Từ ngày làm tiểu thiếp của Đức Tuyển, Khương Đông Ly hoàn toàn thay đổi tính tình, trở nên trầm tĩnh ít lời, duy nhất chỉ có dung nhan tuyệt đẹp kia là không đổi, khiến cho người ta đau lòng về sự hồn nhiên ngây thơ của nàng.
Khí trời đã gần sang thu, thông thường chỉ có mình nàng cô đơn vắng vẻ đi tản bộ vẻ ở hoa viên, hoặc ngồi im lặng say sưa ngồi trong ngôi đình nhỏ nhìn ngắm hoa sen dưới hồ, bên cạnh làm bạn với nàng chỉ có mình Tinh nhi.
Ngày hôm đó, Khương Đông Ly lại ngồi ở ngôi đình nhỏ nhìn hoa sen nở, mùa hè cũng đã sắp kết thúc, hơn phân nửa hoa sen đều đã khô héo, nước ao trong suốt, có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong hồ, những chú cá chép tung tăng yên hưởng cuộc sống an nhàn.
Hoàng hôn buông xuống, những đám mây trên trời dần chuyển sang màu hồng, trời chiều vẫn chưa tan mất, ánh sáng chạng vạng không rõ ràng, cả tòa hoa viên phủ lên bằng một mảnh hồng sáng mờ mờ, cùng với từng trận gió lạnh thổi tới.
"Cách cách, chúng ta trở về đi! Gió lên rồi, huống hồ cũng đã tới lúc dùng bữa tối." Tinh nhi ở một bên quan tâm nói.
Dạo gần đây, cách cách lúc nào cũng có bộ dạng rầu rĩ không vui, nửa ngày nói không đến một câu, như là có tâm sự nặng nề, nhưng khi hỏi thì nàng lại nói không có gì, thật sự khiến người ta lo lắng.
"Ta không muốn trở về, hơn nữa ta cũng thấy ăn không ngon!" Khương Đông Ly vẫn chăm chú nhìn ráng chiều đỏ phía chân trời, miễn cưỡng trả lời.
"Cách cách, người còn như vậy thì không được rồi, giữa trưa người cũng không ăn nhiều lắm, làm thế nào mà cơ thể người chịu đựng được chứ?"
Tinh nhi nhịn không được lại khuyên nhủ: "Nếu nhị bối lặc biết người không biết thương tiếc bản thân mình như vậy, e rằng ngài ấy sẽ rất đau lòng!"
Nhắc tới Đức An, thần sắc Khương Đông Ly thoáng trở nên buồn bã. Nàng không rõ vì cái gì An ca ca lại tự động thỉnh cầu đi đến quản lý vùng Giang Nam, thậm chí ngay cả nói lời tạm biệt cùng nàng cũng không có, cứ như vậy không nói một tiếng nào đã rời đi.
Từ ngày đó trở đi, không còn ai cùng nàng dạo chơi hoa viên cùng ngắm hoa, tâm sự chơi cờ.
"Ta nhớ... quá nhớ An ca ca, huynh ấy đi rồi ta cảm thấy rất cô đơn!" Khương Đông Ly thì thào nói nhỏ.
Tinh nhi khẽ thở dài, an ủi nói: "Cách cách, người còn có Đức Tuyển bối lặc gia nha!"
Nói đến Đức Tuyển, Đông Ly mày nhíu lại càng chặt hơn. Mấy ngày nay, hắn và nàng hàng đêm đều ngủ cùng nhau, liên tục làm mấy chuyện kia với nàng, cho đến nay nghĩ tới vẫn khiến mặt nàng đỏ ửng, nhưng mà ban ngày thì lại không thấy bóng dáng hắn đâu.
Có thật nhiều chuyện nàng muốn tâm sự cùng hắn, thử thân cận hắn, tìm hiểu hắn, muốn loại bỏ sự sợ hãi trong lòng nàng đối với hắn và cũng để thu hẹp khoảng cách để gần nhau hơn, nhưng hắn luôn giữ một bộ dáng lãnh đạm, làm nàng giẫm chân tại chỗ, bởi vậy mà lòng cũng hơi đau xót.
