“Ngươi lui xuống đi, trong này không cần ngươi phải hầu hạ!” Đức Tuyển phất tay ra hiệu.
“Nhưng mà… Nhưng trong người cách cách có chút không thoải mái.” Tinh nhi ấp úng nói.
“Không thoải mái? Làm sao không thoải mái?” Đức Tuyển nhíu mày.
“Cách cách… Người bị nhiễm phong hàn.” Tinh nhi thành thật trả lời.
Đức Tuyển chợt ngồi ở mép giường, chìa tay khẽ vuốt trán Đông Ly, vô tình lộ ra lo lắng, vẻ mặt đầy thương xót.
“Đã mời đại phu đến xem chưa?” Hắn hỏi.
“A… Chuyện này” Tinh nhi sợ hãi nhìn hắn, “ Người trong phủ bận rộn hôn sự của bối lặc gia, không có ai rảnh, cho nên Tinh nhi chỉ có đến hiệu thuốc bắc mua cho cách cách thang thuốc phong hàn, cách cách vừa mới uống xong!”
Cơ thể Đức Tuyển có chút cứng lại, sau đó lên tiếng: “Ngươi lui xuống đi, nơi này có ta là được rồi!”
Tinh nhi vâng lời rời khỏi phòng.
Đức Tuyển cúi người xuống, đau lòng nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, nhan sắc xinh đẹp hồng hào ngày xưa còn đâu, là bởi vì hắn lạnh nhạt sao?
Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng viền theo từng nét trên gương mặt nàng, hắn mê muội như bị cuốn hút vào đôi lông mi dài cong vút của nàng, dung nhan của nàng khi ngủ luôn mang vẻ ngây thơ trong sáng nhất, hắn cảm giác trong lòng mình bỗng chốc như bị cái gì đó siết chặt.
“Tinh nhi, ngươi đừng làm ồn.” Hắn xoa xoa nhẹ, quấy rối Khương Đông Ly đang chập chờn thiêm thiếp, nàng duỗi tay gạt ngón tay trên tóc, khẽ trở mình tiếp tục chìm sâu trong giấc ngủ.
Đức Tuyển khẽ nhăn mày, vừa bực mình lại vừa buồn cười, nàng lại cho hắn là một người khác, hắn không nhịn được khẽ véo gò má trắng như tuyết của nàng, muốn nàng nhìn thấy rõ ràng rốt cuộc là ai!
Hắn biết mình nên để nàng ngủ một giấc, dù sao nàng đang bị phong hàn, nhưng hắn không khống chế được chính mình, hắn muốn nhìn đôi mắt ngập nước kia, đôi mắt to xinh đẹp khiến người khác không thể không bị hút vào.
Hắn lay gọi nàng vài tiếng, thấy nàng vẫn không nhúc nhích, vì thế cúi đầu khẽ cắn đầu mũi của nàng.
Khương Đông Ly cau mày lẩm bẩm vài tiếng, lông mi khẽ động, dần dần tỉnh ngủ.
“Tỉnh rồi chứ?” Đức Tuyển hỏi, lại cúi đầu hôn nàng, hắn không ngờ bản thân lại quyến luyến một nữ nhân đến thế, lúc nào cũng muốn gần sát nàng.
Thanh âm này thật quá quen thuộc với nàng, là của ai vậy nhỉ? Khương Đông Ly vẫn đang nửa tỉnh nửa mê, tác dụng của thuốc khiến ý thức nàng mông lung.
Nàng khẽ mở mắt ra, thấy khuôn mặt anh tuấn của Đức Tuyển, tự động ôm cơ thể hắn, nghĩ bản thân mình vẫn còn trong mộng, nàng hôn lên cằm hắn, nghi ngờ cười ngốc ngếch.
“Ta vừa mơ thấy ngươi nha!” mặt của nàng cọ xát trước ngực của hắn, mũi hít hít mùi hương nam tính độc nhất của hắn.
Đức Tuyển nhân tiện đem nàng ôm vào trong lồng ngực, nhìn thấy nụ cười trong sáng của nàng, hắn vô tình cũng mỉm cười, nàng nửa tỉnh nửa mơ, càng hồn nhiên hơn, động lòng người, miệng cười ngây thơ đơn thuần, càng thêm khiêu khích hắn.
