại còn hài lòng cười lớn mấy tiếng, sau một lúc lâu mới nói: "Lời ước định của chúng ta mười năm về trước đến đây coi như từ bỏ, ngươi không cần phải chứng minh với ta cái gì hết! Về phần người ngươi muốn tìm, bây giờ vừa đúng lúc đang ngồi ở trong nhà chờ ngươi!"
Đức Tuyển nghe vậy, chợt kinh chợt hỉ, "Ngươi nói thật chứ, không gạt ta?" Tinh âm hắn run rẩy hỏi lại.
Lão nhân lại ha hả cười to vài tiếng, "Bây giờ ngươi mau chóng trở về nhà mà nhìn xem, chẳng phải sẽ biết ngay ta nói thật hay giả."
Đức Tuyển vốn sửng sốt, bỗng nhiên đứt phắt dậy, mừng rỡ phát điên mà tự thì thào lẩm bẩm: "Nàng đã trở về! Ly nhi của ta thực sự đã trở về!" Tiếp theo, hắn chợt xoay người, toàn thân giống như tên bắn chạy như bay, trong nháy mắt hình bóng đã biến mất hẳn…
Đức Tuyển cấp tốc chạy về Đa La Duệ vương phủ, vừa mới bước vào phủ đệ, liền thấy Lý tổng quản đang đứng ở cồng đại môn. Vừa thấy hắn hồi phủ, khuôn mặt già nua liền chớp mắt nở một nụ cười rồi chạy nhanh về phía hắn.
"Bối lặc gia, ngươi cuối cùng đã về rồi!" Lý tổng quản xúc động vừa cười vừa nói. "Cách cách, người… Cách cách đã trở lại! Hiện giờ người đang ở trong đại sảnh!"
Đức Tuyển vừa nghe, trong lòng tràn ngập nỗi vui mừng khôn xiết, trống ngực đánh mãnh liệt bên trong lồng ngực, nàng thật sự đã trở về!
Hắn nhanh chóng chạy ào vào trong đại sảnh.
Vừa vào cửa, liền thấy ngay một thân hình nhỏ xinh mảnh khảnh đang nép vào lòng ngạc nương, hắn ngẩn ngơ bước tới phía trước.
"Đức Tuyển, ngươi cũng về rồi! Ngươi xem, Đông Ly của chúng ta đã trở lại bên chúng ta, một sợi lông tơ cũng không thiếu!"
Dận Kỳ vừa nhìn thấy Đức Tuyển, không khỏi cao hứng la lên.
Khương Đông Ly vừa nghe Đức tuyển đã trở lại, chầm chậm ngẩng đầu lên, cũng quay người lại, nhìn hắn sợ hãi.
Thật là nàng!
Đức Tuyển cố nén sự xúc động tràn ngập trong lòng, hai con ngươi đen bóng bắn ra những tia quang nóng cháy, nhìn thẳng nàng không hề chớp mắt, sau đó chậm rãi bước về phía nàng.
Dung mạo của nàng vẫn thanh lệ như trước, khuôn mặt nở nang chợt ửng đỏ say lòng người, mơ hồ tản ra một khí chất quyến rũ thành thục.
Chỉ trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, nàng lại càng trở nên xinh đẹp động lòng người, nếu không phải bờ môi kia của nàng vẫn lộ rõ nụ cười ngây thơ ngượng ngùng không hề thay đổi, hắn thật còn tưởng đây là một giấc mộng!
"Đức Tuyển ca ca…" Khương Đông Ly nhẹ nhàng gọi.
Giọng nói quen thuộc làm cho Đức Tuyển hồi phục tinh thần, hắn dừng bước, lúc này mới chú ý đến bên cạnh nàng còn có một đôi nam nữ thanh niên tuấn mỹ đang đứng đó.
"Hai vị này là…"
"A! Hai vị này là Sở công tử và Sở phu nhân." Đa La Duệ quận vương lập tức giới thiệu với hắn. "Chính là phu thê bọn họ đem Ly nhi về, nửa năm qua, cũng may mà nhờ bọn họ chăm sóc Ly nhi đó."
"Vương gia khách khí." Sở công tử một thân bạch y tao nhã nói, "Tại hạ làm như vậy cũng là thừa hành mệnh lệnh của sư phụ, huống hồ Ly nhi thực là một cô nương khiến người người đều rất yêu mến."
"Sư phụ? Không biết sư phụ của Sở công tử tên gọi là gì?" Đức Tuyển hỏi.