Nàng chưa từng bao giờ có cảm giác như thế, để ý đến đến một người nhiều như vậy, cũng hy vọng đối phương có thể thích nàng, chấp nhận nàng, tuy rằng nàng sợ Đức Tuyển nhưng lại không tự chủ được, thường xuyên nhớ nhung tới hắn. Nàng không hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, sao nàng có thể vừa sợ hắn lại vừa thích hắn? Nhưng mà cái loại cảm giác thích này không có giống cảm giác thích đối với An ca ca hay Dận Kỳ ca ca.
Ai nha, phiền chết người! Khương Đông Ly đột nhiên lắc đầu, đứng dậy, "Tinh nhi, chúng ta trở về phòng đi thôi! Đầu của ta bỗng nhiên thấy hơi nhức."
Tinh nhi muốn còn không được, vội vàng giúp nàng chuẩn bị rời đình tạ.
Vừa ngước lên, liền thấy Tần má má cùng Lan phúc tấn cũng đang đi về phía đình, hai người nhất thời cũng ngừng bước.
Chờ Tần má má cùng Lan phúc tấn đi vào đình tạ, Khương Đông Ly lộ ra nụ cười ngọt ngào mà những ngày gần đây khó có được: "Ngạc nương, sao mẹ lại đi tới nơi này?"
Lan phúc tấn ngồi xuống, nhìn nàng cười hiền dịu, "Bữa tối không thấy con ra ăn, trong phòng lại tìm không thấy người, liền đoán được chắc bảy tám phần là con lại chạy tới đây."
Khương Đông Ly lúng ta lúng túng cười khẽ, ngượng ngùng trả lời: "Con… con không đói bụng, thật sự ăn không ngon."
"Làm sao vậy? Ăn uống không ngon sao hả?" Lan phúc tấn nhíu lại mi quan tâm hỏi.
Khương Đông Ly chậm rãi gật gật đầu.
Lan phúc tấn cùng Tần má má quay lại nhìn nhau thoáng qua, tiếp theo lại hỏi: "Ly nhi, có phải con cảm thấy trong người có chút không thoải mái, với lại lâu lâu lại buồn nôn phải không?"
Khương Đông Ly khó hiểu cau mày, "Chuyện này với chuyện ăn uống không tốt có quan hệ sao a?"
"Ai nha, cách cách, chuyện này dĩ nhiên là rất có quan hệ nha!" Tần má má nhịn không được lên tiếng. “Lan phúc tấn đoán rằng người có thể là mang thai tiểu bảo bảo, cho nên mới ăn uống không tốt!"
Khương Đông Ly mở to mắt, thì thào lẩm bẩm: "Bụng của con đang có tiểu bảo bảo sao? Thật vậy chăng?"
Lan phúc tấn mở miệng cười, ôn nhu nói: "Con và Đức Tuyển ở cùng phòng cũng hơn một tháng, con đã là người của nó, hiện nay mang thai tiểu bảo bảo của nó cũng là lẽ đương nhiên!"
"Nếu con thực mang thai tiểu bảo bảo, Đức Tuyển ca ca có thể sẽ không còn chán ghét con phải không?" Khương Đông Ly vỗ nhẹ bụng thành thật hỏi.
Lan phúc tấn nghe vậy, vẻ mặt bỗng dưng biến đổi, ánh mắt khẽ liếc qua trao đổi với Tần má má, mất một lúc lâu sau, mới miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười, làm yên lòng nàng nói: "Đức Tuyển cũng không phải chán ghét con, chỉ là… Chỉ là nó không chỉ thích một mình ngươi!"
Lan phúc tấn không biết nên nói như thế nào mới tốt, mới vừa rồi khi dùng bữa tối thì Đức Tuyển bỗng nhiên tuyên bố hắn chuẩn bị cuối tháng sẽ đến Cung Hoàng thân phủ cầu hôn Uyển Thanh canh cách, một tháng sau sẽ cưới Uyển Thanh cách cách làm vợ chính thức, làm thiếu phúc tấn của hắn.