“Ngươi mơ thấy ta như thế nào?” Hắn không nhịn được hỏi.
“Ta mơ ngươi cười với ta dịu dàng, còn nói yêu thương ta, quan tâm ta, không hung dữ ta, bắt nạt ta, khiến ta cảm thấy rất hạnh phúc!” vẻ mặt Khương Đông Ly hài lòng, lẩm bẩm.
“Vậy có nghĩ là ngươi muốn ta thương ngươi, yêu ngươi? Chẳng lẽ ngươi không sợ ta sao?” Đức Tuyển mê muội nhìn nàng, không kiềm lòng được lại hôn nàng lần nữa.
Khương Đông Ly khẽ cong miệng lên, “Ta có sợ ngươi nha, nhưng cũng yêu ngươi nữa a!” Nói xong, đột nhiên nàng nở nụ cười, một lúc lâu lại nói: “Đây là điều mà chính ta đã phát hiện được, là bí mật nhỏ của ta! Ta vốn không định nói cho ngươi biết, ta sợ ngươi cười ta.”
Cơ thể to cao của Đức Tuyển bỗng dưng run lên, kinh hãi nhận ra một góc tường thành sâu kín chắc chắn trong lòng mình dường như đã sụp đổ.
“Vì sao ngươi cho rằng ta sẽ cười ngươi?” Hắn khàn khàn hỏi, bàn tay to khẽ vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp mịn màng của nàng.
Khương Đông Ly khẽ thở dài một tiếng, “Bởi và ngươi sẽ cưới nữ nhân khác làm thê tử, ta chỉ là một tiểu thiếp, ta biết rõ thân phận và địa vị của mình, bí mật này ta chỉ nói cho ngươi ở trong mơ thôi!”
Nói xong, khóe miệng của nàng lại cong lên ngọt ngào, đắm chìm bên trong mộng đẹp.
“Ly nhi…” Đức Tuyển khàn giọng gọi.
Nàng thật đẹp quá, dục vọng nam tính kích thích không ngừng khiến hắn lập tức muốn nàng, hắn hận không thể đem nàng hòa nhập vào cơ thể hắn, nhưng hắn làm sao có thể lợi dụng lúc nàng đang ốm yếu thế?
Nằm trong lòng hắn ngọ nguậy mãi không thôi, sau đó Khương Đông Ly lại chủ động hôn lên môi hắn, đôi bàn tay nhỏ bé làm loạn trên quần áo của hắn, thân thể mềm mại sát cọ xát, khơi dậy dục vọng của Đức Tuyển.
Nàng đưa tay trượt vào trong áo của hắn, dán sát người vào ngực hắn, tiếp tục chậm rãi vuốt ve.
Giọng Đức Tuyển khàn khàn, chút kiềm chế còn lại tự như con đê sắp vỡ, “Ngươi không hối hận?”
Nàng làm sao có thể lại hét to lên nàng yêu hắn, nàng vĩnh viễn chỉ là một tiểu thiếp, chỉ sợ cả đời này cũng không thay đổi được!
“Sẽ không!” Nàng mỉm cười thở dài.
Thanh âm tự nhiên này, mê hoặc Đức Tuyển sâu sắc, hắn rốt cuộc không khống chế được ham muốn nàng đang bùng cháy trong lòng.
Hắn cúi đầu xuống hôn nàng thật sâu, một tay di chuyển cởi bỏ quần áo trên người cả hai. Môi hắn bừa bãi nhấm nháp ngọt ngào của nàng, điên cuồng cùng nàng quấn quýt, sau đó chậm rãi trượt xuống, khẽ cắn nụ hoa của nàng, đôi bàn tay to cuồng dã mãnh liệt xoa nắn thân thể trắng mềm của nàng.
Rốt cuộc cũng không đợi được! Hắn bắt lấy tay nàng, giữ chặt eo nhỏ nhắn, tiến sát gần chiếc mông đẫy đà uốn éo kia, cố gắng đưa vào thật sâu, đem chính mình tiến vào trong cơ thể nàng, giải thoát hết những khát khao không ngừng quấy nhiễu nãy giờ.
Đức Tuyển chịu đựng lâu ngày, lúc này toàn bộ dục vọng bạo phát, hắn tiến sâu vào bên trong cơ thể ấm áp của nàng… Đêm chính thức mới bắt đầu…