Sở công tử khẽ cười cười, trả lời: "Gia sư tự xưng là Quái lão tiên, tinh thông mệnh ý, y lý, đôi mắt mặc dù không nhìn thấy được, nhưng lại biết hết tất thảy, khi nhàn hạ thường thích vân du tứ phương, bày quầy bói toán đoán mệnh cho mọi người."
Đức Tuyển nghe vậy toàn thân bỗng chấn động, không ngờ lại là ông già đó!
"Quái lão tiên?" Dận Kỳ đột nhiên hưng phấn trừng mắt kêu lên. "Chính là Quái lão tiên tính toán tài tình vang danh thiên hạ ba, bốn năm trước sao, nghe đồn hắn sinh ra đã đầu bạc, cho nên mới tự xưng là Quái lão tiên."
Sở công tử mỉm cười địa gật đầu, lại nói với Đức Tuyển: "Sư phụ muốn ta nhắn với bối lặc gia ngài một câu: mười năm trước ông không nên tiết lộ thiên cơ, thiếu chút nữa thành sai lầm lớn, mong ngài thứ lỗi! Bây giờ trân bảo mất đi đã quay trở lại, tin rằng bối lặc gia chắc chắn sẽ biết quý trọng gấp nhiều lần."
"Đa tạ lệnh sư phụ đã có ý tốt."
Sở công tử thản nhiên cười, chắp tay nói: "Người đã đem về, lời cũng nói ra, chúng ta cũng nên cáo từ !" Vừa nói xong, hắn kéo lấy cánh tay nhỏ bé của thê tử bên cạnh, bước nhẹ nhàng ra khỏi đại sảnh. Mọi người ngơ ngác nhìn bọn họ rời đi, Đức Tuyển ra lệnh nói: "Lý tổng, tiễn Sở công tử và Sở phu nhân một đoạn."
"Vâng ạ!" Lý Lộc nhanh chóng theo sau, trong đại sảnh nhất thời yên tĩnh trở lại.
Đức Tuyển xoay người, coi như xung quanh không có ai mà bước về phía Khương Đông Ly, hai tròng mắt nhìn thẳng vào nàng, cũng không hề báo trước, hắn đột nhiên đưa tay ôm lấy nàng, không thèm nhìn đến ánh mắt đờ ra sửng sốt của mọi người, ôm nàng đi đến nơi ở Vũ Uyên Lâu của mình… Vừa đến phòng, liền đá cửa một cái.
Cửa phòng bật mở, Đức Tuyển ôm Khương Đông Ly ngồi xuống giường, tiếp theo liền cúi đầu gắt gao chiếm lấy đôi môi cánh hoa của nàng, hắn nóng bỏng hôn hít, giống như lữ khách ở lâu trong sa mạc khô cạn, như điên như cuồng muốn hết những hương say của nàng, mặc sức chiếm lấy từng nước bọt thơm mật ngọt ngào bên trong khoang miệng của nàng.
Nụ hôn nồng nhiệt phảng phất duy trì dài lâu cả đời như vậy, cuồng mãnh giống như muốn chiếm đoạt cả hô hấp của nàng.
Khi hắn cuối cùng cũng buông môi của nàng, Khương Đông Ly thở hổn hển ngồi phịch vào lòng hắn.
"Nàng không được đột nhiên biết mất không tung tích như vậy, biết không?" Đức Tuyển ôm chặt lấy nàng, khàn khàn thì thầm bên tai.
"Ta… Ta không phải cố ý." Khương Đông Ly nhỏ giọng trả lời. "Ngày đó ta và Tinh nhi trên đường đi bị người ta tách khỏi nhau, ta lại lạc đường, còn gặp phải mấy người, bọn họ muốn ức hiếp dễ ta, may mắn là có bạch phát gia gia xuất hiện, ông ấy tuy mắt không nhìn thấy gì, nhưng công phu cực kỳ phi thường, chỉ cần hai ba chiêu đã khiến tòan bộ kẻ xấu chạy tán loạn." (bạch phát gia gia: ông lão tóc trắng)
{Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.thichtruyen.vn - gác nhỏ cho người yêu sách.}
Đức Tuyển vừa nghe thấy hòan cảnh của nàng, trong miệng nổi lên một hồi đau đớn, càng ôm chặt nàng hơn, "Thực xin lỗi, hại nàng phải chịu khổ!"
Khương Đông Ly miễn cưỡng ngẩng đầu lên, hướng hắn lộ ra một bộ dáng tươi cười đáng yêu, ôn nhu nói: "Chuyện này không phải là chàng sai, là chính ta không cẩn thận !"