Bà cùng Đa La Duệ quận vương đã tìm mọi cách khuyên can, vì Đông Ly nói giúp bao lời hay ý đẹp, nhưng mà vẫn không thể thay đổi quyết định của Đức Tuyển. Vì thế, bà không biết nên nói chuyện này với Đông Ly như thế nào, cho nên mới gọi Tần má má cùng bà đến đây.
"Ngạc nương, người nói Đức Tuyển ca ca hắn thích nữ nhân khác rồi sao!" Khương Đông Ly thoáng thất vọng cúi đầu.
"Điều này cũng đúng! Con chỉ là tiểu thiếp của hắn, thê tử mà hắn cưới chắc chắn phải là người hắn thích!"
"Ly nhi. . ." Nét mặt Lan phúc tấn tràn đầy vẻ đau lòng.
Tần má má thấy bộ dáng khó xử Lan phúc tấn, liền mở miệng nói: "Cách cách, người nghe ma ma nói, nữ nhân không thể so với nam nhân, nữ nhân chúng ta chỉ có thể có duy nhất một người nam nhân, sau đó sống trọn đời vì hắn cho đến lúc nhắm mắt xuôi tay. Nhưng nam nhân thì khác, nam nhân có thể có rất nhiều nữ nhân, bọn hắn có thể ba vợ bốn nàng hầu, thoải mái hưởng thụ thứ họ gọi là hạnh phúc, còn chúng ta cũng chỉ có thể biết an phận, làm theo hắn mà thôi, người hiểu chưa?"
Nói như vậy hẳn là có thể giảm thấp đi thương tổn của nàng! Tần má má bất đắc dĩ nhìn qua Lan phúc tấn một cái.
Khương Đông Ly im lặng không nói gì, nàng hiểu được ý tứ trong lời nói của ma ma, nàng tuy là người của Đức Tuyển ca ca, nhưng cũng không có nghĩa là hắn chỉ thuộc về nàng, tương lai hắn còn có thể cưới nữ nhân khác!
Lan phúc tấn nhìn Khương Đông Ly có vẻ im lặng, trong lòng thực không nỡ. Bà đem nàng ôm vào trong lòng nhẹ nhàng vỗ về, thương tiếc nói: "Ly nhi, đừng buồn nữa! Có ngạc nương ở đây, ngạc nương sẽ không cho phép Đức Tuyển bạc đãi con, nếu con thực mang thai tiểu bảo bảo, vì gia đình chúng ta sinh ra con nối dõi, ngạc nương chắc chắn buộc Đức Tuyển lập con làm trắc phúc tấn, con sẽ không thua kém người khác nữa, biết không?"
Đây là khả năng duy nhất mà bà có thể làm để giúp đỡ Ly nhi, chỉ cần Ly nhi sinh hạ một đứa con cho Đức Tuyển, bà liền có đủ lý do bắt hắn lập Đông Ly làm trắc phúc tấn, đảm bảo địa vị trong tương lai của Ly nhi ở Đa La duệ vương phủ.
Khương Đông Ly nghe xong, cũng không cảm thấy vui hơn chút nào, nhưng chỉ chậm rãi gật gật đầu, nàng biết ngạc nương đã nghĩ đến tất cả biện pháp giúp nàng, nàng thật sự không nên tiếp tục làm cho ngạc nương vì nàng mà lo lắng!
Nghĩ về chuyện này, nàng ngẩng đầu lên, hướng nhìn Lan phúc tấn nở bằng một vẻ mặt vui vẻ như một đóa hoa chớm nở.
Đêm xuống, Tinh nhi hầu hạ Khương Đông Ly tắm rửa xong, sau đó mời nàng đi nghỉ ngơi.
Đã gần đến giờ đi ngủ, Đức Tuyển vẫn chưa trở về phòng, mà nàng cũng không muốn ngủ, vì thế đi đến bên cửa sổ, mở các cửa sổ ra, ngồi trên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm ánh trăng bên ngoài.
Đêm nay lại là một đêm trăng tròn, mặt đất tĩnh lặng phủ đầy một màu bạc trắng rực rỡ, khiến cho cảnh vật như bị che khuất bởi sương mù, trở nên mông lung, vừa như nơi tiên cảnh kì ảo vừa chập chờn hiện thực.
Khương Đông Ly đắm chìm mê mẩn, để mặc từng trận gió đêm lạnh từ từ thổi vào người, nàng hoàn toàn quên mất phải mặc thêm áo khoác.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, làn da trắng tuyết cùng dung nhan tuyệt mỹ dịu dàng toả sáng, càng thêm diễm lệ vô song.
Đức Tuyển mở cửa phòng, nhìn thấy cảnh xuất thần đó khiến cả người bỗng dưng nín thở.
Hắn lẳng lặng nhìn thân ảnh tao nhã phủ đầy ánh trăng bên cửa sổ. Lúc này, gió nổi lên làm tóc nàng bay bay, những sợi tóc đen bóng vừa mảnh mai nhưng cũng vừa cứng cáp, Đức Tuyển nhận ra tận đáy lòng của chính mình dâng lên một thứ tình cảm ôn nhu dịu dàng, hận không thể lập tức xông lên phía trước đem nàng ôm thật chặt vào trong lòng!
Nhưng hắn không thể!
Hai tay của hắn nắm thành quyền, cố gắng kiềm lại thứ tình cảm ủy mị đang cuồn cuộn như sóng triều kia, hắn ngày càng mê muội và yêu nàng say đắm, nó dường như muốn vượt qua luôn cả khả năng khống chế của hắn, làm hắn cảm thấy vô cùng chán nản, cũng bởi vậy mà buồn bực không thôi.
Vì thế, hắn dứt khoát quyết định tháng sau tới Cung Hoàng thân phủ cầu hôn, phải sớm ngày cưới Uyển Thanh cách cách làm vợ, hắn muốn chứng minh hắn tuyệt đối không phải vì nàng mà dao động, lại càng không giống như lời đoán bừa của lão già mù, cho phép nàng trở thành nữ nhân duy nhất trong cuộc đời của hắn!
Ổn định lại tâm trí một lúc, hắn tiến đến phía trước, đưa tay đóng lại cửa sổ, giọng bình tĩnh nói: "Ngươi cho là ngươi đang làm cái gì? Ban đêm gió lớn như thế, rất dễ dàng cảm lạnh!"
Khương Đông Ly phút chốc ngẩng đầu, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Đức Tuyển, hắn đang quan tâm nàng sao?
"Vì sao không ăn cơm, nghe nói bữa trưa ngươi cũng không ăn nhiều, hình như gần bỏ hết nguyên bữa, rốt cuộc là có chuyện gì?" Đức Tuyển nhíu mày lại hỏi tiếp.
Khương Đông Ly quả thực không thể tin được hắn lại chú ý tới chuyện của nàng, vừa kinh ngạc lại cao hứng nhìn hắn.
Bộ dáng nàng ngẩn người làm cho Đức Tuyển cảm thấy tức giận, "Ngươi có nghe thấy ta đang hỏi không vậy?" Hắn không kiên nhẫn gắt nhẹ.
Khương Đông Ly chấn động một chút, nhanh chóng gật gật đầu, "Nghe thấy mà."
"Vậy nói cho ta biết, ngươi vì sao lại không ăn?"
"Ta… Ta ăn không vô!" Nàng không biết có nên nói cho hắn biết rằng nàng có thể mang thai tiểu bảo bảo, cho nên mới ăn uống không ngon hay không.
"Tại sao lại ăn không vô, thân thể có chỗ không thoải mái sao?" Đức Tuyển nhìn chằm chằm nàng lại hỏi.
Khương Đông Ly lắc đầu, "Không… Không có gì, chỉ là cảm thấy hơi tức ngực, trong lòng bực bội khó chịu!" Nàng thành thật nói.
Đức Tuyển nheo nheo mắt lại, "Vậy sao? Tại sao tâm tình không tốt, có phải là đang nhớ tới ai không